Chương 53

Sùng Hoa không phải từ lúc sinh ra đã đề phòng Chu tiên sinh như vậy.

Lúc cô còn nhỏ, Chu tiên sinh là một người ba tốt.

Mẹ sớm, trong trí nhớ của Sùng Hoa không có vết tích của mẹ, đối với nữ nhân ôn nhu kia toàn bộ lý giải chỉ nằm trong ảnh chụp, trong miêu tả của ông ngoại, và hoài niệm của ba.

Tùy gia gia đại nghiệp đại, giống như rất nhiều đại gia tộc khác, đặc biệt để tâm giữ gìn danh dự. Nhưng Tùy lão tiên sinh cũng không phải người không giảng đạo lý, trong trí nhớ của Sùng Hoa, Tùy lão tiên sinh từng đề cập với Chu tiên sinh hai lần muốn ông ta tái hôn. Tài sản Tùy gia Chu tiên sinh có thể được một phần, nhưng đại bộ phận là dành cho Tùy An và Sùng Hoa. Khi đó, Sùng Hoa không có gì để ý đối với chuyện này.

Đều là người một nhà, có thể nói chưa từng vì lợi ích mà đỏ mắt, tiền cho Chu tiên sinh hay là cho cô và Tùy An thì có cái gì khác nhau? Cho Chu tiên sinh, sau này ông ta cũng sẽ để lại cho các cô, cho các cô, lẽ nào ba già rồi các cô lại không phụng dưỡng sao?

Đây là một vấn đề không cần suy nghĩ nhiều. Cho nên Sùng Hoa từ đầu đến cuối đã bỏ quên, còn thật cảm động Chu tiên sinh không chịu tái hôn một lòng nuôi dưỡng hai con gái, cô quyết định sau này phải hiếu thuận với ba hơn.

Khi đó ông ngoại vẫn là đương gia, Chu tiên sinh phải xây dựng hình tượng của mình trung hậu thành thật, thì không thể lộ ra bộ mặt tham lam. Ông ta là việc ở Tùy thị, chức vị không thấp, bản thân có tiền lương, cũng có lợi tức, nhưng sau khi ở rể thường tiếp xúc cuộc sống hoa lệ hoa lệ, ông ta đã sớm không thể quay về làm một người từ dưới chân núi nỗ lực hăng hái đi lên. Chu Vinh và mẹ của anh ta cũng đã quen tiêu tiền như nước, mua xe mua nhà, đùa nữ nhân, lái du thuyền, còn muốn cùng đám hồ bằng cẩu hữu của anh ta hơn thua, tiêu tiền nhanh hơn bất cứ ai. Anh ta phụ mẫu ba mẹ chiều hư, không có tiền liền đưa tay xin. Trong lòng Chu tiên sinh chỉ có một đứa con trai là anh ta, làm sao đành lòng la mắng anh ta, hơn nữa chính ông ta cũng tâm tâm niệm niệm muốn lấy được nhiều tiền hơn. Ngoại trừ trực tiếp mở miệng xin tiền Tùy lão tiên sinh, thì chỉnh còn tham ô công quỹ từ Tùy Thị.

Những chuyện này là sau đó Sùng Hoa chậm rãi điều tra ra.

Nhiều lần trở mặt vô tình tích lũy từng chút một, cuối cùng một chút tình cảm sau cùng đối với Chu tiên sinh cũng biến mất, cô chỉ hy vọng đời này không cần gặp ông ta nữa. Đáng tiếc, có vài người trời sinh chính là không chịu an phận.

Sùng Hoa bình tĩnh nói xong câu kia, liền hài lòng thấy tinh quang trong mắt Chu tiên sinh chợt đông cứng, ông ta làm thế nào cũng không ngờ được sẽ là như thế này.

Kích động bị vẻ bình tĩnh nho nhã biểu tình che giấu hiện tại giống như bị một con dao sắc bén rạch nát. Đồng tử bởi vì phẫn nộ mà co rút, ông ta nghiến răng, căm tức nhìn Sùng Hoa.

Không ai sẽ để ý một con hổ bị nhổ răng không hề có lực công kích là vui hay giận.

Sùng Hoa ngồi ở chỗ kia, khôi phục vẻ lạnh lùng lúc cô bước vào: "Chuyện ông nói, tôi tuyệt không muốn biết. Nhưng có một việc, ông tốt nhất nên hiểu rõ, Chung Vinh ở bên ngoài có chịu khổ hay không, còn phải xem biểu hiện của ông ở nơi này."

Cô nói xong, không đợi Chu tiên sinh phản ứng liền nhìn về phía Tùy An, dùng ánh mắt hỏi cô có muốn nói gì không, Tùy An chỉ lắc đầu.

Hai người đứng dậy, đang chuẩn bị rời khỏi. Chu tiên sinh lại đột nhiên đứng lên, ông ta động tác kịch liệt, trong mắt tràn đầy vẻ kích động, ông ta bức thiết nhìn Sùng Hoa, ngữ khí vô cùng nhu hòa: "Con không thể nào quên, lúc con còn nhỏ, ba rất yêu thương con…."

Sùng Hoa thờ ơ mà lướt qua ông ta, đi ra ngoài.

Hi vọng cuối cùng tan biến, còn người sẽ liều lĩnh điên cuồng. Chu tiên sinh nóng lòng ngăn cản cô rời đi, cao giọng mà gọi: "Chu Biện!"

Cái tên theo cô hơn hai mươi năm thốt ra từ miệng ông ta, cũng theo đó mang ra rất nhiều hồi ức. Những hồi ức này rốt cuộc xúc động Sùng Hoa, cô dừng bước, đứng ở nơi đó, không quay đầu lại, đưa lưng về phía Chu tiên sinh: "Tôi nhớ rõ, lúc nhỏ, ông rất thương yêu tôi, trăm y ngàn thuận, tôi cũng nhớ kỹ, tôi đã sớm hạ quyết tâm sẽ hiếu thuận với ông, cho dù ông già rồi, trở nên lải nhải tôi cũng sẽ không ghét bỏ ông, sẽ chăm sóc cho ông, sẽ mỗi ngày cùng ông làm vườn câu cá, để những người bạn cũ của ông đều phải ngưỡng mộ ông có hai đứa con gái tốt."

Những lời này đều là sự thật, nhưng chính là bởi vì từng có thật tình, từng có ôn nhu, từng có tấm lòng chân thành nhất, nên sau khi mọi chuyện xảy ra mới càng trở nên xấu xí ác độc như vậy. Nếu như là ở mười năm trước, Sùng Hoa có chết cũng sẽ không tin người ba cô kính yêu sẽ muốn ra tay gϊếŧ cô. Cũng chính vì có rất nhiều ôn nhu, nên Sùng Hoa mới có thể một lần lại một lần mà thủ hạ lưu tình, cho tới bây giờ, ôn nhu cái gì, hồi ức cái gì đều bị chôn vùi sạch sẽ. Chu tiên sinh nói bất cứ điều gì cũng không có cách nào kích khởi cho dù một chút gợn sóng trong lòng cô.

Tùy An rũ mi nhìn dưới chân, vẫn là không nói lời nào.

Chu tiên sinh bị lời nói của Sùng Hoa làm sững sốt, ông ta lập tức giống như lại một lần nữa thấy được hy vọng, hai mắt tỏa ánh sáng: "Ba sai rồi, ba biết sai rồi, con…"

Không chờ ông ta nói xong, Sùng Hoa liền cất bước, tiếp tục đi ra cửa.

Chu tiên sinh lúc này mới kinh hoảng hiểu rõ, Sùng Hoa nói những lời này không phải cô còn niệm tình cũ, đây càng giống như một lời từ biệt sau cùng. Mới vừa có lấy được hy vọng, lại một lần nữa bị đánh vỡ, so với bọt biển còn không chân thật hơn, Chu tiên sinh phẫn nộ, nhưng càng nhiều hơn chính là tuyệt vọng, ông ta hô to: "Đây là ta cầu xin con một chuyện cuối cùng, con giúp ta một lần đi! Giúp ta một lần!"

Tiếng gào thét gần như điên cuồng bị ngăn cách bởi cánh cửa.

Sùng Hoa một đường không hề chậm bước, cũng không đi nhanh hơn, cứ như vậy thong thả đi đến bãi đỗ xe.

Rời khỏi phòng chờ chật hẹp, Sùng Hoa cảm thấy giống như l*иg ngực bị ép đến trầm muộn rốt cuộc có thể thoải mái hít thở. Cô chậm rãi hít thở, đến lúc này, mới cảm giác được tay của mình một mực phát lạnh.

Tùy An cũng không nói gì.

Các cô đối với Chu tiên sinh đã thất vọng từ lâu, lần này gặp mặt, bất quá là để loại thất vọng này càng thêm khắc cốt ghi tâm mà thôi.

Chỉ là lúc đối diện Chu tiên sinh không muốn nói nhiều, nhưng Sùng Hoa vẫn giải thích cùng Tùy An: "Thư Dĩnh thật sự phản bội hay là có ẩn tình khác đều không liên quan gì đến em, em và cô ấy từ khi biết nhau đến chia tay, em cũng không có bất cứ điều gì có lỗi với cô ấy."

Bởi vì không thẹn với lương tâm, cho nên, cách hồi lâu nghe người khác nhắc tới cũng không tất bận tâm. Có lẽ bởi vì từ lâu đã không còn tình cảm, cho nên càng không có lo lắng.

Trong lòng Sùng Hoa chỉ có mình Thôi Trinh, cô chỉ muốn làm Sùng Hoa của A Trinh.

Cố ý giải thích cùng Tùy An, là vì muốn cô không nên hiểu lầm cô bởi vì oán hận Chu tiên sinh nên mới nói như vậy, cô thật sự không muốn hiểu, không muốn biết.

Tùy An không phát biểu ý kiến gì đối với chuyện này, nhưng hiển nhiên là tán thành cách làm của cô.

Trở lại nội thành, Tùy An liền hẹn Sùng Hoa cùng nhau ăn cơm tối, các cô đã lâu không cùng ngồi xuống tâm sự.

Sùng Hoa ngại ngùng mỉm cười, sau đó liếc nhìn đồng hồ đeo tay, nói: "Lần sau đi, chờ chị Gia Lệ trở về, em lại đến ăn ké."

Nhìn bộ dạng không có thời gian của cô, Tùy An liền biết một nửa khả năng là cô vội vã đi tìm Thôi Trinh. Nên cũng không trêu chọc cô, khoát khoát tay, để cô đi.

Sùng Hoa Sùng Hoa chạy tới một sudio trước giờ hẹn, Thôi Trinh đang quay quảng cáo.

Cô đến đúng lúc kết thúc công việc, Thôi Trinh đang thay quần áo trong phòng thay quần áo. Nhân viên công tác thì đang bận rộn chỉnh lý đạo cụ, đạo diễn ở màn hình nhìn hiệu quả quay chụp hôm nay. Vị đạo diễn họ Triệu này là một nhân vật thần cấp quay quảng cáo đặc biệt lợi hại. Anh ta quay quảng cáo vừa sáng tạo vừa độc đáo, còn vô cùng phù hợp với tinh thần thương phẩm của quảng cáo. Rất nhiều quảng cáo của các nhãn hàng quốc tế đều là anh ta tự mình đàn dựng.

Triệu đạo vừa thấy được Sùng Hoa, liền mỉm cười mà cất thành quả quay chụp đi, sau đó vẩy tay với Sùng Hoa.

Sùng Hoa cũng chào hỏi anh ta.

Trong giới hơn phân nửa đều biết Lục Viễn là con trai của Chung Ly, cũng biết lần này Sùng Hoa lại thắng. Ngay cả Chung Ly cũng không có cách nào với cô, những người khác thấy cô càng là nhiệt tình khách khí.

Càng là nơi công danh lợi lộc, tiền tài quyền thế, lại càng thượng đội hạ đạp. Ngươi mạnh mẽ, mọi người khách khí với ngươi, ngươi yếu đuối, sẽ có người không chút do dự mà dùng người làm bàn đạp, giẫm lên ngươi để đi lên. Tàn khốc giống như rừng rậm nguyên thủy nơi kẻ mạnh ăn thịt kẻ yếu.

Sùng Hoa biết, nên càng không muốn thâm giao với những người trong giới này, cô chỉ coi trọng Thôi Trinh của cô mà thôi.

Đều là đạo diễn, cho dù không quen biết cũng sẽ không đến mức không có gì để nói, Triệu đạo rất giỏi ăn nói, nói chuyện cũng hài hước, so sánh với vị kia nhϊếp ảnh gia của Thời Thượng lần trước, rõ ràng cao hơn một đẳng cấp. Sùng Hoa trò chuyện với anh ta, thoạt nhìn vô cùng hăng hái, cảm thấy hứng thú đối với những đề tài mà Triệu đạo nói đến, nhưng thực sự thì sự chú ý của cô toàn bộ đều đặt ở phòng thay quần áo.

Qua một lúc lâu, Thôi Trinh rốt cuộc đi ra. Sùng Hoa thầm thở phào nhẹ nhõm, cô hôm nay đi đường xa, nên hơi mệt, thật sự không có tâm tình giả vời rất quen thuộc mà nói chuyện phiếm với người xa lạ.

Sùng Hoa là tới đón Thôi Trinh cùng nhau về nhà, đón được người rồi, các nàng liền chạy thẳng về nhà.

Lúc ở bên cạnh Tùy An, Sùng Hoa vẫn thả lỏng mà nói chuyện, nhưng đến trước mặt Thôi Trinh, cô lập tức trở nên trầm mặc ít nói, dáng vẻ không yên lòng, làm cho người ta nhìn vào đã cảm thấy trong lòng cô chất chứa tâm sự nặng nề.

Thôi Trinh thỉnh thoảng lại nhìn cô, thần sắc như có điều suy nghĩ. Mỗi lần nhận thấy được ánh mắt nàng dừng trên người mình, Sùng Hoa lập tức hồi hộp, nhưng cô chịu đựng không quay đầu nhìn lại, mà là để cho mình thoạt nhìn hết sức không đủ tinh thần, tâm thần không yên.

Nhưng mà Thôi Trinh một đường cũng không hỏi cô có chuyện gì.

Điều này làm cho Sùng Hoa vẫn thâm trầm suy nghĩ muốn được A Trinh quan tâm, sau đó tiến thêm một bước muốn được A Trinh ôm một cái, được A Trinh hôn nhẹ không khỏi ưu thương.

Chị ấy luôn bình tĩnh như vậy, chị ấy không quan tâm cô. Sùng Hoa ưu ưu thương thương liền thật sự bắt đầu hờn dỗi. Hoàn toàn không ý thức được cô lúc này rất giống một đứa trẻ vì chiếm được sự quan tâm của người lớn mà giả vờ thâm trầm.

Về đến nhà, Thôi Trinh buông túi xách, quay đầu lại, thấy ánh mắt ưu buồn của Sùng Hoa ở phía sau nàng, nàng nở nụ cười, xoa đầu cô, nói: "Em ngồi xuống trước đi, tôi đi nấu cơm."

Mặc dù không được an ủi, không được ôm, cũng không được hôn, nhưng sự dịu dàng như thế này khiến Sùng Hoa vui vẻ, vừa nghe Thôi Trinh muốn đi nấu cơm, cô lập tức quên mất hờn dỗi và thâm trầm, liền vội vàng nói: "Để em làm, chị bận rộn quay quảng cáo cả ngày rồi, nghỉ ngơi một chút trước đi."

Thôi Trinh bận rộn như vậy, cô làm sao nhẫn tâm để nàng mệt mỏi cả ngày về nhà còn phải nấu cơm cho cô. Sùng Hoa nói xong, cũng không chờ Thôi Trinh trả lời, liền tranh vào phòng bếp, dáng vẻ không được tranh giành với cô.