Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Ái Tình Hậu Kiếp [Cung Khuynh]

Quyển 2 - Chương 58: Bắt cóc

« Chương TrướcChương Tiếp »
Chỉ là kỳ nghỉ ngắn ngủi, hạnh phúc chưa được bao lâu, Vu gia lúc này mới gọi đến tìm Vu Vũ Tình, nói Tần Mặc Dương xảy ra chuyện rồi, bảo nàng lập tức về Thượng Hải gấp. Vu Vũ Tình nhận được tin tức xong cũng không biết xảy ra chuyện gì, nhưng vẫn là nhanh chóng thu xếp trở về. Tránh để Lạc An Khê lo lắng, cũng không nói chi tiết với nàng ấy, chỉ bảo là gia đình có chút chuyện.

Lạc An Khê sao có thể không nhìn thấu được vài lời nói dối qua loa của Vu Vũ Tình, nhưng biết Vu Vũ Tình trong lòng chỉ đơn thuần không muốn nàng lo lắng, cũng không gặng hỏi gì thêm. Với lại nếu thật sự là chuyện nhà của Vu Vũ Tình, Lạc An Khê cũng không tiện nhúng tay vào. Chỉ có thể tiếc nuối tiễn Vu Vũ Tình ra sân bay về Thượng Hải. Chỉ là đến cuối cùng, Lạc An Khê vẫn có vài phần không yên tâm, liền cho người đến Thượng Hải điều tra một chút.

Chuyện Tần Mặc Dương bị bắt cóc, Vu gia hết sức che giấu, người biết cũng rất ít. Kẻ bắt cóc theo suy đoán của Vu Thiên Bác thì dường như là rất chuyên nghiệp, thậm chí đã theo dõi kỹ hành tung của Tần Mặc Dương trong mấy tháng qua, chuyện đi công tác lần này, Vu gia trên dưới cũng đã âm thầm phong bế tin tức, vậy mà vẫn để cho kẻ bắt cóc biết được thông tin khách sạn cùng chuyến đi lần này của Tần Mặc Dương, chỉ đến khi đơn vị mà Tần Mặc Dương công tác gọi điện báo tin, Vu gia mới biết Tần Mặc Dương bị bắt cóc.

Chưa đầy mấy ngày sau đó, kẻ bắt cóc đã gửi thư tống tiền Vu Thiên Bác, còn muốn Vu Thiên Bác đích thân đem tiền đến chuộc Tần Mặc Dương. Vu Thiên Bác ban đầu còn muốn giấu Vu Vũ Tình, chỉ là âm thầm cho người điều tra nhưng gần đến ngày hẹn trả tiền một chút manh mối cũng không có. Vu Thiên Bác cũng hết cách mới phải báo cho Vu Vũ Tình, để cho Vu Vũ Tình chuẩn bị tâm lý một chút. Chuyện lần này Tần Mặc Dương bị bắt cóc, có lẽ 8-9 phần là vì muốn Vu Thiên Bác xuất đầu lộ diện. Vu Thiên Bác một đời có thể dối trá, lừa lọc bất cứ ai, chỉ duy có tình cảm hắn dành cho Tần Mặc Dương là thật tâm, hắn quyết không để nàng gặp phải nửa điểm bất trắc.

-------------------------------

Tần Mặc Dương bị nhốt ở trong một căn phòng 4 bức tường bê tông cao ngút, ở trên trần chỉ có duy nhất một chiếc đèn phát sáng. Căn phòng nói là tồi tàn cũng không đúng, rộng rãi, sạch sẽ, có giường, lại có bàn, có ghế. Tần Mặc Dương ngồi ở trên giường, gương mặt bình thản suy nghĩ miên mang, càng nhìn vào chiếc camera đang được gắn nơi góc tường kia, không có nửa điểm sợ hãi hay lo lắng, chỉ như vậy thản nhiên ngồi ở đó, ánh mắt sâu xa không đoán được tâm tư.

Cánh cửa sắt được mở ra, đi vào vẫn là nữ nhân thường đưa đồ ăn tới cho nàng, lần này cũng không ngoại lệ, trên tay nàng ta là khay đồ ăn kim loại, nữ nhân kia đưa tới, đặt lên bàn cho Tần Mặc Dương. Tần Mặc Dương thở dài, nhẹ ngồi dậy tiến đến bên bàn, kéo ghế ngồi xuống. Nhìn đĩa đồ ăn, là bò bít tết cùng với bánh mỳ, bên cạnh còn có một ly rượu vang, đám người này đối với nàng quả thật cũng không tệ đi. Tần Mặc Dương bắt đầu đυ.ng tới dao dĩa, rất tự nhiên ngồi ăn, để mặc nữ nhân kia vẫn đang ngồi đối diện nhìn nàng.

_Tôi bị giam ở đây cũng đã được mấy ngày, các người đến mục đích cũng không muốn nói, sợ Tần Mặc Dương này không có tiền để trả cho các người sao?-Tần Mặc Dương vừa dùng bữa, vừa âm trầm lên tiếng.

_Cho dù có tống tiền, cũng nên là tống tiền Vu tiên sinh, Tần phu nhân cứ an hảo ở đây là được rồi, chúng tôi nhất định sẽ không bạc đãi ngài.-Nữ nhân kia mỉm cười ưu nhã.

_Tống tiền Vu Thiên Bác? Chồng cũ của tôi sao? Các người đang lãng phí thời gian rồi đấy.-Tần Mặc Dương cười đến trào phúng.

_Cái chúng tôi cần không phải là tiền, mà là Vu tiên sinh đích thân mang tiền đến. Tần phu nhân và Vu tiên sinh, phu thê nhiều năm, lại có duy nhất một nữ nhi, Vu tiên sinh cho dù không còn tình cảm với người, cũng nhất định sẽ vì nữ nhi mà đến cứu người.-Nữ nhân kia âm trầm.

_Là vậy sao, thì ra là muốn Vu Thiên Bác xuất đầu lộ diện, các người đi một đường vòng lớn như vậy chỉ vì chuyện này. Nếu mục tiêu đã không phải là tôi, vậy tại sao không bảo chị đại của các người xuống nói chuyện một chút.-Tần Mặc Dương ưu nhã đưa ly rượu lên môi, nhấp một ngụm nhỏ.

_Tôi chính là chị đại.-Nữ nhân kia cười nhếch môi.

_Ý tôi nói là người đang theo dõi qua camera kia, các người đừng quên tôi cùng Vu Thiên Bác phu thê nhiều năm, còn chuyện gì ở giới hắc bang các người tôi chưa từng trải qua chứ. Các người có thể qua mặt bất kỳ ai, nhưng không phải là Tần Mặc Dương tôi. Tại sao không nói luôn, bảo Âu Mẫn Ái, xuống đây gặp tôi.-Tần Mặc Dương lạnh lẽo cười đến rợn người, chỉ nói những lời như này, chỉ một cái tên, cũng khiến nữ nhân trước mặt biến sắc.

Từng động thái nhỏ trên gương mặt của nữ nhân kia, mọi thứ đều được thu vào mắt của Tần Mặc Dương. Tần Mặc Dương cười lạnh, quả nhiên là Âu Mẫn Ái, nàng mới chỉ nói ra duy nhất cái tên này để thăm dò, vẫn mà lại nói trúng. Âu Mẫn Ái vì muốn tiếp cận Vu Thiên Bác, thời gian qua lợi dụng nàng không ít, đáng tiếc đến hiện tại nàng mới nhận ra, càng đáng tiếc hơn, người mà nàng nghĩ là ngây thơ đơn thuần, lại có thể như vậy tâm sâu tựa biển.

Nữ nhân kia dường như nghe được hiệu lệnh, liền rất nhanh rời khỏi phòng giam của Tần Mặc Dương. Tần Mặc Dương thở dài, thản nhiên ngồi dùng bữa, cho đến khi cánh cửa phòng giam một lần nữa được mở ra, theo sau là thân ảnh của Âu Mẫn Ái, lúc này gương mặt đã có chút đen lại, xen lẫn biểu cảm tội lỗi. Âu Mẫn Ái nhìn lướt qua Tần Mặc Dương, tiến tới nhẹ kéo ghế ngồi xuống.

_Chị biết từ lúc nào?-Âu Mẫn Ái phải mất một lúc lâu mới dám lên tiếng hỏi Tần Mặc Dương.

_Khách sạn tôi đặt ngoài tôi và Vu gia vốn không có bất kỳ ai biết, ban đầu tôi đã nghĩ trong Vu gia có nội gián, nhưng giờ nghĩ lại, tôi nhớ đã nói cho cô địa điểm tôi đang ở. Nếu nói Vu gia có nội gián, vẫn là nghĩ cô, người thứ 3 biết được vị trí của tôi cho người đến bắt cóc tôi, thì vẫn có nhiều khả năng hơn.-Tần Mặc Dương giải thích, giọng nói vẫn như vậy thanh thuần, không hề có nửa điểm thất vọng.-Tất nhiên, chỉ là suy đoán thôi, vừa này là tùy tiện nhắc đến tên cô để thăm dò, tôi cũng không nghĩ lại là sự thật.

_Dương, thật xin lỗi.-Âu Mẫn Ái lúc này chỉ có thể nói lời này, nàng cũng biết Tần Mặc Dương là nữ tử thông minh hơn người, sớm muộn cũng sẽ đoán ra là nàng.

_Cô lợi dụng tôi, tôi cũng không cảm thấy thất vọng quá nhiều. Điều tôi cảm thấy thất vọng, chính là nữ nhân tôi đã nghĩ là tâm tư đơn thuần, lại như vậy đối với tôi hư tình giả ý.-Tần Mặc Dương mỉm cười, đưa tay uống nốt ly rượu vang.

_Tình cảm em dành cho chị, không có nửa phần lừa gạt, nhưng mà Dương, chỉ là...

_Chỉ là cho dù cô có mức nào thật tâm đối với tôi, cũng vượt qua không được nỗi hận cô dành cho Vu Thiên Bác. Tôi biết Vu Thiên Bác làm nhiều việc xấu, cũng là kẻ gϊếŧ người không ghê tay, tôi đoán là ông ta gϊếŧ hại thân nhân của cô đi. Là ai?-Người hận Vu Thiên Bác, chính là vô số, nhưng để có thể hận được đến mức lợi dụng nàng, giăng một tấm lưới lớn như vậy, thì chỉ có thể là vì gϊếŧ người.

_Cha mẹ em... bị ông ta lừa gạt, cũng bị ông ta bức chết.-Âu Mẫn Ái lúc này, thật sự không muốn tiếp tục lừa Tần Mặc Dương nữa.

_Thì ra trước đây, khi cô nói là gia đình bị kẻ gian hại, là ám chỉ Vu Thiên Bác.-Tần Mặc Dương thở dài, Âu Mẫn Ái đến cuối cùng, cũng là kẻ đáng thương.-Mẫn Ái, nếu cô thật lòng đối với tôi, cô sẽ không gϊếŧ Vu Thiên Bác.

_Chị đánh giá cao tình cảm em dành cho chị rồi.-Âu Mẫn Ái cười lạnh, nàng làm sao có thể vì Tần Mặc Dương mà bỏ qua Vu Thiên Bác cơ chứ.

_Thế giới này vốn có quá nhiều sự lừa lọc và dối trá. Thiên sự luân hồi, Vu Thiên Bác gϊếŧ cha mẹ cô, cô lại gϊếŧ ông ta, rồi sẽ có ngày con gái của tôi tìm gϊếŧ cô. Âu Mẫn Ái, tôi tin vào nhân quả, càng tin vào lòng vị tha của con người. Tôi càng tin, cô không phải là người có thể hạ thủ gϊếŧ hại người khác, càng tin vào nữ nhân mà ngày hôm ấy liều mình cứu cô bé khỏi tan nạn xe buýt kinh hoàng kia. Âu Mẫn Ái, đừng biến bản thân mình thành người mà cô căm hận, cũng đừng hủy đi niềm tin vào lòng tốt của con người còn lại duy nhất này của tôi.-Tần Mặc Dương hiểu rõ, ngăn cản Âu Mẫn Ái là không thể, nàng chỉ hy vọng Âu Mẫn Ái còn có đủ lý trí để giữ lại một chút bổn tâm sâu thẳm của một con người.

_Lòng tốt của con người, sự vị tha sao? Tần Mặc Dương, thế giới của chị, khác với thế giới của em. Ở trong thế giới của em, mềm lòng là yếu đuối, lòng tốt và vị tha có thể khiến người ta mất mạng.

_Tôi biết hiện tại lay chuyển không được cô. Chỉ là đáng tiếc, Âu Mẫn Ái, tôi có lẽ đã thật lòng yêu thích cô.-Tần Mặc Dương nghe vậy, cũng biết nàng có nói gì, cũng đã vô dụng.

_Dương, chúng ta kiếp này hữu duyên vô phận, nhưng được một lời này của chị, em có chết cũng cam lòng.-Âu Mẫn Ái nếu là trước khi mọi chuyện diễn ra, nghe được lời này của Tần Mặc Dương, có lẽ sẽ hồi tâm chuyển ý, chỉ là hiện tại, cung đã lên dây, mọi thứ đã quá muộn màng rồi.

_Đời người ngắn ngủi, thay vì cứ sống mãi trong quá khứ, thì nên vì tương lai mà sống cho thật tốt. Âu Mẫn Ái, Vu Thiên Bác đã hủy quá khứ của cô, đừng để ông ta tiếp tục hủy đi tương lai của cô.-Tần Mặc Dương đến cuối cùng, chỉ nói duy nhất lời này.-Được rồi, tôi mệt rồi, cô đi đi.

Tần Mặc Dương trở về giường, đưa tay với lấy quyển sách mở ra tiếp tục đọc. Âu Mẫn Ái nhìn Tần Mặc Dương, nữ nhân thanh cao khí ngạo trước mắt, hiện tại ngoài tiếc nuối ra thì cũng chỉ còn là tiếc nuối. Ngay từ đầu, đáng nhẽ nàng không nên trăm phương ngàn kế tiếp cận Tần Mặc Dương, lợi dụng nàng ấy, lừa gạt tình cảm của nàng ấy, thì có lẽ hiện tại, nàng đối với Tần Mặc Dương, sẽ không cảm thấy có lỗi cũng luyến tiếc như vậy. Nhưng Tần Mặc Dương và nàng, xuất phát điểm khác nhau, càng sống ở hai thế giới khác nhau, nàng và Tần Mặc Dương số phận đã định là không thể ở bên nhau rồi, hiện tại cũng tốt, để Tần Mặc Dương hận nàng cũng tốt, coi như giúp nàng ấy chặt đi đoạn tình cảm này, khiến cho cả hai sau này dù có tương ngộ, cũng sẽ không còn cảm thấy khó xử nữa.

-----------------------------

Nghe tin Tần Mặc Dương bị bắt cóc, Vu Vũ Tình lo lắng vô cùng hôm trước hôm sau đã bay sang Mỹ Quốc. Lúc này Vu Thiên Bác còn đang cùng với mấy thân tín trong bang hội tìm cách cứu Tần Mặc Dương, nhưng đám người bắt cóc vỗn dĩ là chuyên nghiệp, làm việc đương nhiên không để lại dấu vết, quả thật không tìm ra được tung tích của Tần Mặc Dương đang ở đâu.

_Chuyện đến nước này, ngoại trừ việc cha đích thân ra mặt đưa tiền chuộc thì không còn cách nào khác nữa rồi, còn ở đây suy tính cái gì?-Vu Vũ Tình vừa vào phòng họp liền đã lên tiếng.

_Tiểu thư...!-Đám người còn lại trong phòng thấy Vu Vũ Tình xuất hiện liền rất cung kính đứng lên.

_Mẹ hiện ở trong tay đám bắt cóc, sinh tử không rõ, điều tra nhiều ngày như vậy đều không có kết quả, mà ngày hẹn lại đã gần đến, cha à, lần này người không ra mặt, chỉ sợ mẹ lành ít dữ nhiều.-Vu Vũ Tình tiến lại gần bàn, lên tiếng.

_Con nghĩ rằng ta không tính đến chuyện này sao, đám người này muốn ta đích thân ra mặt, còn không phải là vì muốn nhằm vào ta sao?-Vu Thiên Bác chau mày.-Nhưng con yên tâm đi, lần này ta đương nhiên sẽ không để mẹ con chịu ủy khuất, cho dù có mất mạng, ta cũng sẽ đưa được mẹ con an toàn trở về.

_Tiên sinh...!-Đám thuộc hạ của Vu Thiên Bác, đương nhiên phản đối chuyện này.

_Nhân tiện có mặt các ngươi ở đây, ta cũng muốn nói rõ một điều. Cho dù lần này, ta có hay không xảy ra điều gì bất trắc, người kế thừa tương lai của Vu thị cũng sẽ là Vu Tình, con gái duy nhất của ta. Các người sau này phải hết lòng giúp đỡ nó, xây dựng Vu thị phát triển lớn mạnh.-Vu Thiên Bác âm trầm lên tiếng.

_Vâng, tiên sinh!-Đám người này biết Vu Thiên Bác tâm ý đã quyết, đương nhiên chỉ có thể nghe lệnh.
« Chương TrướcChương Tiếp »