Buổi sáng Trương Kiến Hiền mơ mơ hồ hồ tỉnh lại, đầu đau muốn nứt —— đã thành quen, gần đây tâm tình càng lúc càng không tốt, ngực buồn bực khó chịu, sau khi tan ca thường xuyên đến quán rượu quen uống đến say khướt, ngay cả nói cũng không còn sức, mình đã làm những gì đều không nhớ rõ.
Cũng vì say rượu, mới đem một tên phách thối từ ngoài về, sau đó, đá ngay tình nhân thân mật hai năm Tô Hiểu Dị ra ngoài.
Đến giờ hắn vẫn không rõ, lúc trước tại sao lại làm ra chuyện ngu ngốc như vậy?
Tô Hiểu Dị đối với hắn vô cùng tốt thật không phải nói, ôn nhu săn sóc lại chung tình, tan việc sẽ vì hắn mà làm canh, không so đo cái gì, tự gánh vác việc nhà, người như vậy, ngoài trừ không có giấy đăng ký kết hôn, kỳ thật cũng chẳng khác gì vợ chồng.
Người ta nói nước đổ khó hốt, thật vậy, hối hận rồi, hắn càng uống nhiều, chạy đi tìm Tô Hiểu Dị cầu cậu trở về bên mình, chỉ tiếc, đối phương đã sớm hoàn toàn thất vọng vì mình, hơn nữa, lại tìm được một người càng yêu thương cậu, ở nhà người kia, không bao giờ… trở về nữa.
Sai lầm nối tiếp sai lầm, có thể trách được ai?
Thật sự, Tiểu Dị sẽ không bao giờ … quay về nữa, hắn đã sớm biết rõ. Ai…
Giống như quên cái gì… Nghĩ không ra, đầu đau quá… Hôm nay là thứ mấy? Thứ bảy, chắc sẽ không quên đi làm chứ…
Lập tức quyết định đi tắm rửa trước, nhớ rõ tối qua sau khi tan ca liền tới bar, giờ vẫn còn mặc đồ hôm qua, nhăn nhúm lại bẩn thỉu, hắn vốn không chịu nổi kiểu lôi thôi lếch thếch… Di, ống tay áo có vệt đỏ sậm? Hình như là máu… Tối qua đã xảy ra chuyện gì?
Lắc đầu, nghĩ không ra, càng thêm đau đầu.
Vội vàng vào phòng tắm tắm rửa một cái, tinh thần sảng khoái, thấy đói bụng, nhớ tủ lạnh còn nửa cái bánh mỳ, pha ly cà phê, bữa sáng chỉ đơn giản như vậy, hết cách, Trương Kiến Hiền bên ngoài nhìn ngăn nắp xinh đẹp, bất quá việc nhà thì xin thứ cho kẻ bất tài.
Sau khi Tô Hiểu Dị rời đi, nhà bắt đầu trở nên không giống nhà, quần áo không ai giúp hắn là ủi, hiện giờ chỉ có một người giúp việc mỗi tuần tới quét dọn một lần, quần áo đi làm toàn bộ giặt tiệm, ba bữa đều tận lực giải quyết bên ngoài.
Gần đây dạ dày lại mơ hồ đau, mỗi lần không thoải mái thì hắn càng thêm nhớ tới Tô Hiểu Dị, nhưng hiện tại, tình nhân cũ săn sóc cùng quan tâm tới người khác, mà người kia, cố tình lại là loại đàn ông đầu óc ngu si tứ chi phát triển mình ghét nhất. Không hiểu nổi, Tô Hiểu Dị rốt cuộc trúng ý đối phương điểm nào? Rõ ràng là hoàn toàn không xứng…
Vừa vào phòng khách liền giật nảy, nhà Trương Kiến Hiền hắn, lại xuất hiện một kẻ lạ mặt.
“Anh, anh là ai?” Không vũ khí, Trương Kiến Hiền bất đắc dĩ, tùy tay vớ lấy bình hoa lưu ly đe doạ.
Người kia, Kim Long, thư thư phục phục ngồi trên salon, hai chân trần trụi đặt trên bàn trà, trên người choàng cái sơ mi trắng, nhàn nhã, như đang ở nhà mình.
“… Tiểu Hiền Hiền, cậu ngủ say thật… Giữa trưa.” Cười cà lơ phất phơ.
“Anh biết tôi? Không đúng, tôi không biết anh, anh…” Trương Kiến Hiền trong lòng kinh nghi, hắn không có chút ấn tượng nào về vị khách không mời này, huống hồ, những người mình giao tiếp qua đều là người có học vị cao, sao có thể là loại…
Thế này… là thế nào? Thân thể màu đồng cường tráng không nói, cơ ngực lộ ra, lông ngực ghê tởm kéo dài xuống phía dưới, cánh tay rắn chắc, diện mạo lại càng đáng chán, không phải khó coi, có điều cơ mặt cứng ngắc đó, lông mi dày đặc đó, ánh mắt láo liên, tổng thể khiến người ta cảm giác gặp một phần tử bất lương.
Diện mạo thô lỗ còn chưa tính, đặc biệt khiến Trương Kiến Hiền chịu không nổi chính là, người này lại treo trên cổ sợi dây truyền vàng thô dày tới ba lượng, ngón tay là một chiếc nhẫn gắn lam bảo, vô cùng chướng mắt.
Không biết, Trương Kiến Hiền nghĩ, nhất định có hiểu lầm, dù uống rượu, dù đánh chết hắn cũng không quen người như thế.
Kim Long chỉ cười, không để ý đến bình hoa lưu ly trong tay đối phương, cúi đầu kiểm tra vết thương trên đùi mình, nơi đó, một miêng vết thương vô cùng khó coi, vì tối qua vật lộn với người mà lưu lại, kẻ đánh với gã cũng chẳng hơn, bị gã thụi một quyền vào ngực, lập tức hôn mê bất tỉnh.
“Tiểu Hiền Hiền, ta tìm rất lâu, rốt cuộc tìm được hộp cấp cứu nhà cậu… Chậc chậc, nhà cậu thật loạn, hộp cấp cứu lại không thiếu thứ thuốc gì, thật sự là bất ngờ…” Kim Long lấy nước khử trùng rửa sạch miệng vết thương, nói.
Trương Kiến Hiền biến sắc, hận đối phương vạch áo cho người xem lưng, hộp cấp cứu này là Tô Hiểu Dị hồi còn ở đây chuẩn bị, lúc ấy Tô Hiểu Dị đặc biệt dặn dò, nói hộp cấp cứu là thứ trọng yếu của gia đình, mình lúc đó lại chế giễu cậu, nói loại chuyện nhỏ nhặt này không cần để ý, mắng cậu lo xa.
Giờ ngẫm lại, toàn bộ hết thảy đều là biểu hiện quan tâm của Tô Hiểu Dị, mình chẳng những cô phụ người ta, còn lời cho tên trước mắt này… A, không đúng, hiện tại việc khẩn cấp trước mắt, hẳn là đuổi tên lạ mặt này đi.
“Anh, tôi căn bản chưa từng gặp anh, đừng giả bộ thân thiết, đi ra ngoài, nếu không tôi báo cảnh sát, nói anh tự tiện xông vào nhà dân!” Mở miệng quát mắng.
Kim Long cười giễu, vẻ mặt không đứng đắn: “Tiểu Hiền Hiền cậu đã quên, tối qua là cậu ôm ta ngủ a, ta mới cố tình lưu lại…”
“Sao, làm sao có thể?” Trương Kiến Hiền kêu thất thanh.
Đúng vậy, không có khả năng! Chỉ bằng bề ngoài cùng tư sắc gã này, mình tuyệt đối sẽ tôn kính mà không thể gần gũi, đứng cách xa ba thước, sao ôm đối phương ngủ như gã nói? Đúng vậy, dù mình là đồng tính luyến ái, nhưng Trương Kiến Hiền hắn chỉ thích cậu bé đáng yêu xinh đẹp, không phải loại này…
“Thật sự a, cậu uống rượu, chết cũng không chịu thả ta, gọi Tiểu Dị Tiểu Dị…” Nói tới đây, Kim Long trầm mặt xuống: “Tiểu Dị là ai?”
Sắc mặt Trương Kiến Hiền càng thêm khó coi, trí nhớ tối qua chợt loé lên trong óc, mơ mơ màng màng, phải rồi, hình như có một gã theo hắn vào nhà, sau đó… Sau đó đều quên.
Lại đánh giá tên bất lương kia từ trên xuống dưới, trong lòng càng thêm khó chịu, sau đó, hắn phát hiện một chuyện.
“Trên người anh mặc chính là?” Trương Kiến Hiền tức giận mắng: “Đây không phải là quần áo của tôi sao? Là quần soóc của tôi! Không hợp với anh, cỡi ra! Sẽ rách mất!”
“Lúc chúng ta trốn chạy, không có quần áo, mặc tạm… Ai, Tiểu Hiền Hiền, đừng nóng, chờ thêm một chút, ta mua vài món trả lại cậu.” Kim Long vẻ mặt cợt nhả trả lời.
Trương Kiến Hiền vừa nghe đến hai chữ ‘trốn chạy’, cơ hồ muốn té xỉu, trương Kiến Hiền hắn tốt xấu gì cũng là con nhà danh gia vọng tộc nổi danh Nam bộ, là lưu học sinh nước ngoài, quản lý ở công ty cấp cao, từ khi nào lại chạy trốn cùng tên bất lương này? Tiếng xấu truyền đi, tiền đồ của hắn sẽ bị phá hủy.
“Anh anh anh, mau cút khỏi nhà tôi, tôi không biết loại người như anh, nếu anh không đi, tôi sẽ kêu cảnh sát tới bắt!” Trương Kiến Hiền khẩn trương quơ quơ bình hoa trong tay.
Kim Long suy nghĩ, thu hồi thái độ vui đùa, ánh mắt sắc bén phóng tới: “… Ta nói ta đang trốn chạy, hơn nữa, ta rất vừa ý nơi này, định ở đây một thời gian…”
“Không được, đây là nhà tôi!” Trương Kiến Hiền kích động phóng tới bàn điện thoại, cầm lấy ống nghe uy hϊếp: “Tôi gọi 110, anh nếu không muốn ăn cơm tù, lập tức biến!”
“Trương Kiến Hiền, cha mẹ cậu đang ở đâu đó tại Đài Nam đi? Đúng rồi, có ba em trai, còn có một em gái, hình như đang học ở Đài Châu… Đúng rồi, là học sinh năm ba, có một người bạn trai thanh mai trúc mã, nghe nói cùng Trương gia môn đăng hộ đối…” Không chậm không nhanh, Kim Long vừa bôi thuốc tiêu viêm lên vết thương, vừa nói.
Trương Kiến Hiền rùng mình, trừng mắt đối phương.
Mắt liếc thấy phản ứng của đối phương, Kim Long rất hài lòng, tiếp tục nói: “… Nhà cậu nhiều người chức cao, một ông chú là uỷ viên lập pháp, một người là nghị sĩ, ông nội là địa chủ, cha mẹ mới đầu tư bất động sản, buôn bán lời không ít tiền…”
“Làm sao anh biết nhiều chuyện như vậy?” Trương Kiến Hiền buông xuống ống nghe, sắc mặt bất định, hỏi.
“Nam bộ là địa bàn của tôi, nhìn giấy chứng minh của cậu, hỏi thuộc hạ một chút, cái gì cũng biết…” Kim Long cười hắc hắc: “Nhà cậu căn cơ thâm hậu, là vọng tộc nổi danh Nam bộ, vì sao cậu lại một người tới Bắc bộ công tác?”
“… Không liên quan tới anh.” Lạnh lùng đáp một câu.
“Hình như hồi trung học xảy ra quan hệ với bạn học, bị nhà trường chú ý, vì thế cha cậu đẩy đi du học…” Đè nặng giọng, Kim Long nói: “… Người hồi trung học ấy là nam…”
“Đại ca, anh cần tiền phải không? Nói một con số, tôi đưa, sau đó anh đi.” Trương Kiến Hiền mặt mũi trắng bệch.
“Tiền? Ta rất nhiều… Ta nói rồi, trong lúc trốn chạy ta muốn ở đây, nhà cậu vô cùng thoải mái, hơn nữa…”
Hơn nữa cái gì, gã lại không nói tiếp.
Trương Kiến Hiền cúi đầu, thật lâu sau, hỏi: “Tôi thừa nhận anh thần thông quảng đại, có điều, nếu muốn lấy tôi uy hϊếp Trương gia Đài Nam, vô ích, bọn họ đã sớm không thừa nhận đứa con làm bại hoại gia phong này.”
“Để ta ở lại, ba tháng, sau đó từ biệt không đòi hỏi bất cứ cái gì, cũng không cho phép báo cảnh sát, càng không được lộ với người ngoài, nếu không, ta có thể sẽ truyền tới công ty cậu vài tin tức khó nghe…” Kim Long rốt cục lộ ra thủ đoạn hống hách.
“Cho anh ở, tôi đi, anh yên tâm, tôi sẽ không nói với bất kỳ kẻ nào.” Trương Kiến Hiền thật sự chán ghét tên Kim Long này, tình nguyện tránh càng xa càng tốt.
“Trương Kiến Hiền, ở lại, ta muốn nhìn thấy cậu.” Nhíu mày, Kim Long gầm nhẹ.
“Sợ tôi giở trò?” Đuôi lông mày giương lên, Trương Kiến Hiền nói: “Gặp anh là do tôi xui xẻo, đại ca, tôi không muốn gây thêm phiền toái, anh yên tâm, bất luận kẻ nào hỏi, tôi tuyệt đối không nói từng gặp anh.”
Kim Long nhìn hắn, trong mắt lóe ra qua đủ kiểu thần thái, Trương Kiến Hiền nhìn lại, tâm tình hắn giờ đã rơi xuống đáy vực, ngoài trừ chết, còn có cái gì xui xẻo hơn?
“Trương Kiến Hiền, cậu ở lại, đừng để ta lặp lại.” Kim Long nói: “Ta bị thương, hành động bất tiện, cần người sai sử, cậu là sự lựa chọn tốt nhất.”
“Tôi không có hứng thú làm tiểu đệ hắc đạo.” Trương Kiến Hiền không kiên nhẫn trả lời.
Kim Long cười hừ hừ, rút ra một khẩu súng lục, thấp giọng hỏi: “… Hiện tại có hứng thú chưa?”
Trương Kiến Hiền mắt mở to, giống như thứ lúc hắn đi nghĩa vụ quân sự từng thấy, sau khi đi làm, hoàn cảnh đơn thuần, đơn giản chỉ có công văn hay tiền bạc, cái vũ khí lạnh như băng kia, đã thật lâu chưa thấy qua.
“Làm bữa sáng, ta đói bụng.” Lão Đại hắc đạo sai sử tiểu đệ mới mệnh lệnh thứ nhất.
Siết chặt nắm tay, không đấu nổi tình thế, Trương Kiến Hiền dằn xuống cơn tức giận, nói: “Đại ca, tôi sẽ không làm bữa sáng, muốn ăn, trong tủ lạnh có bánh mì nướng với sữa, muốn ăn hay không, tuỳ!”
Biểu tình âm tàn liền chuyển thành cười dài, khách không mời mà đến nói: “Có thể… Còn có, Tiểu Hiền Hiền, nhớ kỹ tên ta, ta là Kim Long, sau này có người khi dễ cậu, nói một tiếng, nhất định sẽ có người bảo vệ cậu.”
Trương Kiến Hiền suy sụp bả vai, trong lòng nghĩ, người này mặc khoa trương thì thôi, thế nào ngay cả tên cũng mắc ói như vậy? Hảo, ba tháng thì ba tháng, nhịn một chút sẽ qua, đến lúc đó hắn nhất định phải vạch ranh giới với tên thiếu thẩm mỹ này!