Quyển 2 - Chương 42: Muộn

Vương Cẩn Mịch đối với đáp án này của Lạc Hoài Nhan quả thật không muốn tiếp nhận, cái gì mà là mệt mỏi trong lời của Lạc Hoài Nhan nói. Trong suốt mười mấy năm làm bằng hữu, làm khuê mật, Lạc Hoài Nhan chính là một trong những người quan trọng nhất của cuộc đời nàng, nàng yêu Lạc Hoài Nhan, chân trọng Lạc Hoài Nhan, sai lầm duy nhất của nàng chính là đã không biết được tình yêu mà Lạc Hoài Nhan dành cho nàng, tình bạn bao nhiêu năm qua của nàng và Lạc Hoài Nhan, lại khiến nàng ấy phải cảm thấy mệt mỏi sao?

_Mình thật sự hy vọng, cậu nói với mình sớm hơn, Nhan Nhan, nếu cậu nói với mình... mình có thể sẽ không cùng Triệu Hưng Vinh kết hôn.-Vương Cẩn Mịch lúc này quả thật hối hận khi ngày hôm ấy, dù nàng đã biết được tình cảm của Lạc Hoài Nhan, lại không đủ dũng cảm để chạy theo nàng ấy, truy đuổi đến cùng.

_Sẽ không thay đổi được bất cứ điều gì đâu Tiểu Mịch, cậu sẽ không vì mình mà làm trái ý cha mẹ, cũng sẽ không vì mình mà liều mình đánh đổi. Mình hiểu cậu, đó là lý do tại sao mình không trách cậu.-Lạc Hoài Nhan quá hiểu Vương Cẩn Mịch, cũng hiểu gia đình của nàng. Cho dù là nàng có nói sớm hơn, Vương Cẩn Mịch cũng chưa chắc sẽ chọn lựa ở bên nàng.-Được rồi, ngủ sớm đi. Mọi chuyện có mình thay cậu giải quyến, cậu không cần lo lắng.

_Nếu hiện tại mình chọn cậu, cậu liệu có tiếp nhận mình hay không?-Vương Cẩn Mịch vẫn không như vậy buông bỏ. Nàng vươn người, giữ chặt lấy cánh tay của Lạc Hoài Nhan.

_Tiểu Mịch, đừng như vậy, mọi chuyện, đã quá muộn rồi.-Lạc Hoài Nhan thở dài. Nàng nhẹ cởi bỏ bàn tay của Vương Cẩn Mịch.

Vương Cẩn Mịch thấy ánh mắt khổ sở của Lạc Hoài Nhan, cũng đã tận lực hiểu rõ tình cảm Lạc Hoài Nhan dành cho nàng, đã không thể sâu đậm như trước đây nữa rồi. Nàng và Lạc Hoài Nhan, đã vượt qua hoàn toàn ranh giới của bạn bè cũng không tới được ranh giới của tình yêu, không thể trở thành tình lữ chính là bỏ lỡ, không thể trở thành bằng hữu chính là số phận. Nàng hiểu tính cách cương liệt của Lạc Hoài Nhan, Lạc Hoài Nhan là nữ nhân nếu đã cầm lên được, thì sẽ buông xuống được, nếu nàng ấy đã nói là quá muộn, thì chính là không còn gì có thể cứu vãn, cho dù nàng có cùng Triệu Hưng Vinh ly hôn, cho dù hiện tại nàng có chọn muốn ở bên Lạc Hoài Nhan, thì Lạc Hoài Nhan cũng sẽ vĩnh viễn không bao giờ chọn nàng nữa.

Vương Cẩn Mịch hiện tại tâm lý như vậy bất ổn, nàng cũng không muốn tiếp tục lưu lại cùng với Vương Cẩn Mịch ở chung một phòng. Lạc Hoài Nhan đứng dậy cầm theo gối, rời khỏi phòng của nàng mà trở ra ngoài phòng khách nằm ngủ.

Sáng sớm hôm sau, Lạc Hoài Nhan vẫn phải đi làm, Vương Cẩn Mịch cũng vậy, nhưng để Vương Cẩn Mịch sống ở nhà nàng thật sự không phải là kế hoạch lâu dài. Lạc Hoài Nhan vừa uống ly café nóng vừa suy tính, nhưng nàng cũng không thể như vậy bỏ rơi nàng ấy, Lạc Hoài Nhan nhẹ thở dài, nàng nên như thế nào mới tốt đây? Vương Cẩn Mịch lúc này cũng vừa vẹn tươm tất đi ra từ phòng ngủ.

_Ngủ ngon hay không?-Lạc Hoài Nhan đưa ly café lên môi, tiếu ý thân thiện mỉm cười.

_Cũng ổn, ủy khuất cậu đêm qua phải ra ngoài này ngủ, thật xin lỗi.-Vương Cẩn Mịch trầm giọng.

_Vẫn tốt, sofa nhà mình thật sự rất êm.-Lạc Hoài Nhan lên tiếng bông đùa. Nàng uống nốt ly cà phê sau đó đứng dậy mặc áo khoác.-Mình phải đi làm rồi, nếu muốn mình đưa cậu đến công ty, dù sao cũng tiện đường.

_Nếu vậy thì làm phiền cậu.-Vương Cẩn Mịch cũng không từ chối.

Lạc Hoài Nhan hiện là giám đốc tài chính của Lạc thị, chuyện đi lại hằng ngày của nàng đều có tài xế đích thân đưa đón. Lạc Hoài Nhan có xe, chỉ là xe của nàng đều là xe hơi thể thao đắt tiền, ở trung cư của nàng lại chỉ có một chỗ đỗ xe duy nhất, toàn bộ xe hơi thể thao nàng sưu tầm đều phải để lại ở Lạc gia biệt thự. Lạc Hoài Nhan bất đắc dĩ chỉ có thể chọn một chiếc xe nàng yêu thích nhất mà đỗ tạm ở hầm xe trung cư, nhưng thật sự cũng rất ít khi sử dụng. Ông nội luôn nói nàng lãng phí vì bỏ tiền mua nhiều xe hơi như vậy, chỉ có cô cô và cha của nàng vì yêu chiều nàng nên thường xuyên mua xe tặng nàng, nàng đương nhiên sẽ không từ chối.

Lạc Hoài Nhan ở Lạc gia trong mắt của cha nàng, chính là phiên bản trẻ hơn của Lạc An Khê. Ngay cả chính Lạc An Khê cũng đã từng nói với Lạc An Bình rằng Hoài Nhan chính là đứa trẻ giống nàng nhất. Lạc An Khê càng yêu thương Lạc Hoài Nhan bao nhiêu, thì càng khẳng định địa vị của Lạc Hoài Nhan tại Lạc thị. Vị cô cô này của nàng, cho dù không trực tiếp nắm quyền ở Lạc thị, nhưng chỉ cần 1 lời nói của nàng chính là hoàn toàn đã nắm Lạc thị trong lòng bàn tay, chỉ cần sau này cô cô ủng hộ nàng, thì người thừa kế Lạc thị trong tương lai, sẽ chính là nàng.

_Nghĩ gì vậy?-Vương Cẩn Mịch thấy Lạc Hoài Nhan trầm tư liền lên tiếng phá vỡ bầu không khí yên lặng.

_Không có gì... Gần đến công ty của cậu rồi, tối mình sẽ cho tài xế đón cậu trở về.-Lạc Hoài Nhan lấy lại thanh tỉnh, mỉm cười tự nhiên hướng Vương Cẩn Mịch.

_Cảm ơn cậu, Nhan Nhan.-Vương Cẩn Mịch vừa nói xong lời này, vừa vẹn đến công ty của Vương Cẩn Mịch, Vương Cẩn Mịch cầm túi xách bước vào bên trong tòa nhà cao ốc, sau khi thấy Vương Cẩn Mịch hoàn toàn khuất bóng, Lạc Hoài Nhan mới cho tài xế lái xe rời đi.

Mấy ngày sau, quả nhiên gia đình của Triệu Hưng Vinh làm loạn lên, tìm đến tận công ty của Vương Cẩn Mịch mà gào thét ầm ĩ, Triệu Hưng Vinh mặc dù có đứng ra ngăn cản cha mẹ, nhưng phụ mẫu của hắn vốn là hai kẻ không thèm nói đạo lý, con trai bọn họ ở ngoài dưỡng tiểu tam, còn cùng tiểu tam có cả nhi tử, giờ lại muốn Vương Cẩn Mịch đổ cái vỏ này, thậm chí còn đến cả công ty của nàng gây rối om sòm.

Vương Cẩn Mịch vì chuyện này mà ở công ty bị không ít đồng nghiệp lời ra tiếng vào, nàng thật hận sao khi ấy lại gả cho tên hèn nhát Triệu Hưng Vinh, gả vào một gia đình không có gia giáo, tôn nghiêm như vậy. Chuyện xấu ở trong nhà tìm tìm cách đậy lại còn không xong, bọn họ thì hay rồi, sợ cả thiên hạ này không biết con trai bọn họ có tiểu tam bên ngoài, giờ còn mang tiếng bắt nạt con dâu. May mắn thế nào, giám đốc của công ty của Vương Cẩn Mịch cũng có giao hảo với Triệu Hoa tổng tài Triệu Tư Băng, vì biết đám người này là người của Triệu gia, nên cũng không tiện ra mặt giải quyết, đành phải gọi điện cho Triệu Tư Băng một hồi. Triệu Tư Băng biết chuyện liền vô cùng tức giận, lập tức cho người đến công ty của Vương Cẩn Mịch đến đưa mấy kẻ không biết xấu hổ kia trở về.

Cha mẹ của Triệu Hưng Vinh thấy người của Triệu Hoa đi xe lớn xe nhỏ đến lôi bọn họ đi, Triệu Hưng Vinh liền đổ mồ hôi lạnh không ngừng, chuyện nhà hắn giờ kinh động đến cả biểu tỷ rồi, cha mẹ lại như vậy không giữ thể diện cho Triệu gia, nhất định biểu tỷ sẽ không bỏ qua cho bọn họ. Thấy đám người của Triệu gia lũ lượt kéo nhau rời đi, Vương Cẩn Mịch mới nhẹ thở ra một hơi cảm tạ ông trời. Chỉ là tối hôm đấy, Vương Cẩn Mịch vừa xuống dưới lầu đợi xe của Lạc Hoài Nhan đến đón, một chiếc xe Roll Royce từ xa đã đến gần đỗ lại trước mặt nàng, theo sau là thân ảnh của một người đàn ông trung niên ăn mặc lịch sự bước ra khỏi xe, hướng nàng cúi chào.

_Triệu tổng của chúng tôi mời Vương tiểu thư đến biệt thư Triệu gia một chuyến, đây là chuyện riêng của gia đình tiểu thư, mong tiểu thư hiểu cho.-Người đàn ông kia lên tiếng.

_Chuyện này...!-Vương Cẩn Mịch ban đầu rất bối rối, Triệu tổng trong lời người đàn ông kia, là Triệu Tư Băng sao? Lạc Hoài Nhan cũng từng nói với nàng Triệu Tư Băng sẽ ra mặt thay nàng giải quyết, nhưng nàng vẫn là không tin Triệu Tư Băng kia sẽ tốt bụng được đến vậy. Nhưng quả thật cũng là chuyện gia sự của nàng, nàng không thể không đi.-Vậy để tôi gọi thông báo cho bằng hữu một tiếng.

_Triệu tổng của chúng tôi đã thông tri cho Lạc tiểu thư rồi, hôm nay xe của Lạc tiểu thư sẽ không đến, Vương tiểu thư, mời lên xe.-Người đàn ông kia rất nhanh hiểu ý của Vương Cẩn Mịch liền đáp lời.

Vương Cẩn Mịch nghe vậy, cũng không còn cách nào khác mà bước lên xe. Chiếc xe Roll Royce sang trọng chạy băng băng trên đường phố nhộn nhịp của Bắc Kinh, đến một khu đất biệt lập gần ngoại thành thành phố, ai cũng biết đây là đất của kẻ có tiền. Đến được biệt thự Triệu gia, Vương Cẩn Mịch được người hầu đưa vào bên trong, quả nhiên là Triệu gia là một trong những gia tộc giàu có bậc nhất Bắc Kinh, ngay cả biệt thư cũng có thể như vậy xa hoa, kỳ vĩ. Triệu Hưng Vinh mang tiếng là con cháu của Triệu gia lại phải như vậy nai lưng làm công cho người khác sống từng ngày, còn Triệu Tư Băng, lại có thể như vậy sống trong nhung lụa, giàu có như vậy, thật là không công bằng.

Vương Cẩn Mịch được dẫn đến phòng khách của Triệu gia, lúc này ngoài Triệu Tư Băng đang ngồi ở vị trí gia chủ, còn có cả Triệu Hưng Vinh và cha mẹ của hắn, và... còn có cả cha mẹ của nàng. Vương Cẩn Mịch nhìn thấy cha mẹ, liền kìm không được nước mắt mà chạy đến ôm lấy Vương mẹ. Vương mẹ thấy được con gái, cũng ôm lấy nàng.

_Cẩn nhi, đây là có chuyện gì, sao con cùng gia đình thông gia xảy ra chuyện cũng không nói với cha mẹ một tiếng?-Vương ba cũng vô cùng lo lắng, nhìn thấy con gái như vậy khóc lóc càng sốt sắng hơn.

_Còn nói nữa, con gái nhà ông bà không giữ phụ đạo, cãi lại trưởng bối, xích mích với trượng phu, đã vậy còn ôm hành lý rời khỏi nhà, đây là đạo lý gì vậy hả, ông bà không biết nuôi dạy con gái sao?-Triệu mẹ chua ngoa lên tiếng, đổ hết mọi tội lỗi lên người Vương Cẩn Mịch, có thể mắng chửi con dâu như vậy, xem ra Vương Cẩn Mịch chung sống với gia đình Triệu Hưng Vinh nhất định cũng không có ngày tháng tốt đẹp gì.

_Cha, mẹ, Triệu Hưng Vinh hắn có tình nhân bên ngoài, cùng tình nhân đã có một đứa con trai hiện đã hai tuổi, cha mẹ hắn vì không muốn đón nữ nhân kia vào cửa, nhưng muốn nhận cháu lại sợ người đời dị nghị nên mới gấp gáp cưới một thê tử về cho hắn. Cha mẹ, hắn muốn nhận đứa con trai kia con không phản đối, nhưng con có cốt cách của riêng mình, không thể chịu gia đình họ Triệu của hắn làm nhục, cho nên hôm nay có cha mẹ ở đây làm chứng cho con. Vương Cẩn Mịch con muốn cùng Triệu Hưng Vinh ly hôn, sau này hắn muốn rước ai vào cửa, nhận con trai con gái gì đó, cũng không liên quan đến Vương Cẩn Mịch con, cũng như Vương gia chúng ta.-Vương Cẩn Mịch kiềm chế nước mắt, lấy lại tinh thần, kiên định nói từng lời.

_Cái gì, chuyện này... là sao đây?-Vương ba kinh ngạc nhìn sang Triệu Hưng Vinh lúc này vẫn không chịu lên tiếng. Lại nhìn sang Triệu gia không nói đạo lý kia.-Triệu gia các người ở ngoài có một đứa con hoang, muốn lấy nữ nhi Vương gia chúng tôi vào cửa làm bình phong để nhận cháu, giờ con gái tôi chịu ủy khuất, các người lại còn hất nước bẩn lên người của nó, uổng cho Triệu gia các người tự nhận là hào môn, chẳng qua cũng chỉ là một đám tiểu nhân vô liêm sỉ, muốn bắt nạt nữ nhi vô tội nhà chúng ta sao?