- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Sủng
- Ái Tình Hào Môn Xin Đừng Rời Xa
- Chương 2: Lời nói cay đọc
Ái Tình Hào Môn Xin Đừng Rời Xa
Chương 2: Lời nói cay đọc
Chuyện quay về một tháng trước một bữa tối bình thường ở Minh gia.
"Con không muốn kết hôn với một đứa con riêng." - Hiểu Nhi đang giận dỗi mẹ của mình.
Hiểu Nhi là con gái lớn trong cũng là con của người vợ chính thức mà Minh Hiểu Quan công nhận được danh chính ngôn thuận mang sính lễ đến để gả vào nhà họ Minh, Thẩm Đình là vợ cả nên bà ta luôn có những định kiến và chưa bao giờ vừa mắt với đứa con của người phụ nữ khác nhưng lại có thể mang dòng họ Minh là Minh Hiểu khê.
Thẩm Đình trấn an con gái:
"Mẹ biết rồi con đừng có càm ràm nữa, làm sao mẹ cho con gái của mẹ kết hôn với con của người phụ nữ xen vào hạnh phúc của người khác thật thấp hèn, con gái của mẹ là lá ngọc cành vàng phải xứng với cái thiếu gia giàu có vả lại còn là con của chính thất."
Ngồi cùng bàn ăn mà má lớn luôn có những lời đâm chọc mỉa mai, mặc dù Hiểu Khê đã nghe những lời lẽ đó suốt cả tuổi thơ, nhưng cô vẫn luôn cảm thấy đau lòng khi mẹ mình bị người phụ nữ này lăng mạ sỉ nhục đến đau lòng.
Con của vợ lẽ thì sao từ nhỏ cô đã không có được tình thương của ba, vì mẹ cô là một người vợ lẽ mà ba cô vô tình đi tìm thú vui ở bên ngoài mà có được cô, mẹ của Hiểu Khê vốn dĩ là một ca kỷ thấp kém suốt cả cuộc đời của bà chưa bao giờ nghĩ đến việc bước chân vào nhà họ Minh để tranh đoạt tài sản, vì bà đã phạm phải một sai lầm rất lớn đó là có thai với người đàn ông đã có vợ, vậy nên bà luôn sống lương thiện không bao giờ nghĩ đến những mưu đồ toan tính, Hiểu khê cũng hiểu được tâm nguyện của mẹ mình, nên luôn biết an phận không đòi hỏi những thứ xa xỉ, chỉ chuyên tâm học hành để khiến cho ba không phiền lòng.
Hiểu Nhi rất quá đáng luôn xem thường Hiểu khê, cô luôn bị người mà mình gọi là chị cả ức hϊếp, từ nhỏ đến lớn Hiểu khê luôn ăn mặc giản dị quần áo toàn là những thứ rẻ tiền, còn Hiểu Nhi lại được cưng chiều luôn có được những thứ mình muốn, quần áo đắt tiền luôn ngập tràn trong tủ.
Hiểu Khê vô cùng chạnh lòng chưa bao giờ nói ra, cô luôn cam chịu an phận mà sống suốt những năm tháng qua, ba của cô nhận thấy dì lớn đã quá lời, sở dĩ Hiểu Khê bà ta gọi là dì lớn vì Thẩm Đình không bao giờ cho Hiểu Khê gọi bà ta là mẹ đó như một sự sỉ nhục của bà ta .
Ba cô đã lên tiếng chỉ trích:
"Im lặng mà ăn đi, cứ để mọi chuyện cho tôi tính."
Bà Thẩm Đình liền phản bác: "Tôi nói rồi đấy, tôi sẽ không bao giờ cho con gái của mình kết hôn với một đứa con ngoài giá thú đâu, ông liệu mà tính đi."
Hiểu Quan liền đập mạnh tay lên bàn ăn trừng mắt nói: "Bà có biết là gia tộc đó cao quý như thế nào không, được Lê gia ngỏ lời kết thông gia là một phúc phần của gia đình ta đấy, tôi còn phải dựa dẫm vào Lê gia rất nhiều, chuyện, dù là con riêng thì việc liên hôn để phát triển kinh doanh cũng là điều bình thường, tôi và bà cũng là liên hôn gia đình thúc đẩy kết hôn cũng sống với nhau đến tận bây giờ đó thôi."
Thẩm Đình không bao giờ quên sự phản bội đầy đau đớn của chồng, ngày mà Mình Hiểu Quan mang Hiểu khê về để nhận con, bà đã vô cùng tức giận, Thẩm Đình vẫn phải nhẫn nhịn vì bà không muốn một giây phút bồng bột của mình mà để con gái của bà phải chịu thiệt thòi, Thẩm Đình để Hiểu khê mang họ Minh đã là một ân huệ của mẹ con cô, Hiểu khê biết người dì lớn này chưa bao giờ yêu thương cô.
Hiểu Khê đứng lên lặng lẽ rời khỏi bàn ăn, gương mặt của cô in hằn sự mệt mỏi đầy thê lương cô muốn về nhà ăn cơm cùng mẹ, trò chuyện cùng mẹ chứ không phải nghe những trận cãi vã của ba và dì lớn, và những lời nói mỉa mai đầy đau lòng.
"Con no rồi con xin phép đi được."
Cô xin phép mọi người rồi mới dám rời đi, Thẩm Đình luôn nhìn Hiểu khê như cái gai trong mắt.
"Hay là ông để Hiểu khê kết hôn với nhị thiếu gia của Lê gia đi, tôi muốn Hiểu Nhi phải tìm được một người hoàn hảo hơn, chứ không phải là con của vợ lẽ, Hiểu khê cũng là con của ả đàn bà thấp kém đó rất thích hợp để kết hôn với nhị thiếu gia của dòng họ Lê điều là con của những người thấp kém."
Minh Hiểu Quan trầm tư một lúc mới lên tiếng:
"Dù là con riêng như Nhị thiếu gia đó rất được chủ tịch Lê yêu thương xem trọng vì con trưởng của ông ta chẳng biết quản lý tập đoàn còn có bản tính ăn chơi trác táng, tôi thấy Hiểu Nhi được gả vào đó cũng ổn, vì tôi lo ngại chủ tịch Lê nghĩ tôi không tôn trọng ông ta đưa con của vợ lẽ kết hôn với con trai của ông ta."
Thẩm Đình vẫn cố thuyết phục chồng mình vì bà không muốn Hiểu Nhi kết hôn với một người không môn đăng hộ đối:
"Từ trước đến nay người ta chỉ biết ông có hai cô con gái, nhưng đã ai biết ông ăn vụng bên ngoài nên mới có con riêng đâu."
Hiểu Quan liếc nhìn vợ mình khó chịu nói: "Bà không mỉa mai tôi thì sẽ không chịu nổi sao, đúng là đàn bà thâm hiểm, tôi không nói chuyện với bà nữa."
Nói rồ Hiểu Quan đứng lên đi vào phòng nghỉ ngơi, Thẩm Đình nhìn theo hướng chồng đi gương mặt luôn hiện lên một nỗi uất hận day dứt.
Hân Nhi nũng nịu giậm chân xuống sàn nhà như trẻ con trước mặt mẹ của mình.
"Mẹ con không biết đâu mẹ phải làm chủ cho con, dù có chết con cũng không kết hôn với người đó đâu."
Thẩm Đình liền dỗ dành con gái của mình:
"Được rồi để mẹ thuyết phục ba con, mẹ cũng đang muốn tống cổ con nhỏ phiền phức đó đi đây, mẹ con bọn họ như một lũ ăn bám không biết thế nào là xấu hổ."
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Sủng
- Ái Tình Hào Môn Xin Đừng Rời Xa
- Chương 2: Lời nói cay đọc