Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Ái Tình Hậu Kiếp [Cung Khuynh]

Quyển 2 - Chương 107: Nói chuyện

« Chương TrướcChương Tiếp »
Lạc An Khê cùng với Vu Vũ Tình đến Mỹ Quốc làm thủ tục đăng ký kết hôn, cũng chỉ có thể ở lại chơi thêm mấy ngày liền đã phải trở về. Vì Vu Vũ Tình đã trước hẹn với Tần Mặc Dương cùng nhau đến Bắc Kinh để có thể trực tiếp đi tới Lạc gia, cho nên cũng không thể chậm trễ mà lỡ hẹn với vị mấu thân đại nhân này nhà nàng. Cho nên Vu Vũ Tình và Lạc An Khê vừa hạ cánh xuống Bắc Kinh được mấy tiếng đồng hồ thì Tần Mặc Dương cũng đã tới, theo cùng Tần Mặc Dương là Âu Mẫn Ái.

Chuyện Tần Mặc Dương đến Bắc Kinh, Lạc An Khê cũng đã nói qua với Tiêu Mục Hoa, Tiêu Mục Hoa biết lần này mẫu thân của Vu Vũ Tình đến, nhất định là muốn nói chuyện của hai nữ nhi, đây là chuyện trọng đại, không thể làm qua loa, đương nhiên cũng đã nói trước Lạc Tu Tranh. Lạc Tu Tranh từ sau khi trở về từ châu Âu, thử nghiệm dự án Oculus đã thành công mỹ mãn, mắt của Lạc Tu Tranh gần như đã khôi phục được 7-8 phần, còn lại chỉ cần dựa vào kính mắt đặc biệt là có thể nhìn rõ hoàn toàn. Lạc Tu Tranh mắt được chữa lành, tâm tình cũng đã tốt hơn rất nhiều, đồi với mọi người dường như đã trở về là Lạc Tu Tranh hoà nhã trước đây. Thậm chí ngay cả đam mê kiến trúc cũng đã dần quay trở lại, điều này khiến Tiêu Mục Hoa trong lòng đã được an ủi, cùng như vui thay cho Lạc Tu Tranh.

Cho nên hiện tại Lạc Tu Tranh so với Lạc An Bình xem ra, còn dễ nói chuyện hơn nhiều, Lạc An Bình thì vẫn để bụng chuyện trước đó Vu Vũ Tình đối với Lạc Hoài An, đương nhiên đối với Vu Vũ Tình, thành kiến càng sâu, chỉ sợ không dễ giải quyết. Nhưng Tần Mặc Dương là có chuẩn bị mà tới, với tính cách làm mẹ thiên hạ của nàng, chẳng lẽ còn sợ một Lạc An Bình hay sao.

_Ngày mai một mình ta đến Lạc gia là được rồi, hai đứa không cần phải lộ diện, tránh cho hai bên xảy ra tranh chấp.-Lúc đang dùng bữa tại nhà hàng, Tần Mặc Dương âm trầm nói với Vu Vũ Tình và Lạc An Khê.

_Vẫn là con cùng đi với mẹ đi, đây là đến hỏi vợ, làm sao có chuyện con không ra mặt chứ?-Vu Vũ Tình không cho là đúng nói.

_Cũng đã kết hôn rồi còn nói gì mà hỏi vợ, đạo lý này là ai dạy con vậy? Con không thưa không hỏi cướp nữ nhi nhà người ta đi mất rồi, giờ đến người ta không đánh con đã là vạn hạnh.-Tần Mặc Dương nhíu mày hướng Vu Vũ Tình khiển trách, lén lén lút lút đi đăng ký kết hôn xong mới đến gặp cha mẹ người ta thưa chuyện, đây là lần đầu tiên Tần Mặc Dương được thấy.

_Vậy...!-Vu Vũ Tình chỉ là không đành lòng để mẹ nàng một mình xuất kích, Lạc gia kia như là hang hổ hang cọp, chỉ hận muốn nuốt chửng nàng, nàng làm sao nỡ để mẹ nàng đơn thân độc mã tiến vào hang cọp chứ?

_Được rồi, tin tưởng mẹ em một chút đi, ngày mai tôi sẽ bảo Nhan nhi ở lại nhà lúc mẹ em đến, nếu có chuyện gì con bé sẽ ra mặt giúp mẹ em giải vây, em yên tâm là được rồi.-Khác với Vu Vũ Tình, sự tin tưởng của nàng dành cho Tần Mặc Dương là rất lớn.

Đã nói đến nước này, Vu Vũ Tình cũng chỉ có thể thở dài buông tay, thưucj ra năng lực của vị mẫu thân đại nhân này của nàng nàng không phải không biết, chỉ là không muốn đẩy mẹ của nàng một mình đi ra chiến trận. Trên dưới Lạc gia đều biết hôm nay trưởng bối của Vu gia tìm đến, đừng nói là Lạc Hoài Nhan được uỷ thác mà ở nhà nghe ngóng, ngay cả Lạc Hoài An cũng như vậy không chiu đi học, Lạc An Bình biết cha mẹ nàng dễ mùi lòng nên cũng liền không đi làm ở lại nghênh chiến.

Tần Mặc Dương đúng giờ ngày hôm sau đã có mặt ở Lạc gia, ngồi đợi trong phòng khách của Lạc gia, không khỏi tiện ngắm nhìn một chút, thiết kế của biệt thự Lạc gia đều theo phong cách của châu Âu, sang trọng, hiện đại, không kém phần tinh tế. Nhưng nhìn kỹ thì lại thấy không ít khoa trương, khiến Tần Mặc Dương tự bản thân cũng có suy tính trong lòng.

Lúc này một nhà bốn người của Lạc gia cũng đã xuất hiện, Lạc Tu Tranh và Tiêu Mục Hoa đi trước, theo sau là Lạc An Bình và Dân Thiên Mạn tiến vào phòng khách, nhìn nữ nhân một thân âu phục đang tiêu sái ngồi trên ghế sofa kia, cũng không khỏi đánh giá nàng một phen, quả nhiên là mẹ của Vu gia Vu Vũ Tình, dung mạo tuyệt mỹ, khí chất bất phàm, thứ khí chất này của Tần Mặc Dương thậm chí có thể sánh ngang với Lạc An Khê, khiến cho Lạc An Bình có vài điểm mất tự tin.

_Lạc lão gia tử, phu nhân, Lạc tiên sinh và thiếu phu nhân. Hân hạnh gặp mặt các vị.-Tần Mặc Dương nhìn thấy trưởng bối Lạc gia xuất hiện, lịch sự đứng dậy chính lại áo vest, từng người bắt tay chào hỏi.-Thật thất lễ, đến tận hôm nay Tần Mặc Dương tôi mới tìm đến, quả thật có chút muộn màng, mong các bị đừng trách.

_...-Lạc Tu Tranh thở dài, cũng không muốn ngay đầu tiên đã làm khó dễ khách quý.-Mời Tần phu nhân ngồi.

Tần Mặc Dương ưu nhã ngồi xuống, khí thế không bất cứ ai trong phòng lần áp, thậm chí bản thân nàng còn toả ra một loại bá khí bức người, khiến cho trưởng bối Lạc gia, có chút áp lực. Tần Mặc Dương cũng không vội, tiếp nhận ly trà từ thay Dân Thiên Mạn, nhàn nhã uống nhẹ một hớp, sau đó mới đặt chiếc ly xuống.

_Hôm nay không biết Tần phu nhân từ Thượng Hải xa xôi tìm đến, là có chuyện gì muốn nói?-Lạc An Bình biết Lạc Tu Tranh hiện tại không mở miệng, liền thay hắn trước lên tiếng, một lời này chính là muốn phủ nhận toàn bộ quan hệ trước đó của Lạc An Khê và Vu Vũ Tình.

_Quả thật là có chút mạo muội.-Tần Mặc Dương đương nhiên nghe ra ý tứ của Lạc An Bình, nhưng nàng vẫn rất điềm tĩnh.-Thiết nghĩ Lạc gia trên dưới đã biết chuyện hai nữ nhi nhà chúng ta kết hôn, nên hôm nay trưởng bối như tôi đây không thể không ra mặt một phen thay nữ nhi nói chuyện. Lạc lão gia tử cũng biết, con gái tôi và Lạc tiểu thư qua lại cũng không phải ngày một ngày hai, đến hiện tại tuổi tác của hai đứa cũng không còn nhỏ nữa, cũng nên tính chuyện tề gia lập thất. Tôi lần này tới là muốn thưa chuyện cùng các vị, tiện lên kế hoạch tổ chức một hôn lễ nho nhỏ cho hai nữ nhi, các vị cảm thấy thế nào?

_Cái gì? Kết hôn?-Lạc An Bình quả nhiên nghe thấy hai chữ này, liền cảm thấy vô cùng kinh hãi, ngay cả Lạc Tu Tranh cũng bất ngờ.

_Ồ, An Khê không nói lại với gia đình sao, An Khê và Vũ Tình nhà tôi vừa từ Mỹ Quốc trở về, chúng ở Mỹ Quốc đã đăng ký kết hôn rồi, mọi người không biết sao?-Tần Mặc Dương mỉm cười hoà nhã, nhưng ai cũng có thể nhìn ra ngữ khí của nàng có bao nhiêu châm chọc. Em gái và nữ nhi kết hôn vậy mà phận làm phụ thân, làm anh trai cũng không biết, rõ ràng là xem hai người này là người ngoài.

_Nữ nhi nhà Tần phu nhân cũng thật lợi hại, có thể lừa em gái của tôi cùng cô ta kết hôn.-Lạc An Bình bị đánh úp bất ngờ, đương nhiên chưa chuẩn bị tốt tâm lý.

_Nói lời gì vậy chứ, con gái nhà tôi so với muội muội của Lạc tiên sinh còn kém 14 tuổi. Nói lừa gạt hai chữ này, thiết nghĩ Lạc tiểu thư thông minh, tài giỏi như vậy, sao có thể bị đứa nữ nhi nhà tôi lừa gạt được đây. Đến nước này chẳng lẽ Lạc tiên sinh vẫn không nguyện ý tin tưởng chúng là tâm đầu ý hợp sao?-Tần Mặc Dươntg tiếp tục, thái độ vẫn như vậy như đoá thanh liên cao ngạo.

_Nếu là trước đây, ta còn có thể tin chúng là tâm đầu ý hợp, nhưng Vu tiểu thư câu dẫn, không chỉ có duy nhất con gái của ta, mà còn có cả cháu trai duy nhất của ta, Tần phu nhân, việc này ngài giải thích thế nào đây?-Lạc Tu Tranh lúc này mới lên tiếng chất vấn.

_Từ trước đến nay tôi chỉ nghe thấy con gái tôi ở trước mặt nhắc đến ba chữ Lạc An Khê, chưa từng nghe thấy con bé nhắc đến tên của bất kỳ ai khác của Lạc gia, nên đối với Tần Mặc Dương tôi mà nói, chuyện đã không đến tai của mình chính là chuyện chưa từng xảy ra, lần này tôi là đến để thay nữ nhi nhà mình nói chuyện hôn lễ với duy nhất Lạc An Khê, còn về cháu trai của Lạc lão gia tử là ai, nếu tôi chưa từng gặp mặt vậy thì ngài cũng không cần lấy người cháu này của ngài ra làm bia đỡ đạn đi.-Tần Mặc Dương bật cười.-Nói con gái tôi câu dẫn con gái của ngài, thì còn có thể có chút đạo lý, nhưng nói con gái tôi câu dẫn cháu trai của ngài, chuyện này... có phải là rất nực cười hay không?

Lúc này Lạc Hoài An đứng ở bên ngoài phòng khách đã nghe thấy lời này của Tần Mặc Dương, thì ra trong mắt của Vu Vũ Tình hắn chưa từng là gì cả, thậm chí khi ở trước mặt mẹ của nàng, nàng cũng chỉ nhắc tên cô cô của hắn, chưa bao giờ trong tâm trí nàng tồn tại một kẻ dư thừa như hắn.

_Vậy chuyện cô ta thuê côn đồ đánh con trai ta thì sao, hôm nay Vu gia nhất định phải giải thích rõ ràng chuyện này.-Lạc An Bình đương nhiên phải bám chặt lấy chuyện này không buông.

_Thuê côn đồ đánh người? Bên phía cạnh sát của Bắc Kinh nói như thế nào, là kết luận Vu gia chúng ta thuê người sao?-Tần Mặc Dương tiếu ý hỏi ngược lại.

_Nếu không phải là Vu gia các người làm vậy thử hỏi trên đất Bắc Kinh này ai dám gây sự với con trai của ta?-Mặc dù phía cảnh sát không có kết luanaj gì, nhưng Lạc An Bình vẫn tin chắc chuyện này Vu gia nhất định không tránh khỏi có liên quan.

_Lạc tiên sinh nói chuyện có chút cưỡng từ đoạt lý rồi đó, nếu bên cảnh sát đã không đưa ra được kết luận chính xác thì ngài đây chính là đang vu khống Vu gia chúng ta. Nói cái gì mà không ai dám động vào Lạc thiếu, ta nói Lạc tiên sinh, Lạc thiếu nhà ngài là kẻ có tiền, quần áo trên dưới nhất định không thấp hơn mấy vạn tệ, nói đánh người cướp của, có lẽ không phải không có khả năng đi, ngài đây như vậy muốn đổ lên đầu Vu gia chúng ta, ngài nghĩ Vu gia chúng ta dễ bắt nạt như vậy sao?-Tần Mặc Dương càng nói càng không nể mặt người, nhưng có thể trách nàng sao, đây là Lạc gia trước không cho nàng thể diện trước, nàng cũng không cần cho đám người họ cái mặt mũi này. Muốn đổ tội lên con gái nàng, không có cửa đâu.

_Cô...!-Lạc An Bình bị một tràng đạo lý nói ngược lại, chính là bị chọc cho tức giận, chính là tức bởi không đấu được lại miệng lưỡi của nữ nhân trước mắt.

_Tất nhiên, hôm nay ta đến không phải là muốn tranh luận chuyện này với Lạc gia, cổ nhân có câu hôn nhân địa sự đều là do cha mẹ quyết định, ta là lấy thân phận là mẹ của Vũ Tình đến để bàn chuyện hôn lễ với phụ mẫu của An Khê, không dám nói là bằng vai phải vế nhưng ta thật hiếu kỳ Lạc tiên sinh ở đâu chính là muốn thay cho Lạc lão gia tử và Lạc lão phu nhân, định hôn sự cho muội muội sao, thứ cho ta nông cạn nhưng mà hình như lễ giáo của Lạc gia, có chút loạn thì phải?-Tần Mặc Dương tiếp tục công kích kẻ dư thừa Lạc An Bình.

_CÔ! Đây là Lạc gia của ta, ta cũng được xem như là đương chủ Lạc gia, ta đương nhiên có tư cách ngồi đây.-Lạc An Bình hiện tại chính là tức đến đỏ mắt.-Còn cô, cô nuôi dạy ra đứa nữ nhi hồ mị, câu dẫn em gái ta, rồi lại đến con trai ta, ai biết được Vu gia các người có âm mưu gì chứ?

_Câu dẫn hai chữ này, Tần Mặc Dương tôi nghe là không hiểu, quả đúng là con gái tôi là nữ nhân người gặp người thích, nhưng để đến mức bị nó câu dẫn, có trách cũng trước nên trách An Khê và con trai của ngài định lực không vững đi. Chưa kể đến tôi biết được Lạc An Khê là niềm tự hào của Lạc gia, con trai của Lạc tiên sinh là người kế thừa sau này của Lạc gia, cả hai đều là bị một nữ nhân câu dẫn. Lời này của Lạc tiên sinh hình như ám chỉ đều là con cháu Lạc gia, một chút tiền đồ cũng không có sao?-Tần Mặc Dương sử dụng chính lời của Lạc An Bình mà phản kích lại hắn, cái gì mà hồ mị, câu dẫn, nàng nuôi Vũ Tình trưởng thành ưu tú được như ngày hôm nay, từ miệng tên khốn này sao thành khó nghe như vậy, nàng tuyệt đối không cho phép hắn tiếp tục sỉ nhục nữ nhi của nàng.

_CÔ!

_Đủ rồi, An Bình, nếu không nói được lời gì khác thì lập tức đi xuống, đừng tiếp tục ở đây làm mất mặt.-Tiêu Mục Hoa nghe từ nãy tới giờ cũng không chịu nói đứa con trai này của nàng liền lên tiếng trách mắng.

_Mẹ, cô ta là đang muốn hạ thấp Lạc gia chúng ta.-Lạc An Bình không hiểu nổi nhìn Tiêu Mục Hoa, hắn chỉ là đnag bảo vệ mặt mũi của Lạc gia mà thôi.

_Tần phu nhân là khách quý, từ lúc nào cho phép con như vậy ăn nói không có chừng mực, lập tức đi xuống, hôn sự của em gái con, không đến lượt con quyết định.-Tiêu Mục Hoa phát cáu.

_Cha à...!-Lạc An Bình biết mẹ của hắn luôn dễ mềm lòng, chỉ có thể quay sang Lạc Tu Tranh.

_Đi xuống trước đi, đừng ở đây làm mất thêm mặt mũi.-Lạc Tu Tranh mặc dù cũng thay Lạc Hoài An bất bình, nhưng hắn cũng cảm thấy thái độ của Lạc An Bình có chút đi quá giới hạn. Nhưng Lạc Tu Tranh qua mấy lời tranh cãi vừa rồi cũng hiểu thêm về nữ nhân trước mặt. Tần Mặc Dương này miệng lưỡi sắc xảo, xem ra không dễ đối phó, không ngờ Vu gia lần này cử đến đại nhân vật như vậy đến, xem ra là đã có tính toán từ trước rồi.
« Chương TrướcChương Tiếp »