Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Ái Tình Hậu Kiếp [Cung Khuynh]

Quyển 2 - Chương 90: Tiến một bước bằng cách lùi một bước

« Chương TrướcChương Tiếp »
Quả nhiên Lạc An Khê đoán không sai, đám côn đồ đó không phải là Vu Vũ Tình an bài. Nếu Vu Vũ Tình đã muốn hướng Lạc Hoài An động thủ, thì Lạc Hoài An đã sớm không mở nổi miệng rồi. Nữ nhân của nàng, tính khí nàng ấy, Lạc An Khê là hiểu nhất, xem ra trong chuyện này, Lạc Hoài An giở không ít thủ đoạn.

_Tôi tin em, nếu em không thừa nhận, thì nhất định không phải em làm. Lạc Hoài An bị đánh, cũng coi như là chịu giáo huấn. Sau khi hắn tốt nghiệp, tôi liền sẽ đuổi hắn đi Nhật, tránh để cả tôi và em cảm thấy chướng mắt.-Lạc An Khê mỉm cười, ôn nhu hướng Vu Vũ Tình.

_Chị không cần phải làm như vậy.-Vu Vũ Tình không nghĩ, Lạc An Khê có thể vì nàng mà đuổi Lạc Hoài An đi.

_Sao vậy, không phải vừa rồi còn rất hận nó sao?-Lạc An Khê tiếu ý, nhẹ cầm lấy ly nước đưa lên môi.

_Ý em không phải thế, chỉ sợ trong lòng hắn có chấp niệm, ở nước ngoài, chúng ta không kiểm soát được hắn, nếu hắn lại giở thêm âm mưu gì, chũng ta khống chế không được.-Vu Vũ Tình nghĩ, nếu muốn kiểm soát một người, hành hạ hắn sống không được, chết không xong, thì phải để hắn an hảo ở nơi mà mình có thể hô mưa gọi gió được. Bắc Kinh đối với Lạc An Khê mà nói, chính là như vậy.

_Vậy... ý em là, đẩy Lạc Hoài An đi, chưa chắc là chuyện tốt?-Lạc An Khê lúc này mới hiểu được đạo lý trong lời của Lạc An Khê.

_Em là nghĩ, để hắn ở Bắc Kinh, nơi chúng ta có thể theo dõi nhất cử nhất động của hắn sẽ tốt hơn là để hắn... đến nơi mà chúng ta không có móng vuốt kiểm soát. Hắn ở Bắc Kinh, như chim trong l*иg, có muốn cũng đừng hòng trốn.-Vu Vũ Tình gian xảo mỉm cười.

_Đây thực ra, cũng không phải không có đạo lý.-Lạc An Khê hứng thú nhìn Vu Vũ Tình, quả nhiên Vũ Tình nhà nàng, ngày càng trở nên thành thục rồi.

_Nếu đẩy hắn đi, gia đình chị nhất định sẽ oán hận chị, từ đó mà ảnh hưởng đến quan hệ của cả em và chị đối với Lạc gia, nếu đã không so đo chuyện cũ, vậy coi như chúng ta tiến một bước bằng cách lùi một bước. Đối với trưởng bối trong nhà, cũng sẽ dễ nói chuyện hơn, với lại mẹ chị cũng có tuổi rồi, cũng đừng làm người thêm lo lắng.-Vu Vũ Tình suy nghĩ sâu xa, khuyên nhủ Lạc An Khê.

_Là em suy nghĩ chu toàn.-Lạc An Khê thở dài, xem ra nàng hiện tại chính là đã phải nhiều nghe thêm lời khuyên từ Vu Vũ Tình rồi.-Vậy được, mai tôi sẽ gọi điện anh tôi, nói tôi đã thay đổi suy nghĩ, không làm khó Lạc Hoài An nữa, đồng thời để Trần Kính theo dõi nhất cử nhất động của nó. Chúng ta tiến một bước bằng cách lùi một bước, tiểu hồ ly của tôi, hiện tại xem ra so với tôi, suy nghĩ thấu đáo hơn nhiều rồi.

_Em đối với hắn không tính toán chuyện cũ, còn không phải là vì chị, vì trên dưới Lạc gia. Em sau này là người của chị, cũng là người của Lạc gia, đương nhiên phải vì chị mà suy tính trước sau. Nhưng nếu hắn còn tiếp tục làm tổn hại cảm tình của em và chị, vậy cũng đừng trách em độc ác.-Vu Vũ Tình có thể bỏ qua cho Lạc Hoài An một lần, nhưng quyết sẽ không có lần thứ hai.

Lạc An Khê biết, Vu Vũ Tình nhẫn nhịn được Lạc Hoài An, cũng chỉ vì hắn là chất nhi của nàng, nhưng đến cuối cùng Vu Vũ Tình cũng có giới hạn của bản thân, nếu thật sự có một ngày Lạc Hoài An bước qua giới hạn đó, Vu Vũ Tình nhất định sẽ không thủ hạ lưu tình. Lạc An Khê ôm Vu Vũ Tình vào lòng, cũng không muốn tiếp tục nhắc đến Lạc Hoài An cái tên này nữa, chỉ cứ như vậy an tĩnh ôm nữ nhân trước mắt, đã bao nhiêu lâu rồi, Lạc An Khê không có như vậy ôm Vu Vũ Tình.

Có lẽ vì cả hai nàng, vì lao lực cả ngày nên đã quá mệt mỏi rồi, chỉ như vậy an ổn nằm trên giường ôm nhau ngủ. Sáng hôm sau Lạc An Khê là tỉnh lại trước Vu Vũ Tình, nhìn nữ nhân trước mắt vẫn ngoan ngoãn ngủ trong lòng nàng. Lạc An Khê không khỏi nở một nụ cười vui vẻ nơi khoé môi, có lẽ chỉ ở bên cạnh Vu Vũ Tình, Lạc An Khê mới tìm được cảm giác bình an hiếm hoi như vậy.

Lạc An Khê nhẹ nhàng rời giường, cố không kinh động đến Vu Vũ Tình vẫn đang nằm ngủ. Nàng tiên tới túi xách, rút ra điện thoại, liền gọi cho Trần Kính, nói cho hắn an bài của nàng dành cho Lạc Hoài An. Trần Kính nghe xong cũng rất bất ngờ, không phải mấy ngày trước tiểu thư còn đối với tiểu thiếu gia như vậy quyết liệt sao, sao hiện tại đã đổi ý rồi? Xem ra hiện tại chỉ có duy nhất Vu tiểu thư, là có thể lay động được tiểu thư nhà hắn. Vu Vũ Tình vừa tỉnh lại, Lạc An Khê cũng đúng lúc tắt máy, thấy Vu Vũ Tình đã tỉnh, Lạc An Khê nhẹ mỉm cười tiến tới, yêu chiều đặt lên trán nàng ấy một nụ hôn.

_Gọi cho ai vậy, Lạc gia sao?-Vu Vũ Tình thừa nhận, hạnh phúc đối với nàng, chỉ đơn thuần là mỗi sáng tỉnh dậy, nhìn thấy Lạc An Khê đang ở bên cạnh.

_Nghe lời em, nên chuyện gì đã quyết định thì không thể trì hoãn.-Lạc An Khê gật đầu xác nhận.

_Mấy ngày qua không có chị ở đây, em vùi đầu vào công việc, hiện tại thật sự lại cảm thấy lười nhác rồi. Hôm nay liền không đi làm, ở nhà bồi chị.-Vu Vũ Tình ôm lấy eo Lạc An Khê làm nũng.

_Nếu đã quyết định không đi làm, vậy thì chúng ta liền đi đâu đó đi, coi như là giải khuây cũng tốt.-Lạc An Khê đương nhiên không từ chối cơ hội được ở bên Vu Vũ Tình.

_Vậy được, hôm nay liền đưa chị đi giải khuây.-Vu Vũ Tình hào sảng đáp ứng.

-----------------------------------------

Lạc Hoài Nhan chuyển về biệt thự Triệu gia, tính đến hiện tại cũng đã được hơn 1 tháng. Ngoài bận rộn đi làm, thì cũng coi như chăm sóc Triệu Tư Băng cũng rất chu đáo. Triệu Tư Băng từ sau khi được xuất viện, thân thể cũng đã tốt hơn, nhưng trí nhớ vẫn chưa có chút nào khôi phục. Ban đầu, Triệu Tư Băng còn cố tìm hiểu quá khứ nàng đã bỏ lỡ, nhưng đến hiện tại cũng chỉ cảm thấy thật phiền. Lạc Hoài Nhan cũng hiểu tính cách của Triệu Tư Băng, nên không quá cưỡng ép nàng ấy, chỉ là hai người ở chung biệt thự, lại phân phòng ra ngủ, quan hệ không rõ ràng, khiến cả hai đều rất khó xử. Lạc Hoài Nhan bản tính lại kiêu ngạo, quyết không chủ động đi câu dẫn Triệu Tư Băng, Triệu Tư Băng thì bị thân phận của cả hai làm rào cản, nên cũng không dám có ý định quá phận với Lạc Hoài Nhan, hai người ở chung, nhìn ngoài thì hoà hợp, nhưng hai bên đều ngầm cảm thấy khó xử.

Lạc Hoài Nhan từ ngày Triệu Tư Băng gặp tai nạn, đã không còn gặp lại Vương Cẩn Mịch. Nhưng Vương Cẩn Mịch cũng muốn bám nàng, nàng cũng hết cách, đến cuối cùng vẫn là đáp ứng đi gặp cô ta. Vương Cẩn Mịch hiện tại vẫn như vậy vào tròn vai một con nai ngơ ngác không biết chuyện gì, vừa nhìn thấy Lạc Hoài Nhan, ánh mắt đã như vậy sáng lên, tiến tới bám víu lấy Lạc Hoài Nhan. Có trời mới biết hiện tại Lạc Hoài Nhan đối với Vương Cẩn Mịch, có mức nào chán ghét.

_Nhan Nhan, đã bao lâu rồi không được gặp cậu, cậu là đang trốn mình sao?-Vương Cẩn Mịch làm nũng, trước đây, chỉ cần đối với Lạc Hoài Nhan nũng nịu vài câu, Lạc Hoài Nhan nhất định sẽ tìm mọi cách dỗ dành nàng.

_...-Lạc Hoài Nhan thở dài, cũng chỉ nhẹ gỡ tay của Vương Cẩn Mịch ra, an tĩnh ngồi xuống bàn.-Tôi có gì mà phải trốn cậu chứ, chúng ta đều ở Bắc Kinh, có trốn cũng không được.

_Nhan Nhan... cậu?-Vương Cẩn Mịch không nghĩ, bao lâu không gặp, vậy mà vừa gặp Lạc Hoài Nhan lại như vậy lãnh đạm với nàng.-Nhan Nhan, mình làm gì sai, khiến cậu... giận sao?

_Cậu đã làm những gì, trong lòng nhất định tự hiểu rõ, còn cần tôi phải đích thân nói ra sao?-Lạc Hoài Nhan nhếch môi.-Chuyện tốt cậu với Sơ Kỳ Lam làm ra, còn ít hay sao?

_...?-Vương Cẩn Mịch kinh hãi, chuyện nàng với Sơ Kỳ Lam mưu tính, Lạc Hoài Nhan cư nhiên biết rồi.-Nhan Nhận, chuyện này...

_Trước đây, tôi đã nghĩ, cậu chỉ là tình tình có chút trẻ con, lại ỷ lại nên mới không cùng cậu tính toán. Nhưng tôi thật không ngờ, cậu với Sơ Kỳ Lam lại có thể bày ra màn kịch lớn như vậy, nhằm ly gián tình cảm của tôi với Triệu Tư Băng. Vương Cẩn Mịch, tâm của cậu, đến hiện tại tôi thật sự có chút nhìn không thấu.-Lạc Hoài Nhan ngắt lời của Vương Cẩn Mịch, tức giận tiếp tục.

_Nhan Nhan, chuyện mình với Sơ Kỳ Lam bày mưu, chỉ là muốn cậu nhìn rõ bộ mặt thật của Triệu Tư Băng, mình chỉ một lòng muốn tốt cho cậu.-Vương Cần Mịch hiện tại bị ánh mắt lạnh lùng của Lạc Hoài Nhan làm cho tâm tình bất an, uỷ khuất đến bật khóc. Từ khi cùng Lạc Hoài Nhan kết giao tới nay, Lạc Hoài Nhan chưa từng dùng loại ánh mắt này nhìn qua nàng.

_Muốn tốt cho tôi? Cậu có biết mấy tháng qua, tôi với Triệu Tư Băng đã trải qua như thế nào hay không. Chỉ vì trò ly gián này của cậu, hại Triệu Tư Băng một bước đi qua Quỷ Môn Quan, khó khăn lắm mới giữ được tính mạng mà trở về. Nhưng còn tôi, cậu hại tôi khiến tôi trực tiếp đi làm tổn thương chị ấy, cậu như vậy là nghĩ cho tôi sao? Cậu có cảm thấy quá nực cười hay không?-Lạc Hoài Nhan cười lạnh, âm trầm chất vấn, dường như đối với nữ nhân trước mắt, hiện tại cảm thấy đã vô cùng xa lạ.-Trước đây khi cậu ở cùng với Triệu Hưng Vinh, cùng hắn hẹn hò, tôi khi ấy đối với cậu có tình, nhưng cũng không hề làm ra nửa điểm có lỗi với cậu, tôi tự thấy bản thân tôi đối với cậu toàn tâm toàn ý, chưa hề có dã tâm, đổi lại là cậu, hại tôi thành ra như vậy, hiện tại nói cái gì mà khuê mật, cậu không thấy hổ thẹn sao?

_Nhan Nhan...!-Vương Cẩn Mịch bị mắng thành ra như vậy, thật sự đã khóc đến thương tâm, nói không thành tiếng.

_Sơ Kỳ Lam, âm mưu nham hiểm, một lòng muốn trèo cao, câu dẫn Triệu Tư Băng hết lần này đến lần khác, vì nể mặt cậu, tôi đã không ít lần bỏ qua cho cô ta. Nhưng tôi vạn vạn không nghĩ, cậu cũng sẽ cùng cô ta, làm ra những chuyện này, cho dù là cô ta bày mưu tính kế, nhưng chuyện làm hay không làm, vẫn không phải tự cậu quyết định sao?-Lạc Hoài Nhan tiếp tục, coi những giọt nước mắt của Vương Cẩn Mịch chính là như không thấy.-May mắn cho cậu, là Triệu Tư Băng có thể an hảo từ Quỷ Môn Quan trở về, không thì cậu nghĩ cậu và Sơ Kỳ Lam còn có thể như vậy ung dung tự tại sao? Cho dù là tôi và Triệu Tư Băng thật có chia tay, cậu nghĩ tôi sẽ lại một lần nữa chọn ở bên cậu sao? Tiểu Mịch a Tiểu Mịch, cậu thật sự quá ngây thơ, bị Sơ Kỳ Lam lợi dụng như một con rối mà bản thân cũng không biết.

_Nhan Nhan, mình với cậu hiện tại, chẳng lẽ chỉ vì một Triệu Tư Băng, mà đã thành ra xa cách đến mức này sao?-Vương Cẩn Mịch thật hận, thật hận bản thân nàng ngu ngốc, nếu nàng nhìn ra tình cảm của Lạc Hoài Nhan dành cho nàng sớm hơn, thì mọi chuyện, có lẽ đã không đi đến bước đường này.

_Nếu cậu không làm ra những chuyện như thế này, thì chúng ta vẫn có thể làm bằng hữu, làm khuê mật. Nhưng cậu cứ phải ép tôi đi đến bước đường như hiện tại, khiến chúng ta càng không thể quay về như trước đây được nữa, Tiểu Mịch, đây là cậu ép tôi phải cùng cậu, ân đoạn nghĩa tuyệt.-Lạc Hoài Nhan thở dài.

_Nhan Nhan, cậu đừng như vậy có được không, chuyện này là mình sai rồi, là mình có lỗi với cậu, nhưng mình có thể thề, mình không hề có ý hại Triệu Tư Băng, mình chỉ là muốn cậu cùng cô ta chia tay mà thôi, cậu phải tin mình.-Vương Cẩn Mịch nghe đến đây, trong lòng đã rối loạn thành một mảng, nàng nắm lấy tay của Lạc Hoài Nhan, nức nở cầu xin Lạc Hoài Nhan đừng như vậy mà rời bỏ nàng.

_Cậu không trực tiếp hại chị ấy, nhưng là gián tiếp tham dự, cậu tránh không khỏi có liên quan. Tiểu Mịch, nếu cậu biết đủ, nếu cậu không có chấp niệm, thì mọi chuyện vẫn có thể có cách cứu vãn, nhưng hiện tại là cậu, trước có lỗi với tôi.-Lạc Hoài Nhan đưa ra quyết định này, trong lòng đương nhiên cũng rất đau, nhưng cho dù có đau, nàng cũng phải làm, nàng với Vương Cẩn Mịch đã không thể quay trở về như trước đây được nữa rồi.-Cậu nên cảm thấy may mắn, tôi chỉ cùng cậu ân đoạn nghĩa tuyệt, nhưng Sơ Kỳ Lam, cô ta đừng hòng ở đất Bắc Kinh này mà yên ổn sống qua ngày, đây cũng là cô ta, tự mình chuốc lấy. Cô ta không phải một lòng muốn trèo cao sao, tôi sẽ khiến cô ta trèo lên được, nhưng xuống không được.

_Nhan Nhan, cậu... định làm gì?-Ánh mắt tà ác của Lạc Hoài Nhan hiện tại, chính là có chút, doạ sợ Vương Cẩn Mịch.

_Chuyện này, cậu không cần quản, sau này chúng ta, nước sông không phạm nước giếng, cậu vẫn là tự mình chăm sóc tốt cho bản thân đi.-Lạc Hoài Nhan cũng không muốn tiếp tục cùng Vương Cẩn Mịch dây dưa, chỉ nói đúng lời này, sau đó quay người, có ý rời khỏi quán café.
« Chương TrướcChương Tiếp »