Chương 1: Là lần đầu sao

Tình yêu thường suất phát từ những cuộc gặp gỡ tình cờ, tưởng chừng nhưng chỉ thoáng qua nhưng đó lại là định mệnh của nhau suốt cả cuộc đời. Hai con người vốn dĩ là hai đường thẳng song song lại vô tình chạm cắt nhau tạo ra một bước ngoặc lớn, tình yêu điên cuồng đến mụ mị khiến cho con người trở nên chiếm hữu, cuối cùng cũng chẳng thể nào quay lại nơi bắt đầu, anh vẫn là người đàn ông khiến cho trái tim cô quặng thắc, còn cô đã không còn là một nàng thiếu nữ ngây thơ với nụ cười tỏa ra ánh nắng ban mai như ngày xưa.

............

Vào đầu xuân tiết trời vô cùng dễ chịu, hoa nở khắp lối đi mà một hôn lễ được tổ chức long trọng đôi nam nữ đang bước lên sảnh đường với sự chứng kiến của biết bao ánh mắt của người, lại có một đôi uyên ương được ông trời se duyên để đến bên nhau. Nhưng không phải là tình yêu mà là một sự sắp đặt của gia đình hai bên liệu cuộc hôn nhân này sẽ có thể bền lâu.

Minh Hiểu Khê vẫn không cam lòng vì cô còn rất nhiều kế hoạch chưa thực hiện được, ước mơ được trình diễn ballet ở một sân khấu lớn của cô viễn vĩnh đã bị dập tắt sau ngày hôm nay. Sau lớp khăn trùm đầu trắng mỏng nước mắt của Hiểu Khê lăn dài trên gương mặt xinh đẹp được trang điểm cẩn thận, cô không cam lòng chịu sự sấp xếp ép hôn của ba mình, nhưng Hiểu Khê không còn cách nào khác ngoài việc đồng ý. Người đàn ông đưa tay dịu dàng vén lớp khăn trùm đầu của cô dâu lên. Khoảnh khắc ánh mắt hai người chạm nhau tạo ra một xúc cảm kì lạ, Lê Thiên Vũ nhìn đôi mắt đẫm lệ của người đối diện trong lòng có vài phần khó chịu từ trước đến nay anh chưa bao giờ cưỡng ép ai đặt biệt là phụ nữ.

“Đừng dùng ánh mắt đó nhìn tôi, cô cũng biết chúng ta có mặt ở đây ngày hôm nay tất cả là do kế hoạch của bọn họ sao, cứ để bọn họ thõa mãn trước đi, tôi sẽ không khiến cho những người hãm hại chúng ta phải thất vọng đâu, bọn họ phải trả giá cho những gì mình đã gây ra.”

…………..

Tại khách sạn Celeste Hotel một đôi nam nữ đang triền miên trên giường, Thiên Vũ không thể nào kiểm soát được bản năng của mình, anh đã điên cuồng giày vò cô gái nhỏ ở dưới thân mình, gương mặt xinh đẹp non nớt cầu xin anh nhưng chính Thiên Vũ đã tàn phá cơ thể nàng thiếu nữ trong trắng này, Hiểu Khê bị giày vò đến mức mềm nhũn cơ thể mệt mỏi không chút sức lực, Cả hai đã bị trúng xuân dược, có người muốn hãm hại để ép bọn họ phải kết hôn với nhau.

Ánh nắng chiếu rọi xuyên qua màn cửa, hai cơ thể đang ôm lấy nhau sau khi trải qua một đêm hoang lạc chiếc giường nhăn nhúm quần áo rải rác khắp căn phòng, Hiển Khê từ từ mở mắt ra cô cảm nhận được thứ gì đó nặng trĩu đè lên người mình, cô bắt đầu cử động và cảm nhận được một hơi thở nóng ấm gần bên cạnh, Hiểu Khê quay sang nhìn người bên cạnh dường như gương mặt của cô sắp chạm vào mặt của đối phương. Hiểu Khê hoảng loạn ngồi bật dậy cô mở chiếc chăn che chắn trước ngực ra xem, cơ thể không một mảnh vải che thân, người đàn ông cũng đã bị con chuột nhỏ quấy rầy đến thức giấc, Thiên Vũ mở mắt ra thứ đầu tiên anh nhìn thấy là bờ lưng trắng ngần và đôi vai mảnh khảnh cô gái đã cùng mình triền miên tối qua, Hiểu Khê vô cùng kích động những kí ức lúc tối lần lượt hiện ra trong đầu, gương mắt liền trở nên đỏ ửng nước mắt bắt đầu rơi lả chả.

Cô tự độc thoại với bản thân:

“Tại sao chuyện này lại có thể xảy ra được chứ?”

Thiên Vũ xê người ngồi dậy đầu tóc rối bời, giọng nói trầm khàn của anh vang lên.



“Chúng ta đã bị bọn họ lừa.”

Hiểu Khê nghe được giọng nói của người đàn ông cô liền quay lại nhìn, ánh mắt của Hiểu Khê vô cùng phẩn nộ nước mắt đã đầm đìa trên gương mặt nhỏ, Thiên Vũ không thể nào chịu đựng được trước đôi mắt long lanh đầy uất nghẹn đó.

“Đừng nhìn tôi như thế tôi cũng là người bị hại.”

Hiểu Khê đưa tay lau nước mắt nghẹn ngào nói:

“Nhìn anh không có vẻ gì là bị hại.”

Thiên Vũ bất lực đưa tay gãi đầu buộc miệng lên tiếng nói: “Chẳng lẽ bây giờ tôi phải ngồi khóc lóc giống cô sao.”

Đột nhiên anh lĩnh trọn chiếc gói vào mặt từ lực ném yếu ớt của Hiểu Khê.

“Đồ xấu xa.”

Nói rồi cô giật lấy chiếc chăn quấn quanh người rồi đi một mạch vào phòng tắm, Thiên Vũ vẫn chưa hiểu chuyện gì vừa mới mở mắt đã bị ném gối vào mặt còn bị gọi là đồ xấu xa.

Nhưng thứ làm anh chú ý đến đó là việt máu nổi bật trên gar giường trắng, gương mặt của Thiên Vũ liền trở nên nghiêm túc.

“Là lần đầu sao?"