Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Ái Tình Hậu Kiếp [Cung Khuynh]

Quyển 2 - Chương 132: Chuyện hài tử

« Chương TrướcChương Tiếp »
Tần Mặc Dương không nghĩ Âu Mẫn Ái đối với nàng lại tích tụ nhiều bất mãn như vậy, nhưng Tần Mặc Dương vẫn không hiểu, đến cuối cùng Âu Mẫn Ái bất mãn là vì cái gì. Nàng yêu thương Âu Mẫn Ái, yêu chiều nàng ấy, luôn cho nàng ấy những thứ tốt nhất, Âu Mẫn Ái còn muốn gì nữa đây. Hai năm trước, nàng cùng Âu mẫn Ái thật sự có ý định kết hôn, chỉ vì chuyện của Vu Vũ Tình khiến nàng không còn tâm trí nói chuyện này. Sau một thời gian, Âu Mẫn Ái không nhắc, Tần Mặc Dương cũng hoàn toàn quên mất, giờ nghĩ lại chẳng lẽ Âu Mẫn Ái trong lòng vẫn để ý chuyện này?

_Em là vẫn để ý chuyện kết hôn của chúng ta, nếu em để tâm như vậy, sao không cùng tôi nhắc chuyện này. Với lại chuyện hài tử cùng với chuyện tình cảm với em đâu có liên quan tới nhau. Sao em có thể nói rằng tôi không yêu em, còn đưa ra nhiều lý lẽ như vậy?-Tần Mặc Dương thật sự không hiểu.

_Sao lại không liên quan, tại sao chị không muốn cùng em có con, tại sao chị chưa từng nói yêu em, tại sao chị chưa từng công khai em với người khác, đến cuối cùng là vì cái gì, còn không phải là vì chị chưa từng đủ yêu em sao?-Âu Mẫn Ái lúc này bị bao nhiêu uất ức dồn nén, nàng lúc này đã kìm không được nước mắt, chất vấn Tần Mặc Dương.

_Tôi không muốn có con là bởi vì tôi sợ không thể cho hài tử một gia đình hoàn chỉnh, tôi biết em không để ý, nhưng em có biết xã hội bên ngoài như thế nào hay không? Nếu sau này hài tử đi học, nếu người khác biết được hài tử căn bản không có cha, mà chỉ có hai người mẹ đồng tính luyến ái, em nghĩ hài tử sau này làm sao có thể đứng vững, làm sao có thể đối diện với những ánh mắt kỳ thị của những người xung quanh. Còn về chuyện tôi chưa từng nói yêu em, vì tôi sợ, tôi chưa từng hiểu rõ tình yêu là gì, cho nên tôi không tuỳ tiện nói lời yêu này với em, vì tôi sợ rằng tôi sẽ làm tổn thương em. Còn về chuyện công khai em, bạn bè của tôi đa số đều sinh sống ở nước ngoài, cho dù tôi muốn công khai em, cũng là chuyện vô cùng khó khăn. Nếu em có bất mãn, sao không sớm nói cho tôi biết, để đến hiện tại, em chất vẫn tôi, còn cho rằng tôi không yêu em, mấy năm qua, chẳng lẽ tôi đối xử với em chưa đủ tốt sao?-Tần Mặc Dương là con người sống bởi logic cho nên nàng cho dù làm những gì, cũng đều có giải thích rất hợp lý, khiến cho Âu Mẫn Ái nhất thời không thể phản bác được.

Nhưng Âu Mẫn Ái cũng không nghĩ là suy nghĩ của Tần Mặc Dương lại có thể xa đến như vậy, chuyện hài tử nàng mới chỉ nhắc đến vậy mà Tần Mặc Dương mới nghĩ đã có thể nghĩ đến tận tương lai của hài tử sau này, có phải tính toán có chút xa xôi rồi hay không?

_Đôi khi chị suy tính quá nhiều, suy tính cho tương lai, nhưng chưa từng chân trọng hiện tại. Đôi khi chính cái đầu óc tính toán với tâm lý tư duy suy luận biện chứng của chị, khiến cho cuộc sống thật sự rất ngột ngạt. Chị có khi nào buông lòng bản thân một chút mà tận hưởng khoảnh khắc hiện tại hay không?-Âu Mẫn Ái đối với những lời giải thích của Tần Mặc Dương tuy rằng là hợp lý, nhưng nàng vẫn cảm thấy Tần Mặc Dương suy nghĩ quá nhiều.

_Em thật không nói đạo lý.-Tần Mặc Dương thật sự không hiểu nổi.

_Đạo lý, logic, trong tình yêu đôi khi không tồn tại hai thứ này, chị luôn lấy 2 điều này để cãi lý với em, chị thật sự không nhường em một chút được sao hả?-Âu Mẫn Ái biết cho dù có cãi cũng cãi không nổi trí tuệ nhân tạo Tần Mặc Dương, nên giờ đang bật chế độ ngang ngược.

_Em...!?-Tần Mặc Dương càng nghe càng cảm thấy khó hiểu vô cùng, nhưng nghĩ lại thì, Âu Mẫn Ái dù sao vẫn trẻ hơn nàng rất nhiều, vẫn là như một đứa trẻ con, muốn được cưng chiều. Nghĩ đến đây, tâm tình của Tần Mặc Dương cũng hạ xuống tâm tình. Nàng tiến tới, nhẹ ôm lấy Âu Mẫn Ái lúc nào vẫn đang giận dỗi.-Được rồi, tính khí em từ lúc nào cũng như vậy trẻ con, tôi chịu thua em, đừng giận dỗi nữa, tôi thật sự không giỏi dỗ dành người khác đâu. Nếu em thật sự muốn có hài tử vậy thì tôi sẽ thật sự suy nghĩ một chút. Còn tôi có yêu em hay không, chẳng lẽ lòng em không rõ?

_Vậy chị nói, chỉ cần chị nói hiện tại chị yêu em, sau này em nhất định sẽ không nhắc lại chuyện này nữa?-Âu Mẫn Ái yêu cầu. Đối với sự dỗ dành của Tần Mặc Dương, lửa giận vô thức cùng nguội đi.

_Quan trọng với em như vậy sao?-Tần Mặc Dương thở dài, đến cuối cùng vẫn chịu thoả hiệp, nàng để Âu Mẫn Ái nhìn vào mắt mình, lấy hết dũng khí.-Âu Mẫn Ái, tôi yêu em.

Âu Mẫn Ái không ngờ, Tần Mặc Dương thật sự chịu vì nàng mà thoả hiệp, còn chân chính nghe được 3 chữ này từ miệng của nàng ấy. Quả nhiên là Tần Mặc Dương, để ý đến suy nghĩ của nàng, nàng ấy là thật sự yêu nàng.

_Vậy chuyện có con, hứa với em, chị sẽ suy nghĩ thật kỹ.-Âu Mẫn Ái vẫn là muốn có một đứa con với Tần Mặc Dương, đây là chuyện nàng quyết sẽ không thoả hiệp.

_Nếu em muốn có một hài tử, vậy thì liền có đi, dù sao tôi biết với tính cách của em, nhất định sẽ không chịu thoả hiệp.-Tần Mặc Dương sống lâu ngày với Âu Mẫn Ái nhiều khi vẫn hiểu tính cách của nàng ấy.

_Chị thật sự... đồng ý cùng em có hài tử?-Âu Mẫn Ái đối với sự thoả hiệp của Tần Mặc Dương cũng hơi chút bất ngờ.

_Dù sao thì Tiểu Tình cũng sắp kết hôn, nếu em có thêm hài tử, cũng coi như là xung hỷ.-Âu Mẫn Ái ban đầu nghĩ chuyện hài tử sinh ra sẽ khó đứng vững trên đường đời, nhưng mà dù sao cũng là chuyện quá xa. Sau này xã hội phát triển, đồng tính luyến ái cũng có thể sẽ được công nhận, cho nên nếu chỉ vì suy nghĩ này của bản thân mà tước đi hy vọng cùng quyền lợi của Âu Mẫn Ái, thì thật sự cũng không công bằng với nàng ấy.

Âu Mẫn Ái hiện tại, chính là yêu chết Tần Mặc Dương hiện tại, thật sự nữ nhân này khiến nàng luôn trầm mê như vậy, luôn yêu chiều nàng như thế. Âu Mẫn Ai vui vẻ ôm lấy Tần Mặc Dương, ôn nhu hôn lên môi nàng, cố ý khơi gọi ngọn lửa du͙© vọиɠ. Tần Mặc Dương hiểu ý của tiểu yêu tinh này, cũng vui vẻ phối hợp với Âu Mẫn Ái, dù sao nghĩ đến tương lai có thể cùng Âu Mẫn Ái xây dựng một gia đình nhỏ, trong lòng nàng cũng vô thức vui vẻ.

-------------------------------------

Ngày kết hôn cũng sắp gần kề, Vu Vũ Tình cùng với Lạc An Khê bận rộn chuẩn bị mọi thứ chu toàn, thực ra thì Vu Vũ Tình vốn không để Lạc An Khê nhúng tay lo chuyện này, vì nàng muốn tự mình chuẩn bị cho Lạc An Khê một hôn lễ hoàn mỹ nhất.

Triệu Tư Băng vì đám cưới của bạn thân, vung tiền bao nhiêu cũng không tiếc, đặc biệt vì hai nàng mà đặt thiết kế hai chiếc váy cưới của Vera Wang. Trên dưới hôn lễ lại có Tịch Uyển Ca cùng với Hạ Hàn Vũ phối hợp chuẩn bị chung. Vu gia cũng hào phóng vô cùng, khách mời tham dự lễ cưới đều được bao trọn vé máy bay, những ai là khách quan trọng đều được Vu gia đặc biệt cử chuyên cơ đến đón, phải nói là mọi thứ đều đã chuẩn bị đâu vào đó.

Hôn lễ cuối cùng cũng tới, từ rất sớm khách khứa đã có mặt đông đủ từ sớm, ở trong hôn lễ của các nàng đều là những người bạn chơi thân lâu năm, còn lại cũng đều là gia đình, đặc biệt là hôm nay bà ngoại của Vu Vũ Tình cũng đến. Đừng ở trước cửa đón khách, nhìn thấy bà ngoại cùng với trên dưới Tần gia xuất hiện, quả thật Vu Vũ Tình cũng rất bất ngờ. Nhìn thấy bà ngoại, nàng nhịn không được chạy tới ôm lấy.

_Nãi nãi...!-Vu Vũ Tình ôm bà ngoại, vừa gọi vừa khóc, bộ dạng đặc biệt làm nũng.

_Nãi nãi hảo?-Lạc An Khê cũng theo Vu Vũ Tình chào hỏi Lục Châu Doanh.

Lục Châu Doanh là bà ngoài của Vu Vũ Tình, năm Tần Mặc Dương được 10 tuổi, Lục Châu Doanh đã cùng với anh trai của Tần Mặc Dương sang Mỹ sinh sống, nói đến Tần gia, sau khi sang Mỹ lập nghiệp cũng có được những thành tựu đáng kể. Khi ấy vì không muốn lỡ dở chuyện học của Tần Mặc Dương nên mới không đưa nàng theo cùng. Tần Mặc Dương ở lại sống với dì của nàng ở Thượng Hải. Sau đó mới sang Mỹ du học, nhưng cho dù Lục Châu Doanh có thuyết phục nàng như thế nào, Tần Mặc Dương vẫn quyết không nhập cư sang Mỹ sinh sống mà lại trở về Thượng Hải, sau đó thì nàng lấy Vu Thiên Bác và sinh hạ Vu Vũ Tình. Vì khoảng cách địa lý, nên ngay cả bản thân Vu Vũ Tình cũng ít khi có thể gặp được Lục Châu Doanh. Lần gần nhất gặp bà chính là 2 năm trước khi Vu Vũ Tình và Lạc An Khê sang Mỹ quốc để đăng ký kết hôn.

_Cháu ngoại của ta kết hôn, sao ta lại không tới được chứ, nãi nãi phải ở đây để chúc phúc cho hai đứa.-Lục Châu Doanh ở Mỹ quốc đã nửa đời người, chuyện đồng tính luyến ái ở Mỹ không hề thiếu, bà đã sớm tiếp thu văn hoá tự do thoải mái này.

_Mẹ, vẫn là để con dẫn người vào nghỉ ngơi đi.-Tần Mặc Dương đề nghị, nghĩ đến vẫn là nên giới thiệu Âu Mẫn Ái cho Lục Châu Doanh biết, dù sao thì đây cũng là những gì mà Âu Mẫn Ái mong muốn.

Vu Vũ Tình lúc này mới luyến tiếc để Lục Châu Doanh đi cùng với Tần Mặc Dương, dù sao là hôn lễ của nàng và Lạc An Khê, nàng vẫn phải ở lại để chào đón khách khứa. Khách của hôn lễ đâ phần chỉ là bạn bè thân thiết, nên tất cảtreen dưới cũng chưa đến 50 người. Đây cũng là mong muốn của Lạc An Khê, không cần có quá nhiều người, làm đến khoa trương hôn lễ lại mất đi ý nghĩa.

Hôn lễ đến cuối cùng, Lạc gia cũng chỉ có mình Lạc Hoài Nhan có mặt, là đi cùng với Triệu Tư Băng đến, những người còn lại Lạc gia đều là đã đi đón Lạc Hoài An, Lạc An Khê biết hôm nay Lạc Hoài An được thả, cho dù Lạc gia trên dưới không đến dự hôn lễ của nàng cũng là điều đã lường trước được.

_Cô cô, chúc mừng người và Vu Vũ Tình.-Lạc Hoài Nhan không hổ là đứa cháu Lạc An Khê yêu thương nhất, vẫn bất chấp gia đình mà đến dự hôn lễ của nàng.

_Vẫn là chỉ có Nhan nhi nghĩ đến người cô cô này là ta, không uổng công ta yêu thương con nhiều năm.-Lạc An Khê thấy Lạc Hoài Nhan đương nhiên cũng vui mừng, nồng hậu tiếp đón nàng.

_Con đương nhiên phải đến vì cô cô rồi.-Lạc Hoài Nhan mỉm cười.

_Được rồi, con cùng với Triệu Tư Băng vào trước đi.-Lạc An Khê ôn nhu nói với Lạc Hoài Nhan.

Sau khi khách khứa đã đến đủ, hôn lễ cũng bắt đầu được cử hành, vì cả hai đều là nữ nhân, cho nên không có màn chủ rể chờ cô dâu bước đến, mà đại diện hai bên gia đình sẽ cùng dắt tay hai cô dâu tiến xuống lễ đường, bên Lạc gia có Lạc Hoài Nhan, còn bên Vu gia là Tần Mặc Dương. Trước bao nhiêu khách khứa, Vu Vũ Tình cùng Lạc An Khê xinh đẹp tiến tới trước mặt cha sứ, đại diện làm lễ thành hôn cho hai nàng. Lạc Hoài Nhan cùng Tần Mặc Dương cùng lúc đưa tay cô dâu cho đối phương. Tần Mặc Dương là trưởng bối, cho nên được lên tiếng trước.

_Lạc An Khê, hôm nay ta giao nữ nhi duy nhất của ta cho cô, hy vọng cô sau này có thể thay ta yêu thương, chiếu cố nó. Từ khi Vũ Tình còn nhỏ, con bé đã luôn thiếu tình yêu thương của ta và Thiên Bác, có lẽ luôn là vì lý do công việc nên đã không thể dành trọn quan tâm và yêu thương cho nó, về điều này, ta luôn cảm thấy có lỗi với Vũ Tình. Nhưng đến cuối cùng, may mắn con bé vấn trưởng thành là một người ưu tú, cương liệt, kiên định. Và cô chính là nguyên nhân lớn nhất, để Vũ Tình có thể trở thành nữ nhân như hiện tại, vì vậy ta rất biết ơn và cảm kích cô. Cho nên hôm nay, giao Vũ Tình cho cô, thân là mẫu thân của Vũ Tình, ta đặc biệt an tâm, càng vô cùng tự hào, vì có được người con dâu giỏi giang, ưu tú như cô. Tình yêu của hai người đã trả qua không ít thăng trầm, và ta tin tưởng, nếu hai người có thể vượt qua những thăng trầm đó, thì tương lai sau này, sẽ không có gì có thể khiến Vũ Tình và cô phân ly nữa. Cho nên hôm nay, với lời chúc phúc của ta, hy vọng công và Vũ Tình, có thể dắt tay nhau, đi tới giang lòng đầu bạc.-Tần Mặc Dương âm trầm lên tiếng, lời này nói ra, chính là khiến toàn bộ những người tham dự vô cùng cảm động. Giờ là đến lượt Lạc Hoài Nhan.

_Thật sự đáng tiếc khi có mặt ở đây hôm nay lại là tôi, chứ không phải ai khác là trưởng bối của Lạc gia. Thật sự nếu xét về vai vế, tôi không phù hợp để đứng ở vị trí này. Nhưng mà ngoài tôi ra, thì cũng không còn ai phù hợp nữa. Cho nên hôm nay, thay mặt cho Lạc gia, tôi trao cô cô của mình cho cô Vũ Tình. Cô cô từ nhỏ, đã là niềm tự hào của Lạc gia, là vì sao tinh tú mà Lạc Hoài Nhan tôi luôn ngẩng đầu ngưỡng mộ. Tôi đã từng liên tưởng, cô cô của tôi sau này sẽ kết hôn với một người như thế nào, một chính trị gia, một hoàng thân cao quý, một doanh nhân thành đạt, nhưng chưa từng nghĩ cô cô tôi sẽ kết hôn với một nữ nhân. Nhưng tình yêu mà... không ai có thể khẳng định và sắp đặt trái tim của một người, và cô cô tôi đã yêu sang cô vì cô mà buông bỏ hết thảy, điều đó đã khiến quan niệm về tình yêu trong tôi mở ra một khái niệm hoàn toàn mới. Rằng tình yêu, không có sắp xếp, không có tính toán, không thể dự đoán, rằng tình yêu đến từ những người mà ta không ngờ nhất, rằng tình yêu có thể khiến cho ta sẵn sàng hy sinh, từ bỏ mọi thứ, rằng tình yêu là thứ duy nhất có thể thay đổi 1 con người, cũng như làm người đó trở nên dũng cảm hơn rất nhiều. Và cô đã khiến cô cô của tôi thành một người như vậy. Và những gì hai người đã từng trải qua, tôi hoàn toàn tin tưởng, cô có thể là người mà cô cô tôi có thể dựa vào, có thể là người che chở, bảo hộ cho nàng, yêu thương nàng, và hộ nàng chu toàn cả một đời. Cho nên, tôi giao cô cô cho tôi cho cô, và nếu cô dám làm cô cô tôi tổn thương, vậy thì đừng trách Lạc Hoài Nhan tôi.-Lạc Hoài Nhan hài hước nói những lời cuối cùng, khiến cho tất cả quan khách cưới lớn. Ngay cả Vu Vũ Tình cùng Lạc An Khê cũng không nhịn được mà cười.

Vu Vũ Tình gật đầu đáp ứng Lạc Hoài Nhan, cảm động đến rớt nước mắt, trước đây nàng luôn đối với Lạc Hoài Nhan, ngoài kiêng kỵ còn có ghen tỵ, nàng ấy là cháu gái của Lạc An Khê, lại giống như Lạc An Khê trưởng thành còn ưu tú. Nếu là khi Vu Vũ Tình mới mười chín tuổi, nàng đối với Lạc Hoài Nhan chính là ghen tức vô cùng, nhưng hiện tại, có được Lạc Hoài Nhan công nhận, bản thân Vu Vũ Tình cũng cảm thấy đặc biệt thoả mãn.

Sau đó, Tần Mặc Dương và Lạc Hoài Nhan quay trở lại vị trí ghế ngồi của bản thân, Vu Vũ Tình nắm tay Lạc An Khê, quay người hướng về phía của cha sứ. Cha sứ đứng trước mặt của quan khách, làm lễ thành hôn cho Lạc An Khê và Vu Vũ Tình, sau khi chờ hai người trao lời thề nguyện liền tuyên bố hai nàng đã là vợ - vợ, Từ giờ phút này trở đi, sẽ không còn ai, không còn bất cứ điều gì, có thể khiến hai nàng phân ly nữa.

Sau hôn lễ, Vu gia cũng tổ chức một bữa tiệc nho nhỏ cho toàn bộ quan khách có thể thoải mái nói chuyện nhảy múa, cũng là chia vui cùng các nàng. Mở màn là vũ điệu của hai cô dâu, Lạc An Khê và Vu Vũ Tình cũng bất đắc dĩ phải múa một điệu. Chỉ là may mắn cả hai đều xuất thân từ những gia đình thượng lưu, chuyện khiêu vũ này, đương nhiên là đã được học qua, còn có luyện tập từ trước. Chỉ là hai người quá kinh diễm động nhân tâm, lả lướt tmùa dưới ảnh đèn, váy cưới của Vera Wang càng tôn lên khung cảnh rung động hiện tại càng trở nên đẹp đẽ vô cùng. Lúc này Lạc An Khê ánh mắt, chỉ có thể dán chặt lên dung mạo của Vu Vũ Tình, nghĩ tới nữ nhân trước mắt đã chân chính trở thành vợ của nàng, trong lòng vô thức cảm thấy vông cùng xúc động, Vu Vũ Tình hôm nay là đặc biệt xinh đẹp, trang điểm càng trở nên kinh diễm, khiến cho lòng của Lạc An Khê mạc danh kỳ diệu. Sau khi những nốt nhạc cuối cùng kết thúc, Lạc An Khê cùng Vu Vũ Tình đã hoàn thành điệu nhảy, bốn mắt nhìn nhau, Lạc An Khê nhịn không được yêu thương, cúi người hôn lên môi của Vu Vũ Tình, cô dâu của nàng. Một màn này, chính là nhận được ủng hộ, hò reo và vỗ tay của toàn bộ khách khứa.

Vu Vũ Tình cùng Lạc An Khê ở lại cho đến khi bữa tiệc hoàn toàn kết thúc mới trở về phòng, lúc này cũng đã gần nửa đêm, bạn bè của Vu Vũ Tình cũng thật sự sung sức, uống rượu, nhảy múa, hát hò cả buổi tối không thấy mệt, nếu không phải họ biết ý, thì chỉ sợ cho dù là đến sáng cũng không chịu buông tha cho Vu Vũ Tình.

Vu Vũ Tình bế Lạc An Khê trở về phòng, bước qua cánh cửa phòng tân hôn của hai nàng, nhẹ nhàng đặt Lạc An Khê ở trên giường, ôn nhu giúp nàng ấy cởi bỏ đi chiếc váy cưới xinh đẹp kia.

_Sức lực tràn trề như vậy, xem ra là tôi đã lo lắng quá nhiều cho sức khoẻ của em.-Lạc An Khê tiếu ý mỉm cười, kiêu mị nhìn Vu Vũ Tình hầu hạ nàng.

_Còn dám khıêυ khí©h em, thấy chị hôm nay vất vả cả một ngày, ban đầu chỉ là có ý tốt muốn giúp chị cởi đồ, tắm rửa rồi hảo hảo ôm chị ngủ, nhưng xem ra là vẫn nên dày vò chị một chút.-Vu Vũ Tình nhếch môi, nhẹ cúi người hôn Lạc An Khê.

_Chúng ta ngày tháng còn dài, hôm nay tôi thật sự rất mệt, nếu em chơi đùa quá trớn, dùng hỏng rồi, vậy sau này sao còn tiếp tục hưởng dụng được nữa.-Lạc An Khê tỏ vẻ đáng thương, hướng Vu Vũ Tình yêu nghiệt lên tiếng.

_Còn nói em yêu nghiệt, Khê Khê so với em, chính là yêu nghiệp gấp vạn lần, khiến cho em trầm mê vô cùng.-Vu Vũ Tình không nghĩ, Lạc An Khê còn có mặt dâʍ đãиɠ như vậy a.

Nhưng vẫn là xuất phát từ thương xót dành cho Lạc An Khê, nàng ấy hôm nay thật sự cũng như nàng, đã rất mệt rồi, nên Vu Vũ Tình cũng chỉ nhịn xuống du͙© vọиɠ, cùng Lạc An Khê tắm rửa một hồi, sau đó an hảo ôm này ấy đi ngủ, đêm tân hôn cũng như vậy yên bình mà trôi qua, dù sao thì thời gian của hai nàng còn dài, còn sợ không thể hằng đêm sênh ca sao.
« Chương TrướcChương Tiếp »