Quyển 2 - Chương 101: Ghen tuông

Còn biết cả Dương Hạo, lại nói đến tự tin như vậy, chẳng lẽ thật sự... là tình nhân của Vu Vũ Tình. Lạc An Khê trong lòng hiện tại là tức giận, lại là đặc biệt bất an, nàng đã nghĩ cho dù có như thế nào Vu Vũ Tình cũng sẽ nhất định không phản bội nàng, ở sau lưng nàng cũng người khác vụиɠ ŧяộʍ. Vậy mà hiện tại, tiểu tam cũng đã tìm tới cửa, thậm chí còn có thể dùng giọng điệu như vậy mà thách thức nàng.

_Cô không tin phải không?-Nhậm Thư Nhiên để làm cho giống thật, liền trực tiếp gọi điện cho Dương Hạo. Thậm chí còn mở loa ngoài.

_Alo, Nhậm tiểu thư?-Dương Hạo bắt máy, lời đầu tiên chính là gọi Nhậm thư nhiên, xem ra Dương Hạo... thật sự là biết Nhậm Thư Nhiên.

_A Hạo... uhm, tiểu thư nhà anh và người yêu của chị ấy đang ở chỗ tôi, anh cho người qua đón họ về đi.-Nhậm Thư Nhiên lên tiếng, chính là đang ra lệnh cho Dương Hạo.

_Chuyện này... Nhậm tiểu thư, sao lại như vậy a? Để tôi lập tức qua đó.-Dương Hạo thanh âm dường như có chút hoảng hốt, nói xong lời này liền lập tức dập máy. Nhưng chính thái độ hoảng hốt này của Dương Hạo, đã phần nào khiến Lạc An Khê càng thêm hiểu nhầm.

_Nghe thấy chưa... tôi thật sự là tình nhân của Vũ Tình, Dương Hạo cũng rất rõ điều này. Tôi và Vũ Tình ở bên nhau cũng đã được một thời gian rồi, Vũ Tình cũng hay nghe kể rất nhiều về chị. Bất quá chị yên tâm, tôi chỉ là muốn bám víu vào Vu đại tiểu thư mà nhàn nhã sống qua ngày, không hề có ý định tranh dành với chính thất là chị đây. Chỉ hy vọng chị đừng vì chuyện này mà cùng Vũ Tình tranh cãi, khiến cho chị ấy khó xử.-Nhậm Thư Nhiên giọng điệu lả lướt cùng với Lạc An Khê nói chuyện, quả thật diễn cũng thật sự rất đạt.

_...-Lạc An Khê khinh thường nhìn Nhậm Thư Nhiên, thậm chí cũng không nói thêm bất cứ lời nào, chỉ quay lại ôm lấy Vu Vũ Tình, dìu nàng ấy rời đi khỏi nhà của Nhậm Thư Nhiên. Nhậm Thư Nhiên cũng không ngăn cản, chờ sau khi thấy Lạc An Khê và Vu Vũ Tình đã lái xe rời khỏi nhà nàng, nàng mới rút ra điện thoại gọi cho Dương Hạo.-Alo, A Hạo, anh không cần qua nữa, người yêu của biểu tỷ tôi đưa chị ấy trở về rồi. Còn nữa, nếu anh muốn biểu tỷ tôi và người yêu của chị ấy hoà hảo như trước, thì anh đừng hướng người yêu của biểu tỷ nói rằng tôi là em họ của chị ấy, anh hiểu chưa?

-----------------------------------

Lạc An Khê thức nguyên một đêm, ngồi trên ghế an tĩnh nhìn nữ nhân đang ngủ ở trên giường kia, trong lòng chính là như bị khoét đi một mảng. Lạc An Khê khóc, đã từ rất lâu rồi nàng đã không như vậy khóc qua. Từ khi đặt chân đến thế giời này nàng chỉ vì hai người mà rơi lệ, một chính là mẹ của nàng Tiêu Mục Hoa, và hai chính là vì Vu Vũ Tình. Lạc An Khê đã nghĩ, nàng và Vu Vũ Tình sớm tối ở bên nhau, cho dù có bất cứ chuyện gì xảy ra, Vu Vũ Tình cũng sẽ quyết không bao giờ có thể phản bội nàng, nhưng đến hiện tại xem ra nàng đã sai rồi. Nàng đã quên mất Vu Vũ Tình, là nữ nhân có mức nào hoàn mỹ, hiện tại lại như vậy trẻ trung tràn đầy sức sống, nàng ấy thiên sinh mị cốt, có lẽ chính bởi vì bản thân có được nàng ấy quá dễ dàng, Lạc An Khê đôi khi đã quên mất, Vu Vũ Tình cũng là một nữ nhân được nhiều người đón đuổi.

Vu Vũ Tình uống rượu có chút nhiều, sáng muộn hôm sau mới lờ mờ tỉnh lại, bụng lại như vậy khó chịu, nhưng nàng không nghĩ khi vừa mở mắt, thân ảnh đầu tiên nàng nhìn thấy là Lạc An Khê lúc này vẫn còn đang ngồi ở trên chiếc sofa cạnh giường, mắt vẫn còn đẫm lệ. Vu Vũ Tình rất nhanh bật dậy, nàng rời giường tiến tới trước mặt Vu Vũ Tình.

_Khê nhi, bảo bối, đây là chuyện gì, sao chị lại khóc, sao chị lại ngồi ở đây?-Vu Vũ Tình chỉ cần nhìn thấy Lạc An Khê khóc, tâm của nàng đã rối loạn thành một mạng, từ lúc yêu nhau đến nay, nàng chưa từng nhìn thấy Lạc An Khê ở trước mặt nàng khóc qua. Sao hiện tại, lại có thể khóc đến thương tâm như vậy, đây thật sự khiến tim của Vu Vũ Tình như bị bóp nghẹt.

_Vũ Tình, em nhớ lại một chút, tối qua em là đang ở nơi nào?-Lạc An Khê ánh mắt vẫn là như vậy sắc lạnh, âm trầm ngẩng đầu hỏi ngược lại Vu Vũ Tình.

_Em... là đang ở...-Vu Vũ Tình không nghĩ Lạc An Khê lại hỏi điều này, nhưng vẫn rất bình tĩnh nhớ lại, dường như có gì đó không đúng.-Là ở chỗ của Thư Nhiên. Bảo bối, có phải chị lại hiểu nhầm cái gì không?

_Tôi đương nhiên hy vọng bản thân là hiểu nhầm, nhưng Vũ Tình, chính là Nhậm Thư Nhiên nói cho tôi biết, cô ta là tình nhân em bao dưỡng cũng đã được nửa năm nay, em nói tôi, phải có phản ứng như thế nào đây?-Lạc An Khê tiếp tục.

_Cái gì, Thư Nhiên bảo chị con bé là cái gì?-Vu Vũ Tình càng ngày càng đen mặt, Nhậm Thư Nhiên chê nàng chưa đủ phiền lòng sao, lại còn muốn hại nàng.

_Vu Vũ Tình, tôi đối với em chẳng lẽ chưa đủ tốt, để em hiện tại còn cần tìm nữ nhân ở bên ngoài?-Lạc An Khê tiếp tục, thậm chí còn vì cách xưng hô của Vu Vũ Tình dành cho Nhậm Thư Nhiên mà vô thức đau lòng, Thư Nhiên, còn có thể gọi nhau thân mật như vậy.

_Bảo bối, chị hiểu nhầm rồi, em với Thư Nhiên không phải cái mối quan hệ như chị nói.-Vu Vũ Tình bối rồi giải thích, lòng nóng như lửa đốt. Nhưng sau đó rất nhanh đã tỉnh táo trở lại, bộ dạng hiện tại của Lạc An Khê, là đang ghen sao, ghen với Nhậm Thư Nhiên?-Bảo bối, chị... là đang ghen sao?

_...-Đến nước này rồi mà Vu Vũ Tình còn có thể hỏi cái điều này, đây chính là muốn chọc tức Lạc An Khê sao? Lạc An Khê lúc này thật sự nhịn không nổi nữa, điên cuồng hướng Vu Vũ Tình phát đại khí.-Phải, Vu Vũ Tình, tôi chính là đang ghen có được không? Em hài lòng chưa? Tôi đã nghĩ cho dù chúng ta có mâu thuẫn như thế nào, nhưng đối với những gì chúng ta đã trải qua, em cũng sẽ quyết không đi tìm người khác, em cũng sẽ không bao giờ tái phản bội tôi. Trước đây chuyện của em và Lạc Hoài An, tôi vì tin tưởng em liền đã bỏ qua, nhưng hiện tại là em chủ động đi tìm nữ nhân, Vu Vũ Tình, em coi tôi là cái gì?

_Vậy hiện tại chị muốn em làm gì, chị nói đi, chỉ cần là chị nói, thậm chí là gϊếŧ chết Nhậm Thư Nhiên, em cũng sẽ làm.-Vu Vũ Tình hiện tại ngoài mặt tỏ vẻ khó xử, nhưng trong lòng chính là đang mừng rỡ như điên. Lạc An Khê có thể vì nàng mà tức giận đến như vậy, đây chính là điều mà Vu Vũ Tình muốn nhìn thấy.

_Lạc An Khê tôi từ trước đến nay dung không nổi một hạt cát, nếu đã là nữ nhân của tôi, vậy trong lòng chỉ có một mình tôi. Tôi nói đến đây, em hiểu bản thân phải làm gì rồi chứ?-Lạc An Khê lạnh lùng liếc mắt nhìn Vu Vũ Tình. Cho dù hiện tại, nàng có mức nào giận Vu Vũ Tình, nhưng nàng đã qus yêu nàng ấy, quá yêu đến mức không thể không nhượng bộ.

_...-Đây chính là bộ dạng mà Vu Vũ Tình muốn nhìn thấy nhất từ Lạc An Khê, nàng mỉm vươn người, ôm lấy Lạc An Khê vào lòng. Quả nhiên nữ nhân này không phải vô tâm vô phế như vậy, vẫn là trong lòng nàng ấy luôn có nàng, hiện tại chính là bá đạo như vậy mà hướng nàng đánh dấu chủ quyền, nàng đương nhiên vui vẻ vô cùng a.-Được, bảo bối, đều nghe chị. Đều nghe chị có được không?

Vu Vũ Tình sau đó với lấy điện thoại, đánh điện thoại cho Nhậm Thư Nhiên, thậm chí còn mở loa ngoài cố tình để cho Lạc An Khê nghe thấy. Nhậm Thư Nhiên lúc này còn đang khoái hoạt ngồi xem TV, thấy sáng sớm biểu tỷ gọi đến, trong lòng thầm đổ mồ hôi lạnh. Nàng trước khi bắt máy còn hướng hoàng thiên cầu nguyện rằng biểu tỷ đã cầu được ước thấy, đừng như vậy mà cãi nhau với bạn gái, không thì nàng chính là kẻ tội đồ a, biểu tỷ nhất định sẽ gϊếŧ nàng mất.

_Alo, biểu tỷ.-Nhậm Thư Nhiên bắt máy, ngữ khí vẫn như vậy đơn thuần như không có chuyện gì xảy ra.

_Nhậm Thư Nhiên, con nhãi con, ngươi đêm qua đã nói cái quỷ quái gì?-Vu Vũ Tình lúc này đương nhiên là phải mắng Nhậm Thư Nhiên, nhưng trong lòng chính là đặc biệt cảm ơn đứa em họ này. Lạc An Khê vừa rồi nghe được hai chữ biểu tỷ mà Nhậm Thư Nhiên nói ra, gương mặt đã ngay lập tức chuyển đen, một cảnh này đều thu vào mắt Vu Vũ Tình, khiến nàng muốn cười nhưng lại cười không được a.

_Biểu tỷ, nói xin lỗi tẩu tẩu giúp ta nha, thật sự là vì thấy ngươi buồn rầu như vậy nên mới đánh chủ ý tồi tệ đó, ngươi đừng tức giận mà.-Nhậm Thư Nhiên đương nhiên biết bản thân mình gây chuyện, đây là tự mình phải giải quyết a.

_Nhậm Thư Nhiên, hiện tại bạn gái ta đang ở đây, ngươi nói cho nàng biết rốt cuộc ngươi là cái gì của ta?-Vu Vũ Tình vẫn là ngữ khí doạ người đó.

_Ầu... A ha, tỷ tỷ hảo, thật xin lỗi, đêm qua ta đã lừa người, ta là Nhậm Thư Nhiên, là biểu muội của Vũ Tình, mẹ của ta là em gái của Vu gia bá bá Vu Thiên Bác. Ta với biểu tỷ, thật sự là không phải tình nhân, không có quan hệ bao dưỡng đâu.-Nhậm Thư Nhiên hiện tại thật sự hận chết Vu Vũ Tình, rõ ràng là chuyện riêng của hai người này, là nàng vô tội bị kéo vào, sao giờ nàng lại thành kẻ xấu a.

Nghe đến đây, Lạc An Khê thật không thể tin được mà nhìn sang Vu Vũ Tình, nàng lớn từng này tuổi, còn bị hai tỷ muội nhà này lừa, còn không phải là vì quá yêu Vu Vũ Tình mà bị mụ mị đầu óc sao? Tâm tình Lạc An Khê hiện tại là xấu đến cực điểm, nghĩ đến vừa rồi còn vì đứa em họ kia của Vu Vũ Tình mà khóc đến thương tâm đau lòng, Lạc An Khê giờ chính là cảm thấy mình như một đứa ngốc.

_Nhậm Thư Nhiên, ta nói ngươi tối nay lập tức qua biệt uyển, hướng bạn gái ta tạ lỗi, không thì ngươi đừng trách ta.-Vu Vũ Tình chỉ nói xong lời này, lập tức dập máy. Nàng biết hiện tại Lạc An Khê đã biết chân tướng, nhất định cảm thấy bản thân bị trêu đùa, sợ sẽ còn giận hơn vừa nãy, nên nhanh chóng tiến tới ôm lấy Lạc An Khê, kéo nàng ấy vào lòng nàng.-Bảo bối, em xin lỗi, em thật sự không có bảo Nhậm Thư Nhiên làm chuyện ấu trĩ như vậy, bảo bối, em sai rồi, chị đừng tức giận nữa có được không? Em chỉ là muốn chị để tâm em một chút, muốn chị vì em mà ghen tuông một chút mà thôi.

_Là như vậy sao, vậy biểu hiện vừa rồi của tôi, em nhất định rất vừa ý đi?-Lạc An Khê lạnh mặt. Quả nhiên là giận rồi.

_Là vừa ý, nhưng hiện tại, chính là cảm thấy... có chút hối hận.-Vu Vũ Tình nhìn thấy Lạc An Khê không vui, đương nhiên là sợ a.

_Bản thân cũng biết hối hận?-Lạc An Khê tiếp tục.

_Khê nhi, em sai rồi, sau này nhất định, nhất định sẽ không để chị phải như vậy tức giận nữa, cũng sẽ không tuỳ ý gây sự. Em cũng tuyệt đối sẽ không có nữ nhân khác ở bên ngoài, chị tin tưởng em có được không?-Vu Vũ Tình hiện tại chính là lấy bộ dạng thấp nhất ra để hướng Lạc An Khê nói xin lỗi, có lẽ trên thế gian này, chỉ có duy nhất Lạc An Khê có thể khiến nàng không cần liêm sỉ như vậy.

_Vu Vũ Tình, em đôi khi thật ấu trĩ, em có biết hay không? Tôi thật sự không biết có thể chịu được cái tính khí trẻ con này của em đến khi nào.-Lạc An Khê thở dài, lời nói ra chính là đang cực điểm oán trách Vu Vũ Tình. Nhưng lại nhìn thấy bộ dạng đau lòng cùng hối hận của Vu Vũ Tình, Lạc An Khê cũng thật sự không nỡ nổi tiếp tục trách cứ.-Nhưng chính vì tính khí này của em, khiến tôi thật sự lo lắng, nếu rời đi em rồi, em đứa nhỏ mãi không chịu lớn này sẽ phải làm thế nào đây? Nên cũng chỉ... có thể chấp nhận số phận, mà ở bên cạnh em, dây dưa cả đời.

_...-Vừa bị mắng đến thậm tệ, Vu Vũ Tình như là bị đẩy xuống vực sâu, nhưng rồi câu nói sau đó của Lạc An Khê đã hoàn toàn kéo Vu Vũ Tình rời khỏi bóng tối mà trở lại về với ánh dương sáng chói. Nàng mỉm cười, vui vẻ đến bật khóc, vùi vào lòng của Lạc An Khê.-Em chính là như vậy, là hài tử không chịu lớn, cần chị bao dung cả đời.