Thôi Trinh đứng ở trước cửa, nàng không phát ra bất kỳ thanh âm gì, ngay cả hô hấp cũng yên tĩnh bằng phẳng, nàng lẳng lặng nhìn Sùng Hoa. Ánh mắt kia quá mềm nhẹ cũng quá thâm thúy, giống như mặt biển khẽ sóng gợn dưới màn đêm, rộng lớn, bao dung, có thể dung nạp tất cả yêu hoặc tổn thương, có thể đơn giản khiến người trầm luân.
Sùng Hoa quay đầu nhìn thấy nàng liền triệt để trầm luân, trong nháy mắt đó, cô xác thực nghe được nhịp tim của mình, từng nhịp, đều đang kể rõ cô có bao nhiêu yêu Thôi Trinh.
Sau khi ở bên Cùng với Thôi Trinh mỗi một ngày bất luận nàng có ở cạnh cô hay không, Sùng Hoa đều cảm thấy càng thêm ỷ lại vào nàng, cô không cách nào miêu tả loại cảm giác thần kỳ này.
Ở lễ trao giải lần đầu tiên thấy Thôi Trinh ngoài đời thực của đã cảm thấy các nàng dường như quen biết từ lâu. Theo thời gian tiếp xúc càng sâu, loại cảm giác này không những không biến mất, ngược lại càng ngày càng khắc sâu, cô cảm thấy các nàng không chỉ quen biết, mà còn quen biết rất nhiều năm, trải qua số phận ràng buộc, trải qua yêu thương hiểu biết lẫn nhau, trải qua chia cách lâu dài, cho đến giờ phút này gặp lại.
Có một câu gọi là giống như đã từng quen biết, có thể chính là loại cảm giác này, tràn ngập hương vị của số mệnh.
Các nàng hẳn là thuộc về nhau.
Lúc Thôi Trinh không ở bên cạnh, Sùng Hoa chỉ có thể xem phim, hình ảnh, phỏng vấn của nàng mà si mê, lúc Thôi Trinh ở bên cạnh, cô có thể cẩn thận quan sát nàng.
Cô vui vẻ xoay người, bước nhanh đến trước mặt Thôi Trinh: "Chị dậy rồi, ngủ ngon không?"
Thôi Trinh nhìn cô đến gần, khóe mắt hiện lên ôn nhu cưng chìu: "Cũng không tệ lắm."
Nàng nói xong, đường nhìn lướt qua vai Sùng Hoa, nhìn về phía nhà bếp, vài đĩa thức ăn mới vừa đổ ra còn đang tỏa khói.
Thiếu chút nữa Sùng Hoa đã quên mất bữa cơm làm thật lâu này, nhìn theo ánh mắt của Thôi Trinh, cô mới nhớ đến, canh có thể ra nồi rồi!
Sùng Hoa vội vã xoay người lại, bưng nồi canh sang một bên, mở nắp, hương vị kèm theo nhiệt khí xông vào mũi, Sùng Hoa hài lòng nhìn thành phẩm, cô không kịp chờ đợi muốn cho Thôi Trinh nếm thử những món cô làm. Một lần nữa đậy nắp lại, cô hăng hái bừng bừng nói với Thôi Trinh: "Mau ngồi đi, sắp ăn được rồi!"
Thôi Trinh thấy cô nở nụ cười, không khỏi cười theo. Nàng bước đến, hỗ trợ dọn thức ăn ra, Sùng Hoa không có ngăn cản, cô cảm thấy như vậy rất tốt, bữa ăn tối hôm nay là hai người các nàng cùng nhau chuẩn bị.
Canh cá trích đậu hũ, nấu lâu, đậu hũ đã nhừ, nước canh màu trắng sữa, vô cùng ngon miệng.
Sùng Hoa múc một chén canh, đưa đến trước mặt Thôi Trinh, mặt mày mang cười nhìn nàng nếm thử, mong đợi hỏi: "Ngon không?"
Tuy rằng Thôi Trinh đã nếm qua rất nhiều yến tiệc, nhất định thưởng thức qua món ngon của các quốc gia, nhưng Sùng Hoa tuyệt không lo lắng nàng sẽ ghét bỏ bữa cơm gia đình cô nấu, đồng thời chẳng biết xấu hổ cho rằng, Thôi Trinh nhất định sẽ cảm thấy thức ăn cô tự nấu là ngon nhất!
Quả nhiên Thôi Trinh nghiêm túc gật đầu: "Ngon lắm." Nàng nói xong, đặt chén canh xuống, thay Sùng Hoa múc một chén.
Sùng Hoa cũng cúi đầu nếm thử một ngụm, ngon. Rõ ràng là thời khắc hạnh phúc, nhưng không biết vì sao Sùng Hoa lại cảm thấy có một loại cảm giác bi thương. Cảm giác bi thương này rất nhạt, tựa như luôn ẩn sâu trong lòng cô, như là… Như là tiềm tàng tận sâu trong linh hồn, tiềm tàng ở nơi sâu nhất trong ký ức.
"Sùng Hoa?" Thôi Trinh nhìn thấy Sùng Hoa đột nhiên không nói, chỉ là cúi đầu nhìn chén canh, trên mặt còn có mê man làm người ta đau lòng. Nàng vội vàng gọi cô một tiếng.
Sùng Hoa ngẩng đầu, đối diện ánh mắt ân cần của Thôi Trinh, cô bỏ qua cảm xúc bị thương không rõ nguồn gốc kia, sau đó thâm trầm thở dài một hơi, trên mặt không đè nén được hạnh phúc: "A Trinh, chị thật tốt, chị tốt như vậy, em thật không thể rời xa chị!"
Lại đang vờ ngớ ngẩn rồi, Thôi Trinh không để ý tới cô, đứng dậy thay nàng bới cơm, Sùng Hoa tiếu ý càng sâu.
Sùng Hoa là động vật ăn thịt, cô thích ăn thịt, hơn nữa khẩu vị nặng, thích món chiên nướng, muối tiêu, thịt kho tàu, món nấu, Thôi Trinh thì ngược lại, nàng thích thanh đạm.
Bữa cơm thanh đạm Thôi Trinh thích, cũng có đậm đà Sùng Hoa thích. Khẩu vị của hai người tuyệt nhiên thiên hảo, nhưng lại hết sức thấu hiểu sở thích của đối phương.
Trời nóng bức, vừa rồi lại ở phòng bếp lâu như vậy, sức ăn của Sùng Hoa giảm đi, ăn một chén cơm đã cảm thấy no rồi, Thôi Trinh trong lòng thở dài một tiếng, gắp một miếng thị dê nướng vào chén của cô: "Ăn thêm chút nữa."
Thịt dê là chọn thịt sườn dê núi, thịt non mềm, béo mà không ngáy, chỉ là nhìn, cũng khiến người ta chảy nước miếng. Mặc dù là bản thân tự mình làm Sùng Hoa vẫn bị khơi dậy cảm giác thèm ăn.
Thôi Trinh không ngừng gắp thức ăn vào chén của cô, tính toán sức ăn bình thời của cô cho đến khi cô ăn no rồi nàng mới dừng lại. Sùng Hoa ăn đủ no, gác đũa liếc nhìn đĩa xương mới nhớ đến, di? Không phải cô đã no rồi sao? Tại sao lại còn ăn nhiều như vậy. Bất quá bây giờ cũng thấy thế này là thích hợp rồi.
Sau bữa cơm chiều, hai người an vị trên ghế sô pha xem ti vi.
Thật ra không có chương trình gì đặc sắc, giờ này, khắp nơi đều đang phát tin tức.
Thôi Trinh và Sùng Hoa thẳng thắn mặc kệ TV, tự nhiên trò chuyện gϊếŧ thì giờ. Mặc dù bản thân Sùng Hoa cho mình nghỉ phép, cũng hy vọng Thôi Trinh có thể nghỉ vài ngày, nhưng tình huống thực tế là thế nào, cô vẫn phải nghe ý kiến của Thôi Trinh.
"Ngoại trừ một buổi phỏng vẫn thì chính là quay Tù Đồ." Thôi Trinh đã tìm được Sùng Hoa rồi, nên làm việc cũng không cần liều mạng như trước đây, lần này giành được giải thưởng các nhà truyền thông liên hệ Tần Tụng hẹn phỏng vấn, mời tham gia chương trình cũng không ít, nhưng Thôi Trinh đều từ chối, chỉ còn lại có một cuộc phỏng vấn không từ chối được.
Trên thực tế, đến đẳng cấp của nàng nếu như nàng nguyện ý, trái lại có thể thoải mái hơn các diễn viên khác rất nhiều, dù sao, chương trình có thể mời được nàng cũng không nhiều.
Đã biết rõ lịch trình, Sùng Hoa gợi ý: "Vậy nghỉ ngơi vài ngày đi."
Từ buổi chiều dẫn nàng về nhà, đến bữa cơm phong phú. Các loại biểu hiện đều đang nói rõ cô đã sớm có dự mưu, Thôi Trinh hiểu rõ mà mỉm cười, nhìn cô hỏi: "Mấy ngày?"
Tâm tư đã bị xem thấu, Sùng Hoa tuyệt không xấu hổ, thành thật nói: "Ba ngày. Bắt đầu từ hôm nay, còn lại hai ngày, nhưng chị có thể nghỉ thêm vài ngày, cảnh quay của Ngụy Hạc Ca bọn họ cũng còn khá nhiều."
Thôi Trinh suy nghĩ một chút, nói: "Vậy sáng ngày mốt, chúng ta cùng đi đến phim trường đi." Bộ phim Cố Hương Vô Thử Thanh giúp nàng đoạt giải nhất định sẽ công chiếu ở Đại Lục, nghe nói công ty mua lại bản quyền đang tiếp xúc hiệp đàm cùng bên kia. Đến lúc đó, nàng khó tránh phải tham dự vài đợt tuyên truyền.
Sùng Hoa cũng nghĩ đến điểm này, lại hỏi thời gian tham gia phỏng vấn là vào tối mai.
Lại trò chuyện một hồi, rất nhanh thì đến lúc nên đi ngủ.
Thôi Trinh đến phòng tắm rửa mặt trước.
Sùng Hoa ngồi trên ghế sô pha, tùy ý chuyển kênh, chuyển đến một kênh tin tức giải trí, phát hiện đúng lúc là tin tức Thôi Trinh xuống sân bay vào chiều nay. Ký giả bị bảo an ngăn cản, cũng không chụp được hình ảnh cô ngồi trên xe. Nhưng mấy cô gái kia đã chụp được, người dẫn chương trình trêu chọc: "Có ảnh chụp của fan làm chứng, hôm nay tới đón ảnh hậu chính là đạo diễn trẻ Sùng Hoa. Ảnh hậu và đạo diễn Sùng trở thành một hot CP, không biết ảnh hậu biết được, sẽ có phản ứng gì." Cô vừa nói vừa ha ha nở nụ cười: "Đương nhiên, hai người đó nhất định là bạn thân."
Sùng Hoa vốn đang thật cao hứng, nghe một câu cuối cùng, khóe môi liền xụ xuống.
Người dẫn chương trình này nhãn lực không tốt, Sùng Hoa lặng lẽ xác định.
Trên mạng, mức độ tiếp nhận của công chúng đối với đồng tính luyến ái đã rất lớn, nói đến đồng tính, cũng đều là chúc phúc, thỉnh thoảng có tiếng nói phản đối nhất định sẽ bị cư dân mạng nhiệt tâm phản bác phê bình. Nhưng, trên thực tế, đồng tính luyến ái ở trong xã hội vẫn rất khó được bao dung, hoàn toàn ngược lại với những bình luận trên mạng của những người dùng phần lớn là giới trẻ, rất nhiều người vẫn đeo cặp kính kỳ thị, ôm cảm giác về sự ưu việt, đứng ở điểm cao nhân luân đạo đức bài xích thậm chí chửi rủa.
Các nàng bị vây trong xã hội này, tác phẩm của Thôi Trinh có độ phổ biến cao, từ người già đến trẻ con, đều có người hâm mộ của nàng. Sùng Hoa rất thích CP của mình, nhưng cô chưa bao giờ nghĩ tới việc mặc kệ sự nghiệp của Thôi Trinh, công khai tình cảm giữa hai người. Cô cũng không cho là, chỉ có công khai mới là dũng cảm, mới là tình yêu chấn chính.
Người dẫn chương trình nói chuyện rất có chừng mực, vừa trêu chọc lại vừa chú ý phòng ngừa những phán đoán không tốt từ đại chúng. Sùng Hoa đương nhiên biết, cô không trách người dẫn chương trình, chỉ là nghĩ hơi nhiều, sau đó tâm có chút lạnh. Vì vậy cô quyết định leo lên tiểu hòa (acc phụ), trấn an trái tim lạnh lẽo của mình một chút.
Vừa bước lên trang chủ, mềm manh ập đến.
Một người có id "Ảnh hậu ta có một câu thông báo phải nói cho ngài nghe' Lòng tràn đầy kích động đánh ra một hàng chữ: "Đó là một cục kẹo trời ban, xin không cần do dự mà nuốt vào!! Tê tê ngươi làm cơm một năm không cần bỏ đường nha, ngọt đủ một năm rồi!"
Hình ảnh có ba tấm, một tấm là Sùng Hoa ngồi ở trong xe, quay đầu nhìn Thôi Trinh mới vừa lên xe, tấm thứ hai là lúc cô phát hiện có người đang nhìn lén, quay đầu lại nhìn vào ống kính, cuối cùng là lúc cô vẫy tay với các nàng, đường nhìn của Thôi Trinh dừng trên người của cô.
Tuy rằng đeo kính râm, nhưng là từ độ cung nơi khóe môi của cô cũng có thể thấy được ánh mắt sau cặp kính nhất định chứa đựng tiếu ý.
Một đống lớn fan nhận được kẹo, chưa đến vài tiếng lượng chia sẻ đã vượt hơn năm nghìn, đó là việc rất hiếm thấy trong quần thể bách hợp CP nhỏ bé.
Khu bình luận là một mảnh ngọt ngào, ngọt đến rụng răng!
"CP đáng yêu của tôi cực kỳ ngọt, ngọt nhất toàn quốc!"
"CP đáng yêu của tôi ngọt nhất, đệ nhất thế giới!"
"CP đáng yêu của tôi cực ngọt, vũ trụ vô địch!"
Sùng Hoa suy nghĩ một chút, đặc biệt phá hoại đội hình mà bình luận một câu: "Ngọt một năm ngọt một năm ngọt một năm…." Vô hạn tuần hoàn.
Bình luận xong cô lại nhìn lại ba tấm ảnh. Thân là nhân vật trong ảnh, từ góc độ của bên thứ ba xem ra là cảm giác không giống nhau.
Sùng Hoa thích tấm thứ ba nhất, cô nhìn ống kính, còn Thôi Trinh thì nhìn cô.
Thôi Trinh rất ít đem tâm tình biểu lộ ở trên mặt, nàng luôn luôn có thói quen bất động thanh sắc, vì vậy, trong tấm hình này, nàng cũng không phải rất ôn nhu, nàng chỉ là đặt tất cả ánh mắt trên người cô, bên môi là tiếu ý đạm đến gần như không thấy được.
Rõ ràng không có hàm ý dư thừa gì, nhưng Sùng Hoa chính là cảm thấy được A Trinh nhìn là rất hạnh phúc!
Cô động tác thành thạo nhấp vào ảnh gốc, sau đó chạm giữ để lưu hình lại.
Lưu xong, cô đặc biệt vui vẻ nhìn thêm vài lần, đang chuẩn bị thoát ra thì bên tai đột nhiên truyền đến một câu: "Đang nhìn cái gì?"
Cô xem quá say mê nên không phát hiện Thôi Trinh đã đến bên cạnh cô từ lâu.