- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Ái Tình Còn Lạnh Lẽo Hơn Cái Chết
- Chương 5: Tôi nghĩ tôi yêu anh mất rồi
Ái Tình Còn Lạnh Lẽo Hơn Cái Chết
Chương 5: Tôi nghĩ tôi yêu anh mất rồi
Ngày 20 tháng 1 năm 2008
Ngày mới lên, tuyết đã rơi, hai năm rồi tuyết chưa từng rơi, nhà anh cúp điện, di động cũng tắt máy, nhặt lên từ sàn nhà xem thử, hết pin rồi.
Buổi tối, thấy anh xuất hiện ngoài cửa, vui mừng, đi tắm táp, tiếc là lễ Giáng Sinh của phương Tây đã qua rồi, không là có thêm cái mũ đỏ, thêm nhiều niềm vui.
Tui vẫn không nóng không lạnh, không cho anh vào, cũng không đánh tiếng với anh, trong lòng rõ ràng, anh đi chuyến xe khoảng 5 6 tiếng, ngoài trời tuyết lớn, đường không dễ đi nhỉ?
Anh đứng bên ngoài cười, tui cũng nhếch miệng cười, tui rất thích nhìn anh cười, bởi vì tui rất thích nụ cười vẫn nở dù có chuyện gì hay không, tuy rằng đa số toàn là cười khẩy.
Tui tự thấy mình không tốt, may mà anh không nghĩ thế, lại cho tui rất đáng yêu, một số người nói rằng thật đáng mừng và muốn anh thể hiện gì đó với tui, tui cũng muốn giữ lại 4 chữ này cho mình.
Tui không nói với anh rằng tui yêu anh, không hề nói một chữ nào, tất nhiên cũng chưa hề nói với chính mình.
Tui ngỡ là tui không yêu anh.
Anh rằng, tui chẳng qua là không muốn yêu.
Cuối cùng cho anh vào, tui xoa bụng rồi nói: “Tớ ra ngoài ăn chút gì đó, ngài đây có thích thì cứ việc ngồi chơi.” Giả vờ định đi.
Tui tưởng tượng cảnh anh lắc đầu ở sau lưng, sau đó thì gọi tui lại.
Anh gọi, cuối cùng cũng gọi, nói: “Để tớ nấu cho cậu.”
Tui xoay người, không nhìn anh, về phòng, nằm trên giường, lấy laptop ra và tiếp tục công việc.
Ngoài phòng bếp anh đánh cái hắt xì, tui có thể nghe được tiếng máy hút khói.
Có một người bạn đã nói, cù nhây như vậy mà cậu ta vẫn không rời đi, ngài có là thần tiên hạ phàm cũng quá nhường nhịn rồi đấy.
Tui biết tên đó là cười nhạo thái độ của tui, nhưng mà, thật sự đó, tui nói thật, tui chưa bao giờ nghĩ muốn yêu anh, chưa bao giờ cả.
Tui ích kỷ như vậy đó.
Ngày 21 tháng 1 năm 2008
Anh bị cảm, còn tui bị ốm.
Tui nằm vật vờ không ngồi dậy, anh nói phải đi bệnh viện.
Tuyết nhiều, rơi thành lớp dày rồi, che kín toàn bộ con đường, làm sao đi bệnh viện rứa? Bay á? Tiếc ghê, tui hông phải thần tiên.
Tui mê sảng mà nghĩ, một lần nữa cảm thấy đáng tiếc, những lời này tui nói mà như đứt cả hơi vậy, bằng không, tự chế giễu mình cũng vui.
Nhưng tui còn cười được, cho nên tui cười một cái với anh.
Anh thở dài, gọi điện, gọi cho bạn học, bè bạn, bất cứ ai có quen biết với bác sĩ trong thành phố này duyệt qua một lượt, mất 3 giờ, hết di động đến điện thoại bàn, cuối cùng lấy cái giá thê thảm, cắt đất đền tiền, tìm được một người bạn của một người bạn đến khám tại gia.
Cuối cùng tui nghèn nghẹt mắng, “Móa, bị ngâu à.”
Anh đánh hắt xì một cái, tui mềm lòng trong phút chốc, dịch chăn, kéo anh đến, ôm lấy anh, tui lại cậy mạnh, khàn đặc mà gào: “Ông không có thương hại chú nhé, đồ ngốc.”
Anh chỉ ôm lại, không giống như bình thường mà nói: “Có chứ, chẳng qua là cậu chưa chuẩn bị xong thôi.”
Mơ nhé, có yêu hay không, anh luôn rõ hơn tui mà.
Bác sĩ đến, thấy tui còn nhìn đắm đuối, có mờ mắt tui cũng không có bị ngu ngơ, sau một lát kêu anh mang gã đi.
Anh nói: “Tớ không để bụng đâu.”
Ngày 22 tháng 1 năm 2008
Anh bị ốm.
Tui chạy trốn.
Anh trên sô pha ho khan xin nghỉ, nghe anh khéo léo tiếp điện mẹ anh bên kia, cuối cùng tui trốn, chạy trốn tới một nơi có điện có nước, cái chỗ quỷ quái kia của tui, rõ tà môn, thế nào mà lại cúp điện cúp nước tận hai ngày, qua ngày hết là người luôn rầu.
Tui lấy cái cớ, chạy trốn tới nhà bạn cách đấy 3 con phố, suýt bị ổng đá văng, ổng nói là tui chạy nạn mới tới.
Ổng có khi nào tốt bụng một hôm, tui cũng không thanh quan tâm lời ổng nói, cơ mà, ổng nói cũng đúng.
Ổng nói mặt dày tui xưng đệ nhất không ai dám xưng đệ nhị, ăn nằm với người ta 3 năm mà lại đi vứt bỏ người còn phán câu không yêu chỉ làm bạn.
Ổng thiết tha lắc tui: “Không yêu, không yêu cậu có thể ở chung với cậu ấy ba năm sao? Cậu ở với tui một ngày thôi đã chê tui chân thúi không phải gu cậu rồi.”
Tui nín thin, ổng không tha tui, còn lải nhải tiếp.
Lúc này, tui nhớ anh ghê gớm, anh nào có như thế này chứ, chỉ ôm tui đọc sách, hoặc là xem xem vài cái đồ án xí nghiệp của anh.
Anh không lải nhải, tốt ghê á.
Tiếc là anh bị bệnh rồi, tui không thể để anh lây tui.
Giống như không thể lây cái tình của anh cho tui vậy.
Ngày 23 tháng 1 năm 2008
Tui lờ đờ trở về, tên kia nói sai rồi, đừng nói ổng thúi chân, ổng có không thúi chân tui cũng không chịu lâu.
Tui quen địa bàn của mình rầu.
Chắc tui nhớ về anh.
Nhưng mà, anh nằm trên sô pha co ro, ngủ, viền mắt đen sì, trong bếp có mùi hương canh gà, trên tủ lạnh có giấy nhớ, viết rằng: “Về thì ăn chút rồi hẵng ngủ tiếp.”
Tuyết vẫn không ngừng rơi.
Điện vẫn không lên.
Nước cũng chẳng có một giọt.
Cơ mà á, tui nghĩ, tui nghĩ tui yêu anh.
Mùa đông rét buốt, tui nghĩ tui yêu anh, tui cần một cái ôm, một cái ôm của người tui yêu, sau đó mới nói cho mình, tui yêu anh.
Tui nghĩ, tui yêu anh.
Này là do thời tiết chết toi gây ra cả.
Cơ mà á, mai rồi nói cho anh.
Hoặc, hôm nay, nếu anh có thể dậy kịp mà nói.
Canh gà rất ngon.
Nếu có thấy, sáng khi hôn tui, tui sẽ nhớ nói với anh: Tui nghĩ tui yêu anh.
Tui không trốn tránh vậy nữa đâu.
W aka Glen Yuruzu: Thì ra anh main là Tsundere (¬◡¬)
Lại còn “Baka”, really man =)))
Mặc dù ko phân ai công ai thụ nhưng main như này thụ chắc rồi =)))
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Ái Tình Còn Lạnh Lẽo Hơn Cái Chết
- Chương 5: Tôi nghĩ tôi yêu anh mất rồi