Chương 12

Thượng Nghiêm sau khi đã nghe được sự thật, thực sự là hết hi vọng vào thế giới này nữa rồi, sao lại đem chuyện tình cảm ra làm trò đùa chứ "Con hiểu rồi, đừng nói sự thật này cho Tử Hạ" nói rồi Thượng Nghiêm đứng dậy, xin phép cúi đầu xuống chào Hạ Tử Đông, xin phép gọi tiếng ba lần cuối, rồi đi thẳng ra xe trở về.

Hạ Tử Đông mắt đã đỏ, ngồi trân trân tại đó, hai tay ôm đầu, gương mặt vô cùng đau lòng. Nước mắt đã chảy xuống khuôn mặt cương nghị của ông, vội dùng tay tháo bỏ cái kính trên mắt xuống, đặt nhẹ xuống bàn, tay vuốt hàng lệ.

Thượng Nghiêm lái xe cực nhanh, một mình nắm chặt tay lái, lái xe đến mức không thể khống chế được bản thân. Anh cứ như điên cuồng chạy mãi, chạy mãi. Thượng Nghiêm lái xe vào hộp đêm. Bước vào bên trong, không khí bên trong hộp đêm vui bao nhiêu thì lòng anh lại đau khổ bấy nhiêu. Gương mặt lạnh lùng, sát khí hiện lên trên nét mặt, tiện thể ngồi xuống ghế. Nhân viên cấp cao liền vô cùng lo sợ, lòng của họ sắp nổ tung, tay lấy rượu đem ra mời anh. Bởi vì, nếu không vừa lòng anh, anh sẽ biến nơi này thành đất bỏ hoang. Thượng Nghiêm đau lòng tay nắm chặt bình rượu, rót bao nhiêu, liền uống hết bấy nhiêu.

"Tử Hạ, anh yêu em ngàn vạn lần" miệng nói vô cùng nhỏ, đôi mắt mê man, gương mặt tuấn tú, từng nét đẹp hiện lên trên khuôn mặt anh. Nét mũi cao, đôi môi mỏng, gương mặt tỉ lệ hoàn hảo. Một mình ngồi tại đây, uống rượu một mình, say để quên, say để quên hết đi mọi thứ, giá như thời gian quay lại, anh sẽ không cho phép bản thân mình gặp em, sẽ không cho phép mình yêu em nhiều như vậy. Tử Hạ, hãy quên anh đi, mãi mãi quên anh đi. Kiếp sau, kiếp sau anh nhất định sẽ chạy đi tìm em, chỉ cần em đứng một chỗ, dù có đi vòng quanh thế giới, anh nhất định cũng sẽ đến nơi em, cùng em trọn đời trọn kiếp mãi mãi bên cạnh nhau, không rời xa nhau.

Bỗng từ xa có một cô gái ăn mặc cực kì khiêu gợi, bộ váy ôm sát người màu đỏ, tay cầm ly rượu tiến lại gần Thượng Nghiêm "Lão đại, anh có nhớ em không?"

Thượng Nghiêm không quan tâm đến cô gái bên cạnh, tiếp tục nâng ly rượu đưa vào miệng. Cô gái đó tiếp tục ngang bướng, sờ tay vào vai của anh, giọng ngọt bên tai "Thật sự người ta muốn uống cùng anh"

"Tránh ra"

Gương mặt sắt lạnh, ánh mắt giương lên, vẻ mặt lạnh lùng nhìn cô ta, chỉ hai từ duy nhất khiến cô ta xém rớt tim ra ngoài. Nhưng vẫn không chịu tránh sang chỗ khác, tiếp tục dùng tay quàng qua cổ anh, ôm chặt. Nhưng chưa kịp ôm chặt thì một lực bung tay của Thượng Nghiêm làm cô ta đứng không vững, chân loạn xạ "Tôi không muốn ra tay với phụ nữ"

Sau đó, liền cởi bỏ áo vest đen hàng hiệu bên ngoài, quăng thẳng vào sọt rác bên cạnh. Đến nhân viên cũng phải đổ mồ hôi hột vì thái độ của anh.

Sau đó, liền mất hứng, lái xe thẳng về nhà. Lúc này Tử Hạ đang cùng ông Nội Nam Cung ngồi trên ghế sofa xem kênh truyền hình cười nói rất vui vẻ. Thấy anh về, Tử Hạ liền đứng dậy đi lại anh "Nghiêm, về rồi sao, anh đã uống rượu?" Tử Hạ đi lại, cởi bỏ cavat ra cho anh, liền ngửi thấy mùi rượu.

"Ừ" Thượng Nghiêm chỉ trả lời ừ rồi liền đi thẳng lên phòng, bỏ lại cô và ông Nội ở đó, Tử Hạ cũng không biết anh có chuyện gì, thái độ vừa lúc nảy rất lạ. Có phải vì cô đã nói sai, gì làm cho anh không thích không? Ông Nội ở đó cũng không hiểu chuyện gì, Tử Hạ xin phép ông nội đi lên lầu, cô lấy điện thoại gọi cho Lãnh Phong, Lãnh Phong đã đi ra nước ngoài dự hội thảo nên cũng không rõ việc gì. Tử Hạ vào phòng nhìn thấy Thượng Nghiêm đứng ngóng ra cửa sổ, mặt thăng trầm, giống như có tâm sự. Tử Hạ đi lại từ phía sau, hai tay ôm eo anh "Nghiêm, em xin lỗi, là em không hiểu chuyện"

Thượng Nghiêm giật mình, trong lòng cảm thấy vô cùng ấm áp, nhưng giờ đây trái tim anh lại cảm thấy đau nhói, anh phải làm sao đây. Tử Hạ, anh xin lỗi, anh rất yêu em, nhưng kiếp này chúng ta chỉ ở mức tình cảm anh em. Thượng Nghiêm gỡ bỏ cánh tay của Tử Hạ ra khỏi mình, đi thẳng vào phòng tắm né tránh cô.

"Nghiêm, anh có chuyện gì đúng không, chúng ta đã hứa là sẽ không giấu nhau chuyện gì mà, có phải công ty xảy ra chuyện gì không, chuyện gì đã khiến tâm trạng anh như vậy" Tử Hạ đứng đó nói to rõ cho Thượng Nghiêm nghe. Anh xin lỗi...

"Không có chuyện gì mà"

Một lát sau, Tử Hạ vẫn ngồi trên giường đợi Thượng Nghiêm từ phòng tắm đi ra, Thượng Nghiêm đau lòng nhìn vẻ mặt của cô, hai mắt đã đỏ, anh không thể kìm lòng mình được nữa, muốn chạy lại ôm chầm lấy cô, xoa đầu vỗ về cưng chiều cô. Hết thảy yêu thương cô.

Thượng Nghiêm đi lại giường, tùy hứng nằm dài lên giường, đắp chăn lại, không mấy quan tâm đến Tử Hạ.

Tử Hạ leo lên giường, nằm cạnh sát bên Thượng Nghiêm, tay chân quấn lấy toàn thân Thượng Nghiêm. "Nghiêm, tha lỗi cho em có được không?"

Tử Hạ còn không biết mình đang nói gì, có phải vì quá yêu anh không, lời nói xin lỗi cô chưa bao giờ nói ra từ miệng, đó giờ chỉ một mình Hạ Tử Đông. Còn tất cả, phải là người nói lời xin lỗi với cô. Thượng Nghiêm nhắm mắt nhưng vẫn biết, cô đường đường là một sát thủ tài giỏi, chuyên nghiệp, cô lại nói ra những lời này với anh. Tử Hạ anh xin em, đừng như thế nữa, nếu em cứ mãi như thế, anh sẽ không thể rời xa em "Tử Hạ, em không có lỗi, mau ngủ thôi" Thượng Nghiêm đưa tay vuốt vuốt lưng cô, miệng nói nhẹ nhàng bên tay. Tử Hạ nghe anh nói, cũng chỉ để bên tai, lẽ nào cô không biết được anh có chuyện giấu cô, nhưng cô đổi chủ đề liền nói.

"Nghiêm, hôm nay là thứ 5 rồi, anh có nhớ thứ 7 chúng ta sẽ đi đâu không?"

"Đi đâu?" Thượng Nghiêm biết chứ, ngày thứ 7 là ngày anh chọn, là ngày chính thức cùng em làm vợ chồng, anh xin em đừng nói nữa Tử Hạ.

"Anh không nhớ thật sao?"

"Không, anh không nhớ, mau ngủ đi"

"Nghiêm, anh hôm nay bị cái gì vậy, anh thực sự không nhớ hay anh đang giả bộ không nhớ vậy" Tử Hạ liền đùng đùng, có phần hơi lớn tiếng, nhịn hết nổi rồi, tức nước thì vỡ bờ thôi.

"Anh ngủ đi, em chưa muốn ngủ" nói rồi Tử Hạ liền nhanh chóng đi ra ngoài, đóng cửa một cái rầm.

Thượng Nghiêm bên trong phòng, lòng đau như cắt, anh thực sự không muốn như vậy, anh xin lỗi, Tử Hạ.

Tối đó, Thượng Nghiêm trong phòng ngủ cũng không được, luôn nằm trên giường tay hát lên tráng suy nghĩ, liệu mình làm như vậy có đúng không? Hãy đừng yêu anh nữa.

Tử Hạ đưa Ông Nội về phòng ngủ, ông nội hỏi Tử Hạ "Tử Hạ, có phải con và Tiểu Nghiêm có chuyện gì không?"

"Không có ông nội, Nghiêm đã làm việc rất mệt, nên muốn ngủ sớm, thôi ông cũng nằm xuống ngủ đi"

Ông Nội nắm tay Tử Hạ "Tử Hạ, Tiểu Nghiêm là một người tốt, nó sống rất tình cảm, tuy có chút nóng tính, và hơi ít nói, nhưng mà ông chắc chắn Tiểu Nghiêm rất thương con"

"Ông nội con biết mà, con cũng rất yêu anh ấy, ông nội ngủ ngon"

Sau đó, Tử Hạ ngồi ghế ở phòng khách một lát, rồi nhẹ nhàng lên phòng, nhẹ nhàng mở cửa, nhưng mà, Thượng Nghiêm vẫn chưa ngủ, thấy cô mở cửa liền nhắm mắt lại. Tử Hạ đi lại kéo chăn đắp cho anh, rồi tắt đèn, nằm xuống ngủ cạnh anh.

Đến khi đã thấy Tử Hạ đã ngủ say, Thượng Nghiêm mới quay sang, nhìn khuôn mặt cô, đặt nụ hôn lên trán cô "Tử Hạ, anh yêu em"

Sáng hôm sau, Tử Hạ thức dậy sớm, nhìn thấy Thượng Nghiêm đang đứng trước gương thắt cavat, Tử Hạ đứng dậy, bước tơi nhón chân lên định tắt cho anh. Nhưng Thượng Nghiêm đã từ chối, anh tự tay thắt. Không nói lời nào, từ ngữ lạnh như băng.

"Nghiêm, chiều nay có thể về sớm không, em sẽ nấu mấy món ăn anh thích"

"Không, rất muộn, em đừng nấu"

Nói rồi đi xuống lầu lên xe lái tới công ty. Không có Lãnh Phong phụ giúp các công việc, công việc chắc đầy thành đống, lại làm sao có thể tập trung làm việc. Thượng Nghiêm bực mình khó chịu, đầu anh sắp nổ tung ra. Tay quơ mấy đống tài liệu rơi xuống sàn, tay vò đầu vô cùng khó chịu.

Ngồi trên ghế xoay, mắt nhìn bầu trời xa xâm. Bỗng tiếng gõ cửa phòng "Cốc cốc"

Thượng Nghiêm tức giận quăng đại một vật ra phía cửa. Mở cửa đi vào là Lãnh Phong, anh vừa mới xuống máy bay liền chạy thẳng đến công ty. What? Cái phòng này là gì đây, không tin được, một mớ hỗn độn, Thượng Nghiêm đang ngồi trơ đó, đôi mắt nhìn cái gì ở ngoài chứ. Lúc lâu sau quay lại mới thấy đó là Lãnh Phong.

"Thượng Nghiêm đống giấy tờ này là cậu làm sao?"

"Ừ" Thượng Nghiêm trên tay cầm điếu cigarette. Mỗi lúc tâm trạng không ổn, anh điều dùng nó.

"Cậu...cậu bị làm sao vậy? Vắng tôi mới có mấy ngày, cậu lại thành ra như thế này?"

Thượng Nghiêm không nói gì, cứ rơi vào trạng thái trầm tư. Đôi mắt cứ như vô hồn.

"Thượng Nghiêm, đã xảy ra chuyện gì sao?"

"Tôi hỏi cậu, liệu có tình yêu giữa anh em họ không?"

"Tôi chưa từng yêu nên cũng không rõ, nhưng mà đã là anh em thì tuyệt đối không được"

Lãnh Phong nghi hoặc nói tiếp "Lại chuyện gì nữa đây, không phải một mình Tử Hạ thôi sao, có phải cậu và cô ấy xảy ra chuyện gì không?"

Thượng Nghiêm không nói gì, cứ rơi vào khoảng không. Lãnh Phong liền thấy không ổn lên tiếng nói "Nghiêm, Mạnh Ái đã trở về rồi"

"Cô ấy về lần này là vì cậu" Lãnh Phong nói

"Tôi chỉ xem cô ấy như là em gái"

"Nhưng tôi làm sao biết được cô ấy có xem cậu là anh trai không? Nói gì thì nói cũng hơi khó, nếu tôi là cậu sẽ không biết nên chọn ai, Tử Hạ hay là Mạnh Ái"

"Câm miệng"

Thượng Nghiêm tức giận, ánh mắt sát khí, hơi nóng dần lan tỏa ra. Lãnh Phong liền im lặng, có phần nói hơi quá lời, Lãnh Phong cũng biết sự tức giận của Thượng Nghiêm nên im lặng và cho gọi nhân viên vào dọn dẹp lại căn phòng. Thượng Nghiêm liền đi ra ngoài.

__________________

Sẽ rồi lại có chuyện gì tiếp nữa đây? Kiếp này tình cảm của chúng ta chỉ ở mức anh em!

Mạnh Ái là ai, Mạnh Ái và Thượng Nghiêm có quan hệ gì? Vậy thì còn Tử Hạ?