- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Ái Tình, Phát Thiêu Trung
- Chương 6-1
Ái Tình, Phát Thiêu Trung
Chương 6-1
Vợ chồng Mục gia có một người con trai, vì tiện đi học, nên một mình sống trong nội thành, không ở trên núi, cho nên phòng nó đương nhiên được sung làm khách phòng, cho hai vị khách từ Bắc Bộ ngủ tạm.
Nghe nói con trai Mục đại ca rất giống cha, vóc dáng to lớn, cho nên giường rộng thênh thang, phòng cũng rộng rãi, Kim Long lôi đỡ Trương Kiến Hiền vào phòng, để hắn nằm tứ bình bát ổn địa trên giường, đắp chăn cẩn thận, lại ra ngoài trò chuyện một chút với Mộc gia, rồi mới trở lại phòng.
Còn mấy giờ nữa gã phải ra ngoài làm việc, chạy xe cả ngày, Kim Long nghĩ nên nghỉ ngơi một chút, hồi phục thể lực.
Bên ngoài mưa càng lúc càng lớn, nước mưa đánh mạnh xuống mái nhà, đinh đinh đông đông, rất ồn ào, nhưng mưa cũng giống như màn che, ngăn cách căn nhà gỗ này với ngoại giới, phảng phất như một hòn đảo độc lập, nổi lên sừng sững giữa biển.
Kim Long không có suy nghĩ lãng mạn gì hết, gã chỉ nhanh như chớp tiến vào ôm lấy Kiến Hiền đang an ổn ngủ trên giường, trong núi, nhất là đêm mưa to gió lớn, nhiệt độ hai người truyền qua cho nhau mới là tuyệt nhất.
Nhìn Kiến Hiền say giấc, không chút phòng ngự, tay Kim Long liền không an phận luồn vào trong áo hắn, chậm rãi di chuyển, như con cá bơi trên ngực kẻ say rượu kia.
Trong lúc ngủ cảm giác bị quấy nhiễu, Kiến Hiền theo thói quen hư một tiếng, sau khi uống say, thường thường không kiểm soát được mình, thậm chí phóng túng tìиɧ ɖu͙©, trước Tô Hiểu Dị bị hắn hại thảm, chứng kiến hắn mang theo tân hoan vào nhà, mình thì nửa đêm bị đuổi khỏi nơi hai năm sinh sống, tất cả đều do Kiến Hiền say rượu mất trí.
Từ sau lần nọ, Kiến Hiền uống rượu cực khống chế, ở bar uống trước mất lý trí liền ngừng rồi trở về, không đưa đối tượng tình một đêm nào về nhà nữa, cho nên, nghiệt duyên đi, thần xui quỷ khiến làm Kim Long bước vào cuộc sống của mình.
Bây giờ, tiến thêm một bước, Kim Long càng muốn tiến sâu hơn.
Có điều, Trương Kiến Hiền cũng không phải đèn cạn dầu, ngủ mơ mơ màng màng hắn vẫn cảm giác có người mình sờ loạn mình, rất nhanh, quần áo bị lột sạch, hắn dựa theo thói quen dĩ vãng, thừa dịp chếnh choáng, cũng phản đòn lột lại đồ đối phương, hắn luôn thích bản than giữ thế chủ đạo trong mọi tình huống, bởi vậy lớn mật mà khıêυ khí©h người kia, ôm chặt lấy đối phương, lại lần xuống nơi cấm địa.
“… Tiểu Dị…” Hô lên cái tên quen thuộc.
Kim Long cứng người, dừng tay, Trương Kiến Hiền mơ màng nhưng không ngừng tay, hướng cái mông đối phương đánh bất ngờ, phát hiện người trong lòng không đáp lại, hắn cho là dục cự hoàn nghênh đây, ha ha cười, lần tới môi đối phương, hôn lên.
Quả nhiên, nhiệt tình đáp lại…
Không đúng, thân thể này xúc cảm phi thường kỳ quái, không giống than hình mềm mại trong dĩ vãng, cơ thể rắn chắc, thắt lưng hữu lực, môi lưỡi bừa bãi xâm chiếm thậm chí là thô lỗ ngang ngược, bất quá động tác lửa nóng của đối phương làm nụ hôn đơn giản trở thành ngọn lửa bùng cháy, say rượu khiến Trương Kiến Hiền phản ứng chậm…
Có chỗ nào đó không đúng… Rốt cuộc là không đúng chỗ nào? Trương Kiến Hiền đầu óc hỗn độn, tay lại thuận theo dòng tìиɧ ɖu͙© hoành chảy, true chọc dưới thân người bên cạnh…
Người kia cơ hồ cũng mất khống chế rồi, xoay người áp chế hắn, theo sát đầu lưỡi ngọt ngào của hắn, không chỉ là môi, còn cả gương mặt vì say rượu mà ửng đỏ, vành tai xinh đẹp, vòng qua hầu kết, kéo xuống xương quai xanh, đến l*иg ngực non mịn…
Tìиɧ ɖu͙© như hỏa như đồ, vượt qua khả năng khống chế của Trương Kiến Hiền, hắn lần đầu dưới đáy lòng mơ hồ có cảm giác mất khống chế.
Tại sao? Người phía trên là ai? Một người xa lạ…
Cố gắng mở mắt, nhìn thấy đầu người nào đó ở trước ngực mình vừa cắn vừa hôn, hắn mất vài giây mới nhận ra người nọ cư nhiên là…
“Không… Không nên…” Nhẹ hô.
Kim Long dừng lại, rời khỏi ngực hắn, đối mắt với Trương Kiến Hiền.
“… Tôi là ai?” Gã nghiêm mặt, hỏi ra một câu kỳ quái.
“Anh…” Mặc dù đầu còn mê muội, Trương Kiến Hiền cũng không mê muội đến mức không biết kẻ bắt cóc mình lên núi là ai: “… Bổn long…”
Kim Long cười, lại hôn lên môi đối phương, dùng sức gặm cắn, như thể đó là mỹ tửu ngon nhất thiên hạ.
Bị ép tiếp nhận, Trương Kiến Hiền dùng sức nhéo vài cái, giãy không được, chỉ có thể nước chảy bèo trôi, mặc đối phương nhấm nháp bản thân…
Không được, hắn mặc dù không phải quá mức giữ mình trong sạch, nhưng chọn đối tượng trên giường vẫn rất cẩn thận, người như Kim Long là tuyệt đối cự tuyệt lai vãng… Không được, hắn chán ghét gã…
Cho dù lý trí reo hò không thích người như Kim Long, nhưng thân thể dưới kỹ xảo cao minh của Kim Long, du͙© vọиɠ vẫn hừng hực thiêu đốt, đỡ không được, trở không được, hơn nữa, trong tiềm thức, lặng lẽ nghênh hợp.
“… Không thể… Chúng ta không hợp…” Vùng vẫy, Trương Kiến Hiền thì thào nói.
“Chỗ nào không hợp? Vừa rồi là em chủ động khıêυ khí©h tôi, cũng là em giúp tôi cởϊ qυầи áo… Bây giờ còn không nhận…” Kim Long ghé vào lỗ tai hắn nhẹ giọng nói, thân thể còn cố ý đυ.ng chạm, nhất là hai thứ du͙© vọиɠ sắp dâng tràn, tỏ vẻ tên đã lên dây.
Run nhè nhẹ, Trương Kiến Hiền kỳ thật cũng biết bản thân đang hưng phấn, lại mạnh miệng: “… Tôi, tôi say, tôi tưởng rằng… Tôi không có hứng thú thượng người như anh…”
“Thật khéo, cái này gọi là tố tâm hữu linh tê, tôi cũng không muốn cho em thượng tôi…” Kim Long xấu xa cười khẽ: “Tôi muốn hầu hạ tiểu dã miêu lên trời…”
Trương Kiến Hiền ngẩn ngơ, dự cảm điềm xấu khiến hắn bật thốt lên hỏi: “Anh, tôi…”
“Tôi thật sự rất thích em, lúc trong phòng tắm, tôi đã sớm nhịn không nổi…” Liếʍ liếʍ môi, Kim Long lộ ra vẻ háo sắc: “Nếu không phải Mục đại ca Mục đại tẩu ở ngoài nghe lén… Tôi lúc ấy liền áp em…”
Trương Kiến Hiền mở to hai mắt, thân thể lửa nóng, trái tim lại lạc vào vực sâu.
“Tiểu Hiền Hiền thân thể thật xinh đẹp… Tôi cư nhiên có thể chịu đến bây giờ… Thật sự là không đơn giản…” Kim Long khen ngợi hắn, cũng biến thành khen ngợi chính mình.
Nuốt nuốt nước miếng, dự cảm xấu đã ứng nghiệm, Trương Kiến Hiền nghĩ, người này, lão đại chạy trốn… Quả nhiên nhìn trúng mình, cho nên tại Bắc Bộ gã cố ý khi dễ người, bắt hắn cùng chạy trốn, ngay tại thời điểm hắn phải tiếp nhân viên từ tổng công ty đến, còn bị lôi kéo giữa lúc trời mưa gió này mà lên núi…
Thật sự là kỳ quái, giống như tiểu thuyết cổ xưa vậy, chỉ là diễn viên đổi lại là mình, nói có bao nhiêu bất đắc dĩ thì có nhiều bất đắc dĩ.
Không thể, hai người thiên soa địa viễn, đứng chung một chỗ thấy thế nào cũng không xứng, có điều bây giờ hai người đang ở trạng thái không phải không thể không phát, muốn chạy trốn, khó khăn, làm sao bây giờ? Căn bản không cách nào tưởng tượng.
Kim Long biết suy nghĩ của hắn, cười rộ lên, thái độ cường ngạnh đến cực điểm: “… Không được lấy lí do kỳ quái cho có lệ, Tiểu Hiền Hiền, Kim Long này muốn thứ gì nhất định sẽ tới tay, em cũng vậy, bị tôi nhìn trúng, chạy tới chân trời tôi cũng sẽ bắt em về!”
Rũ mi, Trương Kiến Hiền không nói, phát hiện bản thân ngay từ đầu đã ủy khuất cầu toàn, Kim Long căn bản là gắt gao giữ chặt hắn, rồi từ từ cắn nuốt.
Thấy người dưới thân không nói lời nào cũng không kháng cự, thân thể phóng nhuyễn, biết hắn đã ngầm đồng ý, tâm trạng càng bùng phát, kích động cắn loạn trên làn da mềm mại trắng noãn kia, còn không phóng nhẹ lực đạo, làm Trương Kiến Hiền phải kháng nghị.
“Anh, sao vẫn cắn tôi? Dã thú động dục!” Oán hận nói.
“Em cũng có thể cắn lại, tôi da thô thịt dày, em cứ dung sức cắn không vấn đề.” Dùng ngữ khí mập mờ nói.
Trừng, trừng đến hai tròng mắt chua xót, bản thân một điểm cũng không muốn cắn thịt thối Kim Long.
“Thông minh, tôi nói rồi muốn cho tiểu dã miêu thích đến lên trời, tôi không phải nói có lệ a…” Vừa nói, Kim Long ngừng cắn, lùi lại phía sau, ngậm lấy thứ lửa nóng đang hăng hái dâng trào của Trương Kiến Hiền, bắt đầu phun ra nuốt vào, dùng đầu lưỡi hoặc liếʍ hoặc móc, kí©h thí©ɧ nơi mẫn cảm nhất của đàn ông, liên tục lấy lòng đối phương.
Trương Kiến Hiền tuyệt đối không nghĩ tới Kim Long cư nhiên lại lấy lòng mình, nhất thời có chút ngốc lăng, cũng chỉ được một hồi, kɧoáı ©ảʍ như bài sơn đảo hải đến, khoang miệng nóng bỏng cùng bọt nước hòa dịu, bao lấy tâm điểm du͙© vọиɠ, quả thực làm hắn sắp hòa tan.
Không nhịn được, nắm lấy tóc Kim Long, tiếng nỉ non khàn khàn trào ra.
“Dừng… Không được… Không nên…” Miệng nói không nên, nhưng tay vẫn gắt gao giữ lấy đầu Kim Long, thân thể vì thoải mái tới cực điểm, tự động phối hợp với động tác của gã.
Kim Long đương nhiên càng thêm ra sức công tác, tiểu dã miêu là không tự nhiên, rõ ràng sảng ngất trời rồi, miệng còn không chịu đàng hoàng nói ra cảm giác, bất quá phản ứng của hắn đã chứng minh hết thảy rồi.
Rất nhanh, nơi bị bao hàm tại hải vực ấm áp nổi lên biến hóa rõ ràng, Trương Kiến Hiền vội vàng đẩy đối phương ra, mê mông mà hô: “Tôi, tôi muốn…”
Kim Long không tha, động vài cái, dùng sức hút, Trương Kiến Hiền cong người, rên một tiếng bắn ra, thanh âm khoái ý bị tiếng mưa rơi che dấu, du͙© vọиɠ đổ vào miệng người bản thân luôn miệng nói ghét.
Phát run, cảm giác hưởng thụ sung sướиɠ đến cực điểm, đầu óc trống rỗng, chìm ngập trong kɧoáı ©ảʍ, không nghĩ tới Kim Long lại phục vụ mình, cư nhiên không thấy ác tâm, Trương Kiến Hiền lúc này không thể không len lén thừa nhận, hai người, hình như cố gắng có thể hợp…
“Thích không?” Kim Long nuốt ái dịch xuống, như đang đòi phần thưởng, hỏi.
Thấp giọng thở phì phò, mặt đỏ, rất thích, nhưng Trương Kiến Hiền chết cũng không nói ra.
“… Tôi biết em thích, có điều, kế tiếp đến lượt tôi rồi…” Kim Long mị mị cười nói.
Hồi lâu không làm 0 rồi, tâm lý có chút chướng ngại, kỳ thật Trương Kiến Hiền biết, lấy cá tính của Kim Long, hắn muốn cự tuyệt cũng tuyệt đối không được, dứt khoát nhận mệnh, mặc gã là được rồi.
Kim Long quen thuộc dung trơn dịch ôn nhun bôi lên hậu đình của hắn, Trương Kiến Hiền đột nhiên nổi lên nghi vấn: “Sao lại có thứ này? Mục đại ca miễn phí cung ứng cho anh hả?”
“Hôm nay cùng em vào quầy thuốc đã mua, để ý Tiểu Hiền Hiền lâu như vậy, muốn sớm chuẩn bị một chút, cái này gọi là lo trước khỏi họa…” Kim Long cười hắc hắc.
Tức giận không thể làm gì, Trương Kiến Hiền thầm mắng mình quá sơ suất, lúc ở Nghi Lan còn tưởng Kim Long mua hàng cấm, không nghĩ tới lại là…
“Em yên tâm, kỹ xảo của tôi tốt lắm, nhất định không làm Tiểu Hiền Hiền chịu đau đớn, hơn nữa, sau này sẽ không thể rời xa tôi…”
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Ái Tình, Phát Thiêu Trung
- Chương 6-1