Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Ái Tình Hậu Kiếp [Cung Khuynh]

Quyển 2 - Chương 119: Trả giá

« Chương TrướcChương Tiếp »
Rời khỏi phòng thẩm vấn, quản ngục lúc này vẫn đứng canh trừng ở bên ngoài cung kính cúi chào Lạc An Khê. Hắn cũng là kẻ tức thời, biết Lạc An Khê là đại nhân vật nhất định có vai vế không tầm thường nên đối với nàng rất lễ độ. Lạc An Khê vừa nhìn, là biết quản ngục này là một kẻ tham tiền, tuổi tác hắn cũng đã cao, có lẽ mấy năm nữa là sẽ về hưu, cũng cần thêm một khoản chi trả chi phí sinh hoạt hằng ngày, nàng cùng với hắn đi xuôi xuống một hành lang vắng người, tránh camera quan sát, từ trong túi rút ra vài xấp tiền 100 tệ mới cứng, liệng cho quản ngục. Quản ngục nhìn thấy tiền như thấy vàng vậy, ánh mắt rất nhanh sáng lên.

_Tiền, tháng nào cũng sẽ được chuyển vào tài khoản của ông, tôi muốn Lạc Hoài An sau này ở tù cầu chết không được, cầu sống không xong, ông muốn làm thế nào thì làm, nhưng quyết không được để nó tự tử. Tôi muốn nó hiểu rõ, cuộc sống sau này của nó, ngày nào cũng sẽ là địa ngục.-Lạc An Khê âm trầm căn dặn.

_Vâng, vâng... Lạc tiểu thư căn dặn tôi đã hiểu rất rõ, nhất định sẽ cho người chăm sóc hắn thật tốt.-Quản ngục liên tục gật gật đầu.

_Ông cũng biết rất rõ, tôi đối với cấp trên của ông, quan hệ có mức nào mật thiết, nếu ông dám lật lòng nhận tiền từ cả tôi và anh trai tôi, hậu quả như thế nào, ông tự mình hiểu rõ, còn về kết quả, tháng nào cũng phải chụp lại ảnh của Lạc Hoài An gửi cho tôi, tôi muốn được tận mắt nhìn thấy, nó trả giá cho những gì nó gây ra.-Lạc An Khê vẫn tiếp tục.

_Dạ, tôi đã hiểu Lạc tiểu thư.-Quản ngục gật đầu, chuyện này nặng nhẹ thế nào, hắn hiểu rất rõ.

_Tốt lắm, nếu đã hiểu rồi thì tôi cũng không muốn nhiều lời nữa. Nhưng chuyện còn lại, ông tự mình giải quyết tốt, tôi đương nhiên sẽ không bạc đãi ông.-Lạc An Khê chỉ nói thêm lời này, sau đó có ý muốn rời đi, cũng là để quản ngục tự tiễn nàng rời khỏi.

Quản ngục tươi cười tiễn Lạc An Khê lên xe đi khuất, sau đó mới quay lại vào trong, gọi mấy giám ngục vào phòng hắn. Lạc Hoài An lúc này vẫn đang ngồi trong phòng giam, nghĩ về những lời Lạc An Khê nói, không... hắn không sai, không thể nào Vũ Tình tỷ tỷ lại vì thấy hắn có mấy phần giống với Lạc An Khê mà phát sinh quan hệ với hắn, không phải. Là Lạc An Khê đang lừa hắn, lừa hắn mà thôi, nghĩ đến đây, hắn phá lên cười như điên dại, đến giám ngục ở bên ngoài nhìn thấy hắn như vậy, cũng cảm thấy rợn người, tên này không phải là điên rồi đi.

Đám giám ngục sau khi nghe căn dặn liền lôi nhau trở lại phòng thẩm vấn của Lạc Hoài An, cũng theo lời mà đưa Lạc Hoài An ra khỏi phòng, nhưng vừa đi đến một hành lang vắng người, cũng không có camera, bọn chúng liền rút dùi cui ra tới tấp đánh vào người Lạc Hoài An, khiến hắn không thể chống cự mà nằm trên mặt đất gào thét.

_Cũng đừng trách bọn ta, có trách thì trách ngươi đắc tội nhầm người, để người ta không buông tha cho ngươi, cuộc sống sau này của ngươi, còn phải chịu khổ dài dài đó, Lạc thiếu.-Một tên quản ngục thâm độc lên tiếng, tay vẫn liên tục cầm dùi cui đánh Lạc Hoài An.

_Đừng đánh vào những chỗ quá lộ liễu, bị Lạc gia thấy được thì sẽ có phiền phức đó.-Một tên quản giáo khác lên tiếng.

Lạc Hoài An cứ như vậy, bị đánh cho không thể cử động, thân thể nằm liệt trên sàn nhà, may mắn bọn quản giáo cũng biết điểm dừng, không đánh hắn đến mức quá nặng chỉ là thấy vài vết bầm tím lớn nhỏ liền tha cho hắn, sau đó lôi hắn xình xịch trở về phòng giam, thô bạo vứt hắn lên giường, sau cũng không gọi người tới xem cho hắn, chính là để Lạc Hoài An tự mình chịu thống khổ.

Lạc An Khê ngồi trên xe, ánh mắt nhìn về phía xa xăm như đang suy nghĩ gì đó, Trần Kính lúc này ngồi ở trên ghế phó lái cũng không dám lên tiếng, nhưng cuối cùng, vẫn là phải mở miệng.

_Tiểu thư... ngài có thấy đối với tiểu thiếu gia như vậy, có chút tàn nhẫn hay không?-Trần Kính âm trầm, từ trước đến nay hắn chưa từng chống đối lại mệnh lệnh hay lời nói của Lạc An Khê, nhưng sự việc lần này có liên quan đến huyết mạch của Lạc gia, hắn không thể không nói, hắn chịu ơn của Lạc lão thái gia lúc sinh tiền, đương nhiên hiện tại, cũng chỉ vì tương lai, con cháu của Lạc lão thái gia mà suy tính.

_Lạc gia không phải chỉ có duy nhất hắn là cháu trai, không phải còn đứa con trai mới sinh của hắn sao?-Lạc An Khê lạnh lùng hồi đáp.

_Chỉ là dù sao, Lạc thiếu cũng là tử tôn của Lạc lão thái gia, tôi thật không đành lòng.-Trần Kính luyến tiếc lên tiếc.

_Có đứa cháu như vậy, thà rằng không có, chú Trần, chú cũng hiểu con người tôi, nếu đã không có quan hệ với tôi, tôi đến nhìn cũng lười liếc một cái. Nhưng đây là Lạc Hoài An chạm đến ranh giới cuối cùng của tôi, khiến tôi không còn cách nào khác mà làm vậy với hắn, đây là hắn tự mình chuốc lấy, không nên trách tôi vô tình vô nghĩa.-Lạc An Khê tự cảm thấy mình làm những chuyện này, chẳng có gì là không đúng cả, có nợ thì phải trả, Lạc Hoài An nên cảm thấy may mắn rằng Vũ Tình không có xảy ra chuyện gì quá nguy hiểm, nếu không hiện tại, người mà Lạc gia nhận được, chỉ là cái xác của hắn thôi.-Được rồi, chú đã nói vậy, tôi cũng sẽ suy xét chuyện này, nhưng đó là khi Vũ Tình tỉnh lại thôi, cho nên, trên dưới Lạc gia hãy thay em ấy cầu phúc đi thì hơn.

------------------------------------

Có lẽ trong Lạc gia, ngươi duy nhất không lên tiếng bảo vệ cho Lạc Hoài An là Lạc Hoài Nhan, không phải vì Lạc Hoài Nhan sợ cô cô nàng, mà bản thân nàng cảm thấy, Lạc Hoài An thật sự chẳng oan ức gì. Trên dưới Lạc gia đùm bọc, bảo hộ cho hắn, đến hiện tại hắn gây hoạ như vậy, đây là do Lạc gia nuôi dạy không nghiêm, trách không được người khác, càng trách không được cô cô nàng là người bị hại.

Mầy ngày hôm nay, Lạc Hoài An vì đè xuống vụ việc Lạc Hoài An gây tai nạn, sợ tội chạy chốn cũng đau đầu vô cùng, cổ phiếu Lạc thị rớt điểm, nàng phải là người đứng ra thay Lạc Hoài An giải quyết đống hỗn độn này, thật sự trong lòng cũng cảm thấy uỷ khuất vô cùng, cảm thấy nàng không nên có đứa em trai như vậy mới tốt.

Lạc Hoài Nhan bận rộn với công việc, đương nhiên là cũng lãnh lạc Triệu Tư Băng, Triệu Tư Băng cũng không nhiều oán thán chỉ là đôi khi cũng thật sự nhớ Lạc Hoài Nhan. Hôm nay Triệu Tư Băng biết Lạc Hoài Nhan sẽ về muộn, mọi lần Triệu Tư Băng đều sẽ thức để chờ Lạc Hoài Nhan trở về, nhưng thật sự Triệu Tư Băng cả ngày bận rộn ở Triệu Hoa, cũng không thức được quả lâu, liền đã ngủ quên mất lúc nào không biết.

Lúc Lạc Hoài Nhan trở về, biệt thự Triệu gia cũng chỉ còn vài hầu gái trực đêm, Lạc Hoài Nhan cũng không làm ầm ỹ, chỉ âm thầm trở về phòng. Lạc Hoài Nhan nhẹ nhàng mở cửa, lúc này đèn trong phòng vẫn sáng, chỉ là thay vì khung cảnh Triệu Tư Băng vẫn còn thức chờ nàng như mọi ngày, Lạc Hoài Nhan để ý đến nữ nhân hiện tại đang an ổn an giấc ở trên giường kia, nàng nhẹ mỉm cười một cái, cẩn thận đặt đồ của bản thân xuống, tiến tới bên giường.

Triệu Tư Băng đương nhiên vẫn đang say giấc nồng, Lạc Hoài Nhan ngắm nhìn Triệu Tư Băng như vậy, bao nhiêu mệt mỏi lúc này đều hoàn toàn tan biến, nàng vui vẻ, đưa tay nhẹ chạm lên gương mặt của Triệu Tư Băng, ngón tay thon dài uyển chuyển vuốt nhẹ một đường tận hưởng dung nhan tuyệt mỹ trước mắt. Lạc Hoài Nhan cố gắng lắm mới lấy lại được thần trí mà quay vào phòng tắm, cho dù có muốn làm gì, cũng nên trước tốt tắm rửa đã.

Lúc Lạc Hoài Nhan trở ra, Triệu Tư Băng đã trở mình, nhìn thấy ánh đèn bên giường khiến Triệu Tư Băng mắt cảm thấy khó chịu, Lạc Hoài Nhan liền rất nhanh tìm tới công tắc điện để tắt đèn đi, nhẹ nhàng chăm sóc da cùng với một loạt quy trình trước khi ngủ, Lạc Hoài Nhan lúc này mới tiến đến giường, chui vào chăn, từ phía sau ôm lấy Triệu Tư Băng.

Triệu Tư Băng bị nháo đến tỉnh, nhưng ngừi được mùi hương quen thuộc liền biết Lạc Hoài Nhan đã trở lại, nhưng Triệu Tư Băng căn bản vẫn không muốn tỉnh a.

_Đừng nháo nữa, tôi thật sự buồn ngủ quá.-Triệu Tư Băng ngái ngủ, liền ở trong lòng Lạc Hoài Nhan nhõng nhẽo.

_Mọi lần đều là chờ em trở lại mới chịu ngủ, hôm nay lúc em trở về đã thấy chị mệt mỏi mà ngủ trước, khiến em cảm thấy bản thân thời gian qua, thật có lỗi với chị, sau này không cần phải thức chờ em trở về nữa, em cũng sẽ cố gắng về sớm một chút, dành thời gian bồi chị.-Lạc Hoài Nhan nhẹ hôn lên tai của Triệu Tư Băng, yêu chiều lên tiếng.

_Thời gian này biết em bận rộn, tôi cũng không tính là chịu uỷ khuất, chỉ là tôi... có một chút nhớ em,-Triệu Tư Băng nghe được lời này của Lạc Hoài Nhan, trong lòng liền cảm thấy ngọt lịm một khối.

_Cô cô cũng đã trở về Thượng Hải, chuyện của Lạc Hoài An cũng đã lắng xuống, có lẽ cũng sẽ không bận rộn như đợt trước nữa. Mai là ngày nghỉ, em ở nhà bồi thường cho chị có được không?-Lạc Hoài Nhan mỉm cười, cảm nhận được da thịt mềm mại thuần thục đến mê người của Triệu Tư Băng, thật sự không kìm lòng được mà rơi xuống liên tiếp những nụ hôn.

_Tôi cũng đâu có trách em, tự em cũng cảm thấy mình có lỗi với tôi rồi.-Triệu Tư Băng mỉm cười đến vui vẻ, quay lại vươn tay ôm lấy Lạc Hoài Nhan.

_Chị không muốn, thì ngày mai em đi làm vậy, dù sao thì công ty cũng rất nhiều việc.-Lạc Hoài Nhan bĩu môi.

_Được rồi, được rồi, tiểu yêu tinh, mới như vậy đã lật mặt ngay được, tôi cũng chịu thua em.-Triệu Tư Băng thấp giọng dỗ dành.-Ngày mai liền đưa em đến Spa có được không, thời gian qua em vất vả như vậy, tôi cũng đau lòng.

_Lạc Hoài An giờ đã yên vị ở trong nhà giam, là cô cô bằng mọi cách đưa nó vào đó, thậm chí còn đối xử với nó như vậy, chị cảm thấy như thế nào?-Lạc Hoài Nhan lúc này mới hỏi Triệu Tư Băng vấn đề này, từ lúc mọi chuyện xảy ra, Triệu Tư Băng chưa từng một lần lên tiếng tham gia vào, nhưng chị ấy nhất định có cách nghĩ riêng của mình.

_Đứng ở giữa em và Khê Khê, tôi cũng thật sự rất khó xử, thời gian qua tôi không hướng Khê Khê nói giúp cho Lạc Hoài An, cũng không hướng em nói về Khê Khê, nhưng mà bản thân tôi cảm thấy, Khê Khê làm những chuyện cậu ấy làm, đều có thể thông cảm được, đổi lại là tôi, nếu có ai làm chuyện như vậy với em, thì cho dù có là người thân ruột thịt, tôi cũng nhất định không bỏ qua.-Triệu Tư Băng âm trầm nói lên suy nghĩ của mình.-Tính khí của cô cô em, em cũng hiểu rõ, cậu ấy suốt bao nhiêu năm chưa từng vừa ý một ai, một lần yêu chính là chú định cả đời, vậy mà Lạc Hoài An lại đối xử với cô cô em như vậy, có phải là quá ích kỷ, quá tàn nhẫn không, may mắn là Vu Vũ Tình không gặp nguy hiểm đến tính mạng, nếu thật sự Vu Vũ Tình xảy ra chuyện gì, tôi chỉ sợ Khê Khê cậu ấy sẽ phát điên mất. Cho nên... tôi không thấy Khê Khê đối với Lạc Hoài An tàn nhẫn, là Lạc Hoài An trước có lỗi với Khê Khê mà thôi.

_Em đứng giữa cô cô và Lạc gia, cũng cảm thấy rất mệt, bản thân em cũng hiểu rõ là Lạc Hoài An gây hoạ, cô cô có trừng phạt thế nào hắn cũng đáng phải nhận, chỉ là... em không tiện lên tiếng.-Lạc Hoài Nhan cũng đoán ra Triệu Tư Băng cũng có suy nghĩ giống nàng.

_Vậy thì đừng lên tiếng, nếu đã là chuyện giữa cô cô em và hắn, em cứ để cô cô em tự mình giải quyết là được, em không cần nhúng tay, cũng không cần thay ai nói hộ. Tự bảo toàn tốt chính mình, tương lai Lạc thị sau này đều là do em gánh vác, người em không thể đắc tội nhất, chính là Khê Khê. Em là nữ nhân thông minh, những lời này, tôi tin chắc trong lòng em đã tường minh rồi.-Triệu Tư Băng đương nhiên không hy vọng, Lạc Hoài Nhan cũng Lạc An Khê đối nghịch, như vậy chỉ đối với Lạc Hoài Nhan bất lợi mà thôi.

_Ừm... em hiểu rõ.-Lạc Hoài Nhan đương nhiên biết rõ điều này.

_Được rồi, ngủ đi, đối với chuyện này đừng lo nghĩ nữa, cho dù trời có sập xuống, cũng còn Triệu Tư Băng tôi ở đây vì em chắn mưa cản gió, em chỉ cần như vậy, an nhàn suốt quãng đời còn lại.-Triệu Tư Băng nhẹ hôn lên trán Lạc Hoài Nhan một cái, nhu tình như nước nói những lời này.

_Em... ngủ không được.-Lạc Hoài Nhan nhẹ ôm chặt lấy eo của Triệu Tư Băng, cúi đầu đỏ mặt lên tiếng, lửa tình đã sớm thổi, sao có thể ngủ được cơ chứ.

Cảm thấy bàn tay của Lạc Hoài Nhan chạy loạn trên cơ thể mình, Triệu Tư Băng liền hiểu rõ tiểu yêu tinh này muốn gì, nàng chỉ nhẹ bật cười ra tiếng, đổi tư thế thành chủ động, áp chặt Lạc Hoài Nhan dưới thân, quyến luyến cúi người ngậm lấy cánh môi xinh đẹp của nàng ấy, điên cuồng thổi lửa cho cả hai. Một đêm điên cuồng tại biệt thự Triệu gia.
« Chương TrướcChương Tiếp »