Khi trời sắp sáng, Văn Kha vẫn thức dậy nấu bữa sáng kiểu Mỹ giống như ngày thường, nhưng hôm nay lại đổi thành sữa yến mạch, bánh trứng chiên và salad lườn ngỗng hun khói.
Anh không có khẩu vị gì, nhưng đợi đến khi Trác Viễn tỉnh dậy thì lại nói dối rằng mình đã ăn, rồi một mình đi tắm luôn.
Trác Viễn ngủ không được ngon giấc, từ khi tỉnh dậy vẫn luôn cau mày, day huyệt thái dương suốt, dáng vẻ của gã lúc cùng Văn Kha đi xuống hầm để xe trông vẫn còn có vẻ mệt mỏi.
"Để em lái xe cho." Văn Kha vỗ vào sau lưng Trác Viễn, "Tối qua anh đã uống rượu, bây giờ ra sau xe ngủ thêm một lát nữa đi."
"Cũng được." Trác Viễn lẩm bẩm, tuy Văn Kha mới là người lát nữa phải làm phẫu thuật, nhưng gã cũng không từ chối thêm mà chui vào ghế sau.
Anh vẫn luôn rất chăm sóc cho người này, ở một mức độ nào đó, Văn Kha rất giỏi đóng vai một nhân vật như vậy.
Bất kể là làm một học sinh giỏi, hay là làm Omega của Trác Viễn, anh đều được xem như rất xứng đáng với vị trí của mình.
Văn Kha cầm vào vô lăng nhìn về con đường phía trước, bỗng nhiên lại không nhịn được mà nghĩ rằng, thật ra bản thân mình từ nhỏ đến lớn đều trở thành cái người mà những người khác mong đợi.
Anh luôn để người khác đắp nặn cuộc sống của mình, cho đến năm hai mươi tám tuổi mới đột nhiên cảm thấy mơ màng——
Người đàn ông gọi là Văn Kha này, nếu như được sống dựa theo mong ước của bản thân, thì không biết đến cùng sẽ có dáng vẻ như thế nào nhỉ.
...
Sau khi đến bệnh viện H, Văn Kha mặc vào người bộ đồ bệnh nhân chuẩn bị làm phẫu thuật màu xanh lục, rồi theo hướng dẫn của y tá đi đến phòng giải phẫu.
Trước khi bước vào bên trong, Trác Viễn bỗng nhiên lại ôm lấy anh, thấp giọng nói: "Tiểu Kha, vất vả cho em rồi."
Văn Kha không nói gì cả, nhưng nữ y tá Beta lại nhìn bọn họ bằng ánh mắt có vẻ hơi ngạc nhiên.
Anh nằm úp sấp trên giường giải phẫu, rất nhanh đã cảm nhận thấy cái cổ của mình được cố định lại một cách chặt chẽ, tuyến thể yếu ớt phía sau nhất thời lộ ra dưới ánh sáng mạnh mẽ——
Tuy anh đã biết rõ quá trình giải phẫu từ trước, nhưng trong phút chốc vẫn thấy sợ hãi không kiềm được mà có ý nghĩ muốn quay đầu lại.
"Đừng lo, đừng lo..."
Nữ y tá vỗ vào lưng anh, ánh mắt của cô ấy dừng lại một chút trên cổ tay có một vài vết tiêm của Văn Kha, rồi lập tức nói một cách nhẹ nhàng: "Thật ra cuộc phẫu thuật này sẽ qua nhanh thôi, Văn tiên sinh, bây giờ tôi sẽ tiêm thuốc tê cho anh nhé."
Văn Kha đáp lại một tiếng, cồn được nhẹ nhàng lau vào sau gáy, ngay sau đó là cảm giác về đầu mũi tiêm nhọn hoắt đâm rất nhanh vào vị trí bên cạnh tuyến thể——
Anh cũng không muốn ở trước mặt một nữ y tá Beta thể hiện rằng mình rất yếu đuối, nhưng tuyến thể vốn là bộ phận nhạy cảm của Omega, quá trình gây mê phải tách thành bốn mũi, mỗi lần một ít nhưng Văn Kha vẫn không nhịn nổi cảm giác đau đớn, khiến toàn thân khẽ co giật một chút.
Đợi đến khi thuốc mê phát huy tác dụng, bác sĩ đã đeo sẵn khẩu trang bước nhanh vào phòng giải phẫu.
Văn Kha cảm nhận được rất rõ ràng, dao phẫu thuật lạnh như băng chầm chậm cắt vào da thịt sau gáy mình, lượng thuốc gây mê cũng không phải rất lớn, vì vậy cảm giác đau đớn tuy rằng không mãnh liệt nhưng vẫn luôn tồn tại.
Bảo vệ tuyến thể là bản năng ăn sâu vào gốc rễ của một Omega, lúc này Văn Kha có cảm tưởng như nỗi sợ hãi sắp nhấn chìm chính mình, anh muốn gào thét lên, nhưng lại chỉ có thể cắn chặt vào gối mà nhịn xuống.
Sau khi da thịt bị tách ra, máy móc tinh xảo phát ra âm thanh rrr rrr chui vào trong tuyến thể của anh.
Văn Kha thật sự không biết, ký hiệu mà Trác Viễn để lại trong cơ thể mình có hình dạng như thế nào, nhưng vào thời điểm tách bỏ đánh dấu này, anh lại cảm nhận được một cách chân thực nhất——
Một thứ còn sống nào đó, ăn chặt vào cơ thể anh sáu năm nay, đang sống sờ sờ như thế nhưng lại bị tách ra khỏi máu thịt của Văn Kha.
So với đau đớn ở bên ngoài, đáng sợ hơn cả chính là hư vô.
Cuộc hôn nhân sáu năm này, không còn sót lại bất cứ thứ gì nữa.
Con người chắc là một loại động vật rất đáng thương.
Lúc muốn ly hôn, còn phải mượn máy móc làm ngoại lực giải phẫu tách bỏ đánh dấu, dù cho thật ra tình cảm với Trác Viễn đã sớm tan thành tro bụi rồi.
—— Tình cảm thực ra nào có được đánh dấu vững bền đâu.
Y tá lúc này lại cúi xuống, dùng miếng bông lau qua qua khoé mắt cho Văn Kha.
Trong nháy mắt đó, anh mới ý thức được, hoá ra là mình đang chảy nước mắt.
Sau khi hoàn tất thủ thuật tách bỏ, Văn Kha vẫn luôn ngơ ngơ ngác ngác một lúc lâu, chỉ nhớ rõ là mình đã rúc vào trong l*иg ngực Trác Viễn, vẫn còn đang phát run như trước.
Bác sĩ ngồi đối diện với bọn họ, căn dặn Trác Viễn những điều cần lưu ý sau khi phẫu thuật: "Sau một tháng tách bỏ đánh dấu là kỳ suy yếu, thời điểm mà Omega yếu nhất——trong thời gian này bệnh nhân không được sử dụng thuốc ức chế.
Anh ấy đã quen với tin tức tố của anh, hiện tại lại bị tách bỏ toàn bộ khỏi cơ thể như thế, dù không phải là kỳ phát tình nhưng cũng sẽ khiến bệnh nhân cực kỳ yếu ớt, vô cùng cần đến tin tức tố của Alpha để duy trì cảm giác yên ổn."
"Nhưng nếu như đã tách bỏ được đánh dấu, vậy thì cậu ấy hẳn là cũng có thể gần gũi với Alpha khác đúng không?" Văn Kha nghe thấy Trác Viễn đã hỏi một câu như thế đấy.
"Có thể được." Bác sĩ đáp: "Dựa trên lý thuyết mà nói, một Alpha có đẳng cấp tin tức tố càng cao, sẽ càng có thể khiến cho bệnh nhân cảm thấy yên ổn thoải mái hơn gấp nhiều lần. Mỗi một cặp vợ chồng trong quá trình ly hôn, đều có sự lựa chọn khác nhau, nếu như bệnh nhân không có lựa chọn tốt hơn, về phương diện tình cảm cũng như sự quen thuộc với anh, nếu như bệnh nhân cần thì anh không thể bỏ mặc được."
"Đương nhiên rồi." Trác Viễn đáp.
"Trở về hãy nấu gì đó cho anh ấy ăn đi, nghỉ ngơi cho thật tốt." Bác sĩ cũng cảm thấy không còn gì muốn dặn dò thêm, liền đứng dậy nói: "Sau mấy tiếng nữa thuốc mê sẽ hết tác dụng, bệnh nhân sẽ cảm thấy đau đớn, anh phải để ý nhiều hơn một chút. Nếu thật sự không ổn, phải trở lại bệnh viện để kiểm tra."
...
Tin tức tố vào kỳ suy yếu còn đau đớn hơn trong tưởng tượng rất nhiều.
Văn Kha chưa từng yếu ớt như vậy bao giờ.
Mỗi ngày có thể uống nhiều nhất là bốn viên thuốc giảm đau, uống xong anh sẽ cảm thấy mê man, cả ngày đều ngủ mê mệt, đến buổi đêm thì lại mất ngủ đã trở thành một thói quen tuần hoàn.
Mỗi một đêm, đôi mắt Văn Kha đều mở to ra không sao ngủ nổi, tuyến thể sau gáy mỗi giờ mỗi phút đều nhói lên từng cơn từng cơn đau nhức.
Mà đáng sợ hơn chính là tin tức tố vào thời kỳ này, lại mang đến dày vò cho toàn bộ thân thể, khắp người Văn Kha không ngừng đau nhức, mỗi ngày dường như hai bắp đùi đều sẽ bị chuột rút trong chốc lát.
Ăn không vào, mà cho dù có ăn được cũng ngay lập tức thấy buồn nôn, nói là sống không bằng chết cũng chẳng có gì là quá đáng.
Chỉ có lúc Trác Viễn ôm lấy anh, mới khiến cho những đau đớn có thể giảm bớt đi một ít.
Văn Kha đành nghĩ, đây là do cơ thể mình đang cố gắng thoi thóp, dùng hết toàn bộ sức lực kháng cự lại việc ra đi của Trác Viễn mà thôi.
Nhưng so với chuyện sức khoẻ của anh không tốt, Trác Viễn hiển nhiên lại càng để ý đến điều khác hơn.
Trừ mấy ngày đầu ra, gã lại bắt đầu đi sớm về muộn, cho dù buổi tối có ở bên cạnh Văn Kha, nhưng thường xuyên phải đi ra ngoài nghe điện thoại, vừa nghe là thẳng một mạch một, hai tiếng đồng hồ, tình cờ anh còn nghe được gã nói chuyện bằng chất giọng nói rất trầm thấp rất dịu dàng, tựa như đang dỗ dành ai đó.
Văn Kha vẫn luôn là một người kiên cường.
So với các Omega khác, trông anh có vẻ thư sinh yếu đuối hơn, nhưng từ tận trong xương cốt lại có thể nói là vô cùng mạnh mẽ.
Những năm gần đây, cho dù có biết bao nhiêu lần khi đến kỳ phát tình, mà lại không có Alpha của mình bên cạnh, cho dù có phải dùng thuốc ức chế đến mức hôn mê, nhưng Văn Kha cũng rất ít khi cưỡng ép cầu xin Trác Viễn.
Không ngờ rằng, những đau đớn của kỳ suy yếu này đã đánh anh tan tác.
Thời điểm chỉ có một mình ở trong phòng vệ sinh, sau khi đã nôn đến mệt lả cả người, Văn Kha đến cùng vẫn là không chịu nổi nữa.
Anh nằm trên mặt đất, run rẩy gọi điện thoại cho Trác Viễn, gọi đến lần thứ tư, mới có kết nối được tín hiệu: "Trác, Trác Viễn..."
"Alo." Lúc Trác Viễn nghe điện thoại, bối cảnh bên đó mơ hồ rất ầm ĩ, giọng nói của gã giống như đang uống rượu, nghe thấy tiếng của Văn Kha lại rất tự nhiên hỏi một câu: "Tiểu Kha, có chuyện gì sao?"
Trác Viễn thế mà lại hỏi "Có chuyện gì sao?"
Anh luôn biết người này, bên ngoài nhìn như có vẻ ôn nhu hiền lành, nhưng trên thực tế lại cực kỳ lạnh lùng và ích kỷ.
Cho dù có sắp ly hôn, nhưng người kia cũng là Alpha đã đánh dấu mình sáu năm cơ mà.
Bởi vì Omega có đặc thù sinh lý riêng, lại phải động đến giải phẫu gây ra tổn thương cho cơ thể như thế này, nên ngay cả đến một Beta nữ cũng còn cảm thấy xót xa, thậm chí bác sĩ cũng năm lần bảy lượt nhấn mạnh anh cần có người bầu bạn bên mình, nhưng Trác Viễn lại có thể vô trách nhiệm đến mức này.
Bàn tay của Văn Kha cuộn lại, tàn nhẫn đấm xuống đất, hàm răng nghiến chặt phát ra những tiếng ken két, anh không muốn cầu xin Trác Viễn, nhưng con người khi rơi vào hoàn cảnh này, khát vọng muốn được sống đã áp đảo hết thảy.
"Trác Viễn, em khó chịu lắm..." Văn Kha xụi lơ nằm trên mặt đất, há miệng lớn ra thở hồng hộc: "Anh về một lát có được không? Chỉ một lát thôi. Xin anh, em thật sự, em thật sự rất khó chịu..."
...
Sau chuyện xảy ra vào nửa đêm hôm đó, ý thức của Văn Kha đã trở nên rất mơ hồ.
Trác Viễn có trở lại ôm anh trải qua một đêm, dưới sự điều khiển của tin tức tố quen thuộc, Văn Kha mới bình ổn lại được.
Sáng sớm khi anh tỉnh dậy, mơ màng nghe thấy người kia đang gọi đồ ăn sáng ở bên ngoài.
Trác Viễn nghe thấy tiếng động Văn Kha muốn đứng dậy, liền đi đến nắm vào vai anh, không quên nhìn người trước mặt một cách dịu dàng, nói: "Thêm một bát canh vịt đi, Tiểu Kha thích ăn."
Văn Kha chỉ có thể miễn cưỡng mình mỉm cười với Trác Viễn, rồi lại lập tức quay đầu qua chỗ khác, cầm thuốc giảm đau từ trên tủ đầu giường cùng cốc nước đặt sẵn ở đó lên, rồi nuốt vào.
Bọn họ lúc ăn cơm cùng nhau lại chẳng khác nào như đang nhai sáp nến, Trác Viễn vừa ăn vừa nói: "Tiểu Kha, anh đã nghĩ thế này, mấy ngày này công việc của anh khá bận, cơ thể em lại như thế, anh thật sự sợ là không chăm sóc tốt cho em được.
Trong lòng anh vẫn luôn rất lo lắng đến chuyện này, hôm qua anh mới nói chuyện với một người bạn, bây giờ tư tưởng của mọi người cũng thoáng hơn nhiều rồi với cả chúng ta cũng đang làm thủ tục ly hôn, vì thế..."
Văn Kha không lên tiếng, chỉ ngẩng đầu lên nhìn Trác Viễn.
Gã bị anh nhìn vào như thế lại cảm thấy có hơi lúng túng, liền cười nói: "Em cứ ăn đi, nghe anh nói là được rồi."
"Bác sĩ trước đây cũng không phải đã nói với em rồi sao, bây giờ em không bị đánh dấu, cho nên dùng tin tức tố của Alpha nào để an ủi cũng được cả. Bạn anh nói, trong thành phố của chúng ta có một câu lạc bộ tên là LM, không biết em đã từng nghe đến chưa, ở đó bọn họ sẽ cung cấp một vài loại hình phục vụ hữu ích cho tình trạng hiện giờ của chúng ta... Nếu em đã cảm thấy ổn hơn rồi, buổi chiều chúng ta qua đó xem thế nào nhé?"
"Được."
Sắc mặt của Văn Kha tái nhợt, trong mắt anh thoáng xẹt qua một tia kinh ngạc, nhưng rất nhanh đã lại bình tĩnh.
Thật ra anh đã từng nghe đến câu lạc bộ LM này.
Ở thành phố B, câu lạc bộ kia tuy mới xuất hiện nhưng bởi vì có rất nhiều loại hình phục vụ nên rất nổi tiếng.
Trong quan niệm truyền thống, sau khi Omega bắt đầu có kỳ phát tình, lý tưởng nhất là nhanh chóng được một Alpha có độ khớp cao đánh dấu vĩnh viễn, ngoài ra còn có thể lựa chọn thuốc ức chế để vượt qua thời kỳ đó.
Ai ai cũng nhấn mạnh dùng quá nhiều thuốc ức chế, có hại đối với cơ thể của Omega, thế nhưng xã hội cũng lại có tư tưởng mà đã trở thành quy tắc, một tiêu chuẩn riêng về đạo đức theo một nghĩa nào đó.
Omega cần phải giữ vững lòng chung thuỷ.
Ngay cả trên phương diện có đặc thù về sinh lý, dường như cũng phải trở thành bằng chứng cho quy tắc này.
Con người có sáu giới tính, nhưng chỉ có Omega là bị thời kỳ phát tình quấy nhiễu, chỉ có Omega là không có khả năng kiềm chế bản thân mình khát cầu tin tức tố của Alpha, và cũng chỉ có Omega sau khi bị đánh dấu vĩnh viễn mới chỉ được phát tình với Alpha của mình mà thôi.
Thậm chí ngay cả khi muốn ly hôn, còn phải làm phẫu thuật tách bỏ đánh dấu đau đớn như bị khoét đi một mảnh da thịt vậy.
Cho nên phải chung thuỷ, phải một đời chỉ thuộc về một người, phải vì một Alpha duy nhất kia mà sinh con đẻ cái, đây là định nghĩa quen thuộc nhất về cuộc đời của một Omega.
Thế nhưng bắt đầu từ khi câu lạc bộ LM thành lập, đã lật đổ quan niệm này——
Dưới lá cờ khởi nghĩa của LM, có rất nhiều cố vấn Alpha với chất lượng tốt để cung cấp cho các khách hàng là Omega. Bọn họ có thể bắt đầu từ nắm tay, ôm ấp rồi đến hôn môi, những hành vi thân mật đó đều có thể giúp đỡ cho những Omega trong giai đoạn đặc biệt nào đó, giảm bớt đi những lo lắng và đau đớn, chỉ với những tình huống quá nghiêm trọng mới phải dùng đến thuốc ức chế với liều lượng nhất định.
Tại câu lạc bộ LM, Omega lần đầu tiên trở thành đối tượng được phục vụ, hơn nữa còn là lĩnh vực kinh doanh cực kỳ nhạy cảm, vì thế có dấy lên tranh luận cũng không nằm ngoài dự kiến.
Nhưng sự thật đã chứng minh, trong xã hội này bởi vì rất nhiều tình huống, mà có nhiều vô cùng những Omega rơi vào thời kỳ cần được chăm sóc đặc biệt.
Giống như hiện tại, Văn Kha cũng cần điều đó.
Sữa yến mạchBánh trứng chiênSalad lườn ngỗng hun khóiCanh vịt
Tâm sự nhỏ:Tôi đã sắp cày xong QT rồi, thật sự bộ này sâu sắc lắm. Từ "Trước và sau khi ly hôn", tôi đã cảm thấy rất thích văn phong của tác giả này rồi ấy, nên không cảm thấy hối hận gì vì đã đào thêm hố 😌