Chương 6: Cẩn thận

Xe của Thiên Vũ đã về đến dinh thự của anh, Hiểu Khê đưa mắt nhìn qua màn kính xe, căn biệt thự xa hoa này là của nhị thiếu gia Thiên Vũ trẻ tuổi tài hoa hay sao.

Quản gia bước ra chào đón hai người, bà là người mà Thiên Vũ xem như người thân duy nhất của mình, dì Lan là em gái của mẹ Thiên Vũ, sau khi mẹ anh mất bà là người luôn ở bên cạnh chăm sóc yêu thương anh, chính bà là người đã giúp Thiên Vũ thoát khỏi bóng tối đứng lên chống lại người đàn bà độc ác đó.

"Vào nhà đi." - Thiên Vũ quay sang nói với Hiểu Khê.

Cô gật đầu rồi bước ra khỏi xe, nhìn thấy Thiên Vũ loạng choạng bước đi dường như đầu anh anh hơi choáng do chất cồn trong rượu, cơn say khiến cho Thiên Vũ mất đi sự tỉnh táo, Hiểu Khê đi đến đỡ lấy người chồng vừa mới cưới.

"Để tôi dìu anh vào."

Dì Lan cũng vội vàng đi đến giúp Hiểu Khê một tay, Thiên Vũ được đưa lên phòng ngủ, Hiểu Khê ngại ngùng nhìn Dì Lan.

"Có...thể cho con ngủ ở phòng khác được không?"

Dì Lan nhìn Hiểu Khê với ánh mắt đầy khó hiểu.

"Sao phải ngủ phòng khác, bình thường khi Thiên Vũ đi tiếp khách xã giao bên ngoài thường say khướt, dì là người chăm sóc cho nó bây giờ đến lượt con, hai đứa đã kết hôn rồi cơ mà, dì biết lúc đầu còn hơi ngại ngùng vợ chồng sống cùng nha một thời gian rồi sẽ quen tính cách sở thích của nhau thôi, dì đi ngủ đây, chăm sóc chồng cho tốt."

Hiểu Khê cứ luống cuống đi theo dì Lan.

"Dì...không...con... không...thể."

Dì Lan chậc lưỡi nói.



"Cái con bé này chẳng lẽ con chê chồng mình hay sao, chính dì là người nuôi lớn nó, không sao đâu Thiên Vũ khoẻ lắm con đừng lo không có bệnh tật gì cả."

Hiểu Khê ngại đến mức mép tai cũng đã đỏ ửng.

"Không phải con chê bai anh ấy chỉ là con sợ anh ấy sẽ làm gì mình mà thôi."

"Con bé này chẳng hai đứa đã là vợ chồng rồi không cần sợ gì hết, nếu nó có ức hϊếp con cứ nói cho dì biết sáng dì sẽ làm chủ cho con, mà không sao đâu nó đã say đến mức không mở mắt được, cứ yên tâm đi ngủ đi, dì cũng đi ngủ đây."

Cánh cửa đóng lại, Hiểu Khê não nề đi về phía giường.

"Thật sự không thể nào chấp nhận được bây giờ mình vào Thiên Vũ đã là vợ chồng trên danh nghĩa của nhau rồi, người đàn ông này cũng rất tốt biết chịu trách nhiệm về những gì mình đã làm, nhưng mình lại không có một chút tình cảm nào với anh ta chỉ là quan hệ thể xác, không biết cuộc sống về sao có được yên bình hay không nữa"

Hiểu Khê đi vào phòng tắm cởi chiếc váy ra, cô định đến chỗ treo đồ lấy váy ngủ, nhưng nhìn chiếc váy màu đỏ chất lụa mỏng còn rất khiêu gợi, Hiểu Khê lại bắt đầu ngượng ngùng (Những thứ kí©h thí©ɧ như thế này mình không mặc đâu, xấu hổ chết mất).

Hiểu Khê chợt nhớ ra hành lý vẫn còn để bên ngoài, ở đây không có nổi áo choàng khoác vào, đột nhiên cánh cửa bị ai đó gõ liên tục.

"Mở cửa tôi muốn đi vệ sinh."

Là Thiên Vũ anh đã tỉnh dậy từ lúc nào, cô liền trở nên hoảng loạn.

"Anh đợi tôi một lúc."



Thiên Vũ đứng tựa lưng vào cửa.

"Nhanh lên tôi sắp đi ra quần rồi đây này."

Hiểu Khê lấy tạm chiếc váy ngủ dì Lan đã chuẩn bị mặc vào (chết mất thôi).

Cô mở cửa Thiên Vũ liền ngã nhào vào bên trong, Hiểu Khê ôm lấy cơ thể cao lớn của anh.

"Đứng lên đàng hoàng đừng có mà đi bậy bạ đi vào bên trong đi tôi đi ra cho anh tự nhiên."

Thiên Vũ đứng thẳng người lên anh nhìn Hiểu khê từ trên xuống dưới, ánh mắt có đôi phần mê muội trước sự kí©h thí©ɧ này.

"Cố tình quyến rũ tôi sao, bây giờ cô cũng là nhị thiếu phu nhân của Lê gia rồi còn gì."

Hiểu Khê lườm anh giận dỗi nói.

"Chỉ tại sự cố tôi cũng không muốn ăn mặc phong phanh như thế này đâu."

Hiểu Khê đẩy Thiên Vũ sang một bên rồi đi ra bên ngoài. Một lúc sau anh bước ra với cơ thể ướt đẫm chỉ quấn một chiếc khăn tắm quanh eo, Thiên Vũ đã tắm rửa để cơ thể thoải mái hơn, cửa phòng cũng đã bị khoá chặt, Hiểu Khê định chạy ra bên ngoài lấy hành lý vào nhưng vẫn không có cách nào mở cửa được, Thiên Vũ bước ra miệng không ngừng lầm bầm.

"Quái lạ thật quần áo biến đâu mất hết rồi."

Nhìn cô vợ nhỏ đang ngồi cuộn mình trên ghế, anh cảm thấy hơi buồn cười, còn Hiểu Khê bị đường nét trên cơ thể của Thiên Vũ làm cho đỏ mặt ngại ngùng( Tại sao lại không mặc gì đã bước ra khỏi phòng rồi tên đầu đất này say đến mức không biết cách mặt đồ luôn hay sao).