Quyển 2 - Chương 130: Cao thượng

Ngày mà Vu Vũ Tình và Lạc An Khê tổ chức hôn lễ là 1 tháng sau khi Vu Vũ Tình hoàn toàn bình phục. Trước hôn lễ 2 tuần, Vu Vũ Tình âm thầm bay tới Bắc Kinh một chuyến, chuyện Vu Vũ Tình tha thứ cho Lạc Hoài An, ban đầu Lạc An Khê cũng không đồng ý, nhưng đến cuối cùng Vu Vũ Tình cương quyết, Lạc An Khê cũng không còn cách nào khác, cũng quyết định không tiếp tục hành hạ Lạc Hoài An, còn gọi cho Tần Yên Nhu để giúp hắn giảm án.

Vu Vũ Tình lần này đến Bắc Kinh, Lạc An Khê cũng là biết nàng ấy lần này đi là để gặp Lạc Hoài An một lần cuối cùng. Nhưng tin tưởng Vu Vũ Tình, Lạc An Khê cũng không ngăn cản nàng, chỉ là lo lắng cho thân thể của nàng, phải vì Lạc Hoài An mà vất vả bản thân.

Vu Vũ Tình đến được Bắc Kinh liền cùng với người của Vu gia vào nhà giam để thăm Lạc Hoài An. Lúc ngồi trong phòng chờ, Vu Vũ Tình không khỏi đánh giá nhà giam này một chút, dù sao cũng là nhà giam cao cấp, ở vị trí không xa Bắc Kinh, xem ra là Lạc Hoài An được ở một nơi cũng không xem như là tệ cho hắn. Chỉ đến khi Lạc Hoài An chân chính xuất hiện trước mặt của Vu Vũ Tình. Nhìn thân ảnh của hắn qua cửa kính trong suốt, Vu Vũ Tình đã biết bản thân nàng nhầm rồi, Lạc An Khê thật sự đối với Lạc Hoài An, chính là vô cùng tàn nhẫn.

Thân ảnh Lạc Hoài An gầy đi rõ ràng, gương mặt anh tuấn của trước đây đã gầy rộc đi nhìn rõ cả xương hàm, hắn một thân tiều tuỵ, bộ dạng thảm thương, gương mặt hốc hác đến đáng sợ, Vu Vũ Tình cảm thấy run rẩy trong lòng, đến rốt cuộc Lạc An Khê, đã làm gì hắn mà biến hắn trở thành như thế này?

Lạc Hoài An nhìn thấy Vu Vũ Tình, trong ánh mắt hắn nhìn nàng đã sớm không còn bất cứ một loại cảm xúc nào, trong suốt 2 năm hắn ở nơi lao ngục này, chịu đủ dày vò đày đoạ của đám quản ngục, đều là bởi Lạc An Khê và Vu Vũ Tình ban cho, cho nên thứ chấp niệm mà hắn từng dành cho Vu Vũ Tình hiện tại so với hắn mà nói, chính là điều nực cười nhất mỗi khi hắn nghĩ lại. Hắn vì một thứ tình yêu chưa bao giờ được đáp lại, mà tự bản thân đẩy mình vào tình cảnh này, chính là hắn tự làm tự chịu.

_Xem ra Hoài An đệ đệ 2 năm qua so với ta, thật sự không dễ dàng gì?-Vu Vũ Tình nhìn hắn một hồi lâu, mới âm trầm lên tiếng.

_Lần này Vũ Tình tỷ tỷ đến, là để cười nhạo ta sao, hay là muốn lấy mạng của ta?-Lạc Hoài An từ chỗ mẹ của hắn sớm đã biết Vu Vũ Tình đã tỉnh lại, sớm muộn thôi, nàng sẽ tìm đến hắn tính sổ, chỉ là không nghĩ là nhanh như vậy.

_Ta lấy mạng của ngươi làm cái gì, nhịn bộ dạng của ngươi bây giờ vốn đã như sống không bằng chết.-Vu Vũ Tình nhếch môi cười lạnh.-Tương oan tương báo đến bao giờ mới kết thúc, hai năm hôn mê, ta mới nhận ra nhiều điều, rằng cuộc sống này quá ngắn ngủi, nếu cứ phí tâm tư và thời gian lên những việc không đáng và những kẻ không đáng, vậy thì thật sự là quá lãng phí rồi, Hoài An nói có đúng không?

_...-Lạc Hoài An cười nhạt, xem ra hắn vẫn chỉ là một kẻ không đáng, ở trong mắt ai cũng là như vậy.-Vậy hôm nay Vũ Tình tỷ tỷ đến để làm gì, đừng nói chỉ là chỉ nói với ta những lời này.

_Đương nhiên là không phải. Hoài An đệ đệ, ngươi sớm thôi sẽ được phóng thích khỏi đây, ngươi sẽ được hưởng án treo. Đây là điều cuối cùng Vu Vũ Tình ta làm cho ngươi, ngươi nên biết quý trọng. Ta nghĩ với tin tức quan trọng như vậy, vẫn là nên đích thân nói với ngươi.-vu Vũ Tình mỉm cười đến ưu nhã.

_Cái gì? Tỷ... nói gì?-Lạc Hoài An như không tin nổi những gì Vu Vũ Tình vừa nói, nàng là nói, hắn sẽ sớm được thả ra, đây nghĩa là sao?

_Ta đã đệ đơn lên toà, xin giảm án cho ngươi, cũng đã thương lượng tốt với cô cô ngươi, cho ngươi một cơ hội, cũng là cho ta cùng với cô cô ngươi cơ hội, để hướng về tương lai.-Vu Vũ Tình âm trầm giải thích.-Ta với cô cô người sẽ sớm kết hôn, chính xác là trong 2 tuần nữa, đúng ngày chúng ta cử hành hôn lễ, sẽ là ngày ngươi được phóng thích. Nhưng sau này, ngươi ngoan ngoãn ở Bắc Kinh của ngươi, còn ta sẽ yên ổn cùng Khê Khê ở Thượng Hải, nước sông không phạm nước giếng.

_Tỷ... tỷ thật sự sẽ thả ta ra, vậy còn cô cô?-Lạc Hoài An vẫn không tin những gì Vu Vũ Tình nói, hắn cứ ngỡ đây chỉ là một giấc mộng.

_Có lẽ so với ta, cô cô ngươi còn hận ngươi hơn, dù sao hai năm qua, nàng ấy chịu không ít khổ sở, nhưng dù thế nào, nàng vẫn là cô cô ngươi, nàng đối với ngươi lần này, chính là sự khoan hồng cuối cùng rồi.-Vu Vũ Tình lạnh nhạt.

Nói rồi, Vu Vũ Tình lạnh lùng đứng dậy, xoay người rời khỏi ngay trước ánh mắt của Lạc Hoài An. Lạc Hoài An vẫn là như vậy nhìn theo bóng hình của nàng, bóng hình của nữ nhân mà hắn cả đời vọng tưởng nhưng vĩnh viễn không bao giờ có được. Tiếc cho bản thân hắn dành cả thanh xuân oán hận, yêu thương một nữ nhân không bao giờ nhìn đến hắn, có lẽ ngay từ khi ánh mắt hắn rơi lên thân ảnh của nàng, thì đã là sai rồi.

-----------------------------------

Vu Vũ Tình lúc đến Bắc Kinh chỉ là muốn đi tầm 3 ngày, sau khi gặp Lạc Hoài An xong liền sẽ rời đi, nhưng thật không ngờ, tin tức nàng đến được Bắc Kinh, lại đến được chỗ của Lạc gia. Cho nên sáng sớm ngày thứ 3, trước khi Vu Vũ Tình có ý định lên máy bay trở về Thượng Hải, thì Tiêu Mục Hoa cùng với Lạc Tu Tranh đã đến tìm nàng. Ở dưới sảnh khách sạn, Vu Vũ Tình bắt gặp hai vị trưởng bối này, cũng không biết nên làm sao mới phải, nhưng cũng chỉ có thể lịch sự cùng hai vị trưởng bối ngồi xuống uống ly trà.

_Vừa mới tỉnh lại, thân thể con đã tốt hơn rồi chứ?-Tiêu Mục Hoa để giải toả không khí căng thẳng, chỉ có thể trước lên tiếng.

_Đã tốt hơn nhiều, cảm tạ Lạc phu nhân quan tâm.-Nếu trước đây, Vu Vũ Tình còn có thể thân thiết gọi nữ nhân này một tiếng mẹ, thì hiện tại nàng đối với Lạc gia, thật sự không thể cho được ai sắc mặt tốt.

_Ta đã nghe chuyện, là con giúp đỡ An nhi giảm án, nên nó mới có thể được hưởng án treo nhanh như vậy, chuyện này là cảm ơn con.-Tiêu Mục Hoa biết mặc dù Vu Vũ Tình khoan thứ cho Lạc Hoài An, không đồng nghĩa với việc nàng đã quên những gì hắn mà trên dưới Lạc gia đã làm. Lạc Hoài An hại nàng thành ra như vậy, trên dưới Lạc gia còn bao che cho hắn, bậc làm trưởng bối thật sự cảm thấy hổ thẹn. Vu Vũ Tình xa cách với nàng và Lạc gia, chính là có thể lý giải được.

_Đây là chuyện nên làm thôi, dù sao thì tôi cũng chỉ là vì Khê Khê, không muốn chị ấy sau này phải chịu khó xử.-Vu Vũ Tình âm trầm. Nàng làm những chuyện này chẳng vì điều gì khác, chỉ vì tương lai của nàng và Lạc An Khê.

_Sau này, ta nhất định sẽ đưa nó đến Vu gia, hướng con bồi tội. Hài tử, thật làuyr khuất con.-Lạc Tu Tranh thở dài.

_Không cần đâu, Lạc gia muốn giấu hắn đi đâu cũng không phải việc của tôi, sau này tốt nhất đừng để hắn xuất hiện trước mặt tôi là được, còn nói về bồi tội, hắn có chết cũng đền bù không nổi hai năm hắn đã cướp đi của tôi và Khê Khê, mà đến hiện tại Lạc gia mới tìm tới nói hai chữ xin lỗi này, chính là đã muộn rồi.-Vu Vũ Tình lãnh đạm lên tiếng.

Quả đúng như lời Vu Vũ Tình nói, Lạc Hoài An gây hoạ nhưng chưa từng một lần tìm tới Vu gia cáo lỗi, hiện tại đến khi Vu Vũ Tình quyết định trở nên cao thượng trước, Lạc gia mới hạ mình tìm tới, thật sự đã quá mất mặt. Thân là trưởng bối, Lạc Tu Tranh và Tiêu Mục Hoa chính là gánh nhiều trách nhiệm nhất.

_Được rồi, nếu hai vị đến chỉ để nói mấy lời này, thì cũng đã nói xong rồi, đám cưới của Khê Khê và tôi, các vị muốn đến cũng được, không đến cũng không sao, dù sao nghĩ đến thân phận hai vị là thân phụ mẫu của Khê Khê, không thể không gửi thϊếp mời. Nhưng sự thật là, có lẽ trên thế gian này, hai vị, chính là phụ mẫu vô trách nhiệm nhất mà tôi từng được gặp qua. Tôi đã từng nghĩ bản thân mình bất hạnh, cha mẹ ly thân, từ nhỏ đã không được quan tâm. Nhưng tôi đã nhầm, cha của tôi đến chết, vẫn lo cho tôi đến lúc ông trút hơi thở cuối cùng, mẹ của tôi dù độc mồm độc miệng, nhưng vẫn là yêu thương ủng hộ mọi quyết định của tôi. Còn hai người, tôi thật sự không hiểu, Khê Khê nữ nhân trưởng thành như vậy ưu tú, chỉ vì xu hướng tính dục của mình mà bị cả gia đình quay lưng, tôi thật thấy thương chị ấy, chính vì vậy, tôi nhất định sẽ yêu thương chị ấy gấp ngàn lần, bù đắp cho tình cảm mà các người cho không được chị ấy.-Vu Vũ Tình lúc này chính là đã nhịn không được những uất ức thay cho Lạc An Khê mà bộc phát nói hết những lời này.

_Tiểu Tình, chúng ta cũng yêu thương Khê Khê nhưng chỉ là...

_Yêu thương?-Vu Vũ Tình ngắt lời Tiêu Mục Hoa.-Nếu là yêu thương, các người đã không đối xử với chị ấy như vậy. Đủ rồi, tôi còn chuyến bay phải bắt, hai vị cứ tự nhiên là được.

Nói rồi, Vu Vũ Tình bỏ lại Lạc gia phụ mẫu, cùng với vệ sĩ của Vu gia rời đi sân bay. Thật sự tâm tình của Vu Vũ Tình từ khi đặt chân tới Bắc Kinh đã không tốt rồi, nàng tự thế với lòng mình, sau này nếu không phải có việc gì quan trọng, nàng quyết sẽ không đặt chân tới Bắc Kinh nửa bước.

Chỉ là trên đường tới sân bay, Vu Vũ Tình dường như nhớ ra một chuyện, liền bảo tài xế chuyển hướng, tìm đến căn nhà trọ nhỏ của Cao Hi Lạc, Cao Hi Lạc nghỉ một năm sinh con, sau đó cũng đúng như thoả thuận với Lạc gia từ trước, không tiếp tục có dây dưa không rõ với Lạc gia. Nàng sau khi rời đi đã trở lại cuộc sống thường ngày, cũng đã xin được một công việc ổn định. Hôm nay là ngày nghỉ, Cao Hi Lạc được nghỉ, nên khi Vu Vũ Tình đến, vừa vẹn Cao Hi Lạc có ở nhà. Khi nàng mở cửa, nhìn thấy thân ảnh của Vu Vũ Tình, bản thân cũng bị kinh ngạc một phen, nàng không nghĩ Vu Vũ Tình lại tìm đến nàng.

Vu Vũ Tình ngồi trong nhà của Cao Hi Lạc, nhìn căn nhà trọ dù nhỏ nhưng cũng rất sạch sẽ, gọn gàng, khiến cho Vu Vũ Tình cũng cảm thấy không bài xích cho lắm. Dù sau thì Cao Hi Lạc cũng là nữ nhân, tự lập từ sớm, sống cuộc sống an bình sống qua ngày, khi đó nàng tìm được Cao Hi Lạc, cũng chỉ vì biết gia đình Cao Hi Lạc khi ấy gặp biến cố, cần một khoản tiền lớn nên nàng mới ra đề nghị với nàng ta, nghĩ lại cũng là uỷ khuất Cao Hi Lạc.

_Hôm nay Vu tiểu thư đến, không biết là có chuyện gì?-Cao Hi Lạc lịch sự pha một ấm trà đem tới mời Vu Vũ Tình.

_Chỉ là nghĩ tới trước đây cô giúp ta một việc lớn như vậy, vẫn là nên đến thăm cô một chút.-Vu Vũ Tình mỉm cười, từ trong túi áo rút ra một tấm séc đưa về phía của Cao Hi Lạc.-Số tiền này là ta hứa thưởng thêm cho cô, coi như là chi phí bù đắp cho cô đã vì ta mà tiêu tốn 1 năm thanh xuân.

Nhìn tấm séc đặt trên bàn, con số lại không nhỏ, Vu Vũ Tình ra tay luôn là như vậy rộng rãi. Nhưng nghĩ đến Lạc Hạo Vinh, nó là hài tử do nàng dứt ruột sinh ra, cho dù có được nó chỉ là một âm mưu, nhưng hài từ vô tội, nàng đã thật sự yêu thương nó, vẫn hàng tuần đều đặn đến gặp nó. Cho nên nếu nàng nhận số tiền này của Vu Vũ Tình, chính là đã coi Vinh nhi như một món hàng để trao đổi và nàng không muốn điều đó.

_Xin lỗi Vu tiểu thư, số tiền này... tôi không thể nhận. Tôi đối với Vinh nhi, chính là có lỗi với nó, cho nên, tôi không thể coi nó như một món hàng để trao đổi.-Cao Hi Lạc trả lại tấm séc cho Vu Vũ Tình, cười khổ lên tiếng.

_Cô cũng biết nội tình bên trong, ta sắp cùng với Lạc An Khê của Lạc gia tổ chức hôn lễ, nên sau đó ta cũng coi như là trưởng bối trong nhà của Lạc Hạo Vinh, số tiền này coi như cô cầm thay ta mua chút bỉm sữa cho đứa bé là được.-Vu Vũ Tình không cho là đúng nói.-Với lại Lạc Hoài An sắp được hưởng án treo và trở về nhà, nếu hắn dám tìm cô gây chuyện, cứ gọi tới số điện thoại này, nói là Lạc An Khê giới thiệu cô, cục cảnh sát sẽ điều người qua giúp cô.

Vu Vũ Tình chỉ là đưa ra số điện thoại của Tần Yên Nhu mà Lạc An Khê đã cho nàng trước đó, với mối quan hệ của Lạc An Khê và Tần Yên Nhu, nếu nói là Lạc An Khê giới thiệu, tất nhiên Tần Yên Nhu sẽ không thể không để tâm.