Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Ái Tình Hậu Kiếp [Cung Khuynh]

Quyển 1 - Chương 124: Phiên ngoại 3 - Vệ Minh Khê và Dung Vũ Ca

« Chương TrướcChương Tiếp »
Dung Vũ Ca hôm nay trở về, liền cảm thấy trong biệt thự hình như có gì đó quái lạ, mọi hôm không phải là nàng đi shoping về, hầu gái sẽ đông đảo tự động ra xách đồ cho nàng sao. Sao hôm nay đến một bóng người cũng không có thế này, thậm chí đến cả căn biệt thự cũng tắt đèn tối om nữa, nàng có vào nhầm nhà hay không a? Dung Vũ Ca tự mình xách đồng đồ vào trong căn biệt thự, chỉ là nàng không nghĩ, một cảnh trước mặt làm toàn bộ đồ đạc trên tay nàng rơi xuống đất, là ánh nến đỏ rực và cánh hoa hồng được trải từ sảnh chính của căn biệt thự lên lầu trên, đúng theo hình một con đường ý muốn dụ dỗ Dung Cũ Ca theo đó mà đi lên.

Dung Vũ Ca bật cười, hôm nay Vệ Minh Khê lại muốn làm cái gì để lấy lòng nàng đây. Nhưng Dung Vũ Ca thừa nhận, nàng thích khi Vệ Minh Khê đối với nàng như vậy lãng mạn. Dung Vũ Ca tùy tiện ném đồng đồ sang một bên, một mạch đi theo con đường ánh nến mà đi lên lầu. Đúng như nàng nghĩ, con đường nến và hoa hồng dẫn nàng đến ngay ngoài cửa phỏng ngủ của nàng và Vệ Minh Khê. Xem ra tối nay nàng không tha thứ cho Vệ Minh khê là không được rồi, suốt 1 tháng qua nàng chỉ là muốn trừng phạt Vệ Minh Khê một chút thôi, ai ngờ chính bản thân nàng lại giận lâu như thế chứ. Nàng cũng nhớ Chỉ nhi mà.

Đẩy cửa tiến vào trong phòng, mùi hương nhẹ nhàng của hoa hồng và xen một chút thảo mộc phảng phất trong không khí, thật khiến cho tinh thần của Dung Vũ Ca cảm thấy vô cùng dễ chịu. Nhìn ly rượu vang được đặt ngay ngắn trên chiếc bàn bên cạnh lò sưới. Dung Vũ Ca liền nhẹ nhíu mày đi tới, nàng ngồi cuống tấm thảm mềm mại đưa tay với lấy ly rượu kia. Dung Vũ Ca thật sự đang có suy nghĩ phát tiết với Vệ Minh Khê đây, chẳng lẽ Vệ Minh Khê không để ý nàng đang mang thai không uống được rượu sao? Dung Vũ Ca nhẹ đưa ly rượu lên mũi ngửi một chút, hình như... có chút mùi hương không giống với rượu vang mà nàng hay uống. Dung Vũ Ca liền nhấp thử một ngụm, hóa ra... là nước ép nho a. Dung Vũ Ca cảm nhận hương vị ngọt ngào của nho tràn ngập khoang miệng, lòng cũng theo đó mà ngọt ngào theo. Dung Vũ Ca vẫn còn chìm đắm tâm trí vào ly nước ép kia, thậm chí còn không cảm nhận được có tiếng động đang tiến tới gần nàng.

_Vui vẻ sao?-Vệ Minh Khê ôm lấy Dung Vũ Ca từ sau lưng, kéo nàng ấy sát vào lòng mình, mị hoặc thì thầm.

_Nàng cũng chính là phí tâm tư rồi Chỉ nhi.-Dung Vũ Ca cười đến là vui vẻ, tự nhiên dựa vào lòng của Vệ Minh Khê.

_Hôm nay là sinh thần của nàng, một tháng qua nàng luôn mặt nằng mày nhẹ với ta. Ta vừa là đau lòng bản thân, vừa đau lòng nàng, cũng vừa đau lòng hài tử nên hôm nay mới tìm cách hống nàng vui vẻ một chút.-Vệ Minh Khê ngọt giọng nói mấy lời khiến tâm tình Dung Vũ Ca vui vẻ.

_Còn không phải là vì nàng sao, giờ nàng lại quay lại trách ta?

_Được được được, là tại ta, là tại ta quá có mị lực nên mới hấp dẫn nhiều ong bướm khiến Vũ nhi không vui, sau này Vệ Minh Khê ta thề, nhất định sẽ không như vậy nữa. Vũ nhi đừng giận ta nữa có được không? Một tháng nay ta không được ăn cơm Vũ nhi nấu cũng chính là trừng phạt rồi mà.-Vệ Minh Khê không muốn cãi lại tiểu thê tử đang mang thai kia của nàng, dù sao thì nàng cũng là người sai trước, lại để Dung Vũ Ca bắt gặp mình đang được tỏ tình, đổi lại là nàng, nàng cũng sẽ nổi giận lôi đình thôi.

_...-Dung Vũ Ca thừa nhận nàng thích nhất chính là Chỉ nhi tìm mọi cách để dỗ dành nàng. Hiện tại cũng chính là hoàn toàn hết giận rồi.-Hừ... nể mặt hài tử, coi như ta tha thứ cho nàng lần này, nếu còn lần sau, xem ta xử lý nàng thế nào.

Vệ Minh Khê mỉm cười ôm chặt Dung Vũ Ca hơn một chút, tiểu nương tử nhà nàng rõ ràng là đã tha thứ cho nàng rồi, đâu phải chờ nàng bày ra một màn lãng mạn này chứ. Vệ Minh Khê tối nay cũng không muốn dễ dàng như vậy bỏ qua cho Dung Vũ Ca, suốt 1 tháng qua nàng oan ức chịu thiệt như vậy, lần này nàng phải ở chỗ Dung Vũ Ca đòi lại một ít công đạo.

_Vũ nhi, nàng có cảm thấy đêm nay đẹp như vậy, mà chúng ta chỉ ngồi đây uống rượu, thưởng trăng. Có phần hơi uổng phí đúng không?-Vệ Minh Khê mị hoặc thì thầm, không ngừng thổi khí vào tai Dung Vũ Ca nhằm khıêυ khí©h lên du͙© vọиɠ của nàng ấy.

_Vệ Minh Khê, nàng muốn làm gì, ta đây là mang thai tháng thứ tư đó, nàng đừng hồ náo.-Dung Vũ Ca tránh khỏi cái ôm của Vệ Minh Khê. Nàng làm sao không biết Vệ Minh Khê đây chính là đang hướng nàng cầu hoan chứ. Nếu là bình thường nàng nhất định sẽ ăn Vệ Minh Khê sạch sẽ, nhưng hiện tại nàng đang mang thai, chuyện thân mật này tất nhiên là phải cố kỵ.

_Chính là biết nàng mang thai tháng thứ tư, thai kỳ ổn định nên ta mới hướng nàng đòi hỏi một chút.-Vệ Minh Khê tiến đến hôn lên đôi môi tuyệt mỹ của Dung Vũ Ca. Bốn tháng nay nàng bị cấm dục, tâm tình tất nhiên là không tốt. Vệ Minh Khê nàng của hiện tại mới chưa đến 35 tuổi, trong chuyện này tất nhiên là có nhu cầu, nàng cũng chính là không tin Dung Vũ Ca lại không muốn.-Vũ nhi, Vũ nhi... ta nhất định sẽ nhẹ nhàng, không làm ảnh hưởng đến hài tử đâu.

Dung Vũ Ca chìm đắm trong sự dẫn dụ của Vệ Minh Khê, nàng chính là yêu nữ nhân này đến không thể cứu vãn, tất nhiên không thể nào từ chối những lời mật ngọt dụ hoặc của nàng ấy rồi. Dung Vũ Ca bản thân cũng thừa nhận, mấy tháng nay không được cùng Vệ Minh Khê thân mật, nàng tất nhiên cũng nhớ tư vị của Vệ Minh Khê đến phát điên. Một ý nghĩ như vậy, Dung Vũ Ca liền nhắm mắt, thả lỏng thân thể, dung túng cho Vệ Minh Khê muốn nàng.

Sau đợt triền miên kí©ɧ ŧìиɧ qua đi, Dung Vũ Ca mệt mỏi ôm lấy thân thể Vệ Minh Khê. Vệ Minh Khê của kiếp này thật sự da mặt dày hơn rất nhiều, nhưng vẫn là khiến nàng vui vẻ không thôi a. Dung Vũ Ca yêu cái thẹn thùng của Vệ Minh Khê của kiếp trước, lại càng yêu hơn Vệ Minh Khê cái mạnh bạo của kiếp này.

_Chỉ nhi, nàng vẫn là chưa kể cho ta, mấy năm trước, rốt cuộc là ra sao mà nàng lại có thể lấy lại toàn bộ ký ức của kiếp trước đây?-Dung Vũ Ca luôn tò mò điều này, chỉ là nàng chưa bao giờ thẳng thắn hỏi Vệ Minh Khê.

_Còn không phải là nhờ cây ngọc tiêu của ta sao, khi đó ta nhớ ta uống rượu đến là say khướt, đau khổ vì nàng và Âu Mẫn Ái ở bên nhau. Sau đó cây ngọc tiêu trong màn đêm mà phát ra một thứ ánh sáng thuần khiết đến lạ kỳ, khoảnh khắc mà ta chạm tay vào ngọc tiêu đó thì toàn bộ ký ức của ta cũng theo đó mà quay trở về.-Vệ Minh Khê đem toàn bộ mọi chuyện kể lại cho Dung Vũ Ca.

_Nàng có nhớ... đó là ngày nào không?-Dung Vũ Ca hình như nhớ lại chuyện gì, sốt sắng hỏi tiếp.

_Đó là ngày 15 tháng 8. Đó là ngày ta lấy lại ký ức, đối với ta nó như là ngày sinh của ta ở thế giới này vậy, một khắc ta cũng sẽ không quên.-Vệ Minh Khê chính là đã khắc ghi ngày hôm đó vào sâu tận tâm can của nàng.

_15 tháng 8 sao? Đó là ngày mà Hạ Hàn Vũ tạ thế, ta nhớ đêm hôm đó, ấn ký khi ấy mà Hạ Hàn Vũ cho ta ở cổ tay bỗng nhiên trong đêm trở nên đau đến là dữ dội, nó cũng chính là phát sáng một lúc sau đó liền hoàn toàn biến mất. Chẳng lẽ chuyện nàng lấy lại được ký ức, với ấn ký đó là có liên quan sao?-Dung Vũ Ca cũng một mực nhớ lại, nàng khi ấy không hề nghĩ chuyện ấn ký đó biến mất, lại có thể liên quan đến chuyện Chỉ nhi của nàng lấy lại được ký ức. Hóa ra đây chính là sự hữu dụng mà Hạ Hàn Vũ khi ấy đã nói. Dung Vũ Ca mỉm cười, nàng kiếp này, chính là nợ Hạ Hàn Vũ quá nhiều ân tình rồi.

_Nàng đang nói gì thế Vũ nhi?-Vệ Minh Khê nghe vẫn chính là không hiểu.

_Không có gì, Chỉ nhi, hiện tại có nàng ở bên cạnh ta như vậy thật tốt. Hứa với ta, kiếp này vĩnh viễn sẽ không rời xa ta nữa, có được không?-Dung Vũ Ca nhanh chóng lắc đầu, vui vẻ ôm lấy thân thể Vệ Minh Khê, rúc vào trong lòng nàng, dáng vẻ như một tiểu hài tử đang làm nũng vậy.

_Ta chính là đã nói qua, không chỉ kiếp này, mà kiếp sau hay vạn kiếp sau nữa ta vẫn sẽ vĩnh viễn bồi bên cạnh nàng. Nếu có kiếp sau, ta hy vọng người lấy lại được ký ức trước là ta, để ta một mạch tìm nàng, truy nàng, vì nàng mà sinh, vì nàng mà tử, không để cho nàng phải khổ sở nữa.-Vệ Minh Khê thật sự hy vọng nàng lấy lại được toàn bộ những chuyện nàng đã làm qua với Dung Vũ Ca ở kiếp này, nàng chính là luôn vì chuyện này mà tự trách bản thân.

_Chỉ cần là Chỉ nhi luôn tìm được cách trở về bên cạnh ta, ta chính là đã mãn nguyện rồi.-Chuyện cũ Dung Vũ Ca cũng không muốn nhắc lại nữa.

Vệ Minh Khê thở dài cũng không thể nói gì thêm, kiếp trước hay kiếp này người chịu thiệt hơn trong tình yêu của nàng và Dung Vũ Ca luôn luôn là Dung Vũ Ca, Dung Vũ Ca luôn là đối với nàng yêu nàng đến là sâu đậm. Trong chuyện tình cảm, người yêu nhiều hơn chính là kẻ thua cuộc. Vệ Minh Khê không khỏi đau lòng, nàng đối với Dung Vũ Ca vẫn luôn là nợ nàng ấy quá nhiều quá nhiều. Vệ Minh Khê chỉ có thể dành trọn cả tình yêu của nàng, để báo đáp lại tình cảm của Dung Vũ Ca thôi.

Ngày Dung Vũ Ca hạ sinh hài tử Hạ Cẩn Vi, lúc đó Vệ Minh Khê lại đang đi công tác ở nước ngoài, nghe được tin Dung Vũ Ca ở nhà trong tình trạng sinh đẻ, lòng của Vệ Minh Khê nóng như lửa đốt, hận không thể ngay lập tức trở về để ở bên cạnh mẹ con họ. Ngay sau khi chuyến công tác kết thúc, Vệ Minh Khê không nói không rằng liền gọi chuyên cơ riêng ngay trong đêm đưa nàng về nước. Vừa xuống máy bay, Vệ Minh Khê liền chạy ngay đến bệnh viện. Chỉ khi nhìn thấy Dung Vũ Ca lúc này đang ngồi trên giường, trong tay ôm tiểu hài tử với gương mặt hạnh phúc, tâm tình Vệ Minh Khê mới thả lòng một chút. Một cảnh này thu vào mặt Vệ Minh Khê, liền khiến Vệ Minh Khê cảm động đến rơi nước mắt. Lúc ở nước ngoài, chỉ cần nghĩ đến Dung Vũ Ca phải một mình vào phòng sinh, một mình chịu khổ sinh hài tử, lòng Vệ Minh Khê có mức nào lo lắng, mức nào đau lòng. Hiện tại nhìn thấy cảnh này, tâm tình của Vệ Minh Khê vừa là ngọt ngào vừa là chua xót xen lẫn vào nhau, tư vị này quả thực rất khó có thể nói rõ. Vệ Minh Khê chỉ biết, nước mắt của nàng cũng chỉ có thể vì Dung Vũ Ca mà rơi xuống.

_Chỉ nhi... sao nàng lại đứng đó, sao lại khóc rồi?-Cảm nhận được tiếng động ở cửa, Dung Vũ Ca liền nhìn lên, liền thấy một cảnh Vệ Minh Khê rơi lệ như vậy, tâm tình bối rối không thôi. Sao Vệ Minh Khê nhanh như vậy đã trở về, còn ở đó đứng khóc đây?

Dung Vũ Ca nhanh chóng đặt Hạ Cẩn Vi sang cái nôi nhỏ bên cạnh, bước xuống giường có ý hướng Vệ Minh Khê đi tới. Vệ Minh Khê đau lòng Dung Vũ Ca, liền cũng chạy lại đỡ lấy nàng.

_Nàng vừa mới sinh xong, đừng vận động quá mạnh. Vũ nhi, là ta không tốt, biết khoảng thời gian này nàng sẽ sinh, ấy vậy mà vẫn chấp nhất nhận chuyến công tác kia, là ta không tốt.-Vệ Minh Khê đau lòng Dung Vũ Ca, liền nói ra toàn bộ tâm tình của bản thân.

_Được rồi, không phải là mẫu tử chúng ta vẫn là bình an sao? Vi nhi là con gái của chúng ta, nó cũng sẽ không trách nàng đâu. Nàng đã đến xem con chưa?-Dung Vũ Ca dựa vào lòng của Vệ Minh Khê, cảm nhẫn mùi hương thảo mộc đặc trưng của nàng liền cảm thấy yên tâm vô cùng.

_Để ta bồng con một chút.-Vệ Minh Khê nghe dung Vũ Ca nhắc đến Hạ Cẩn Vi, cũng một mạch cảm thấy vui vẻ. Đỡ Dung Vũ Ca xuống giường xong liền hướng nôi nhỏ đi tới.

Nhìn thấy một tiểu oa nhi hồng hào bụ bẫm nằm trong chiếc nôi, Vệ Minh Khê giấu không khỏi nụ cười, tiểu oa nhi kia nhìn thấy nàng còn cười đến là vui vẻ. Vệ Minh Khê cưng chiều giơ ngón tay, Tiểu Vi nhi như là hiểu ý bàn tay bé nhỏ của nàng liền nắm trọn lấy tay nàng, quyết không rời đi. Vệ Minh Khê hạnh phúc chính là không thể diễn tả nổi, dù khi Lạc Diệp Tranh ra đời, cảm xúc của nàng cũng không khác hiện tại là mấy, nhưng nhìn thấy hài tử bé nhỏ đang nằm trong nôi kia, vệ Minh Khê vẫn là không kiềm chế được cảm xúc, nàng bế hài tử lại, một tay ôm hài tử, một tay ôm Dung Vũ Ca. Nàng kiếp trước chỉ dám có qua ý niệm kiếp này có thể cùng Dung Vũ Ca ở chung một chỗ, bất ly bất khí. Cho đến khi Tranh nhi và Vi nhi ra đời, Vệ Minh Khê mới cảm thấy hạnh phúc hoàn hảo. Dung Vũ Ca một đời vì nàng mà sinh, vì nàng mà đau, vì nàng mà tử. Tình yêu này... liền để Vệ Minh Khê nàng dùng kiếp này, kiếp sau và vạn kiếp sau nữa, từ từ mà trả nàng ấy đi.

------------------------------

Lời của tác giả: Hết 3 phiên ngoại của cặp này nhé các nàng <3
« Chương TrướcChương Tiếp »