Edit: HiHiLễ Tiêu từ trên cao nhìn xuống Đổng Xán Xán, thấy đôi môi cậu đỏ chót, quanh viền môi còn hồng hồng, trông như vừa ăn cay hay vừa bị phỏng vậy. Đổng Xán Xán hãy còn đang dán mắt nhìn hắn.
Lễ Tiêu vươn tay xách cậu dậy, đeo cặp cho cậu rồi dắt xuống lầu. Đi mãi tới cột đèn đường, Lễ Tiêu mới buông cậu ra. Lúc này, Đổng Xán Xán mới phồng miệng phản ứng lại. Trong mắt cậu lấp lánh ánh sáng ấm áp của ngọn đèn đường, kích động nhìn Lễ Tiêu: "Anh vừa mới hôn em nha!"
Lễ Tiêu chớp mắt nhìn về hướng khác: "Chỉ để thỏa mãn tâm nguyện của cậu mà thôi. Những lời vừa nãy tôi nói cậu có nghe rõ chưa?"
Quả nhiên Đổng Xán Xán đã bị một cái hôn làm cho ngu người, hơi há mồm, mắt sáng lên hỏi: "Vừa nãy anh còn nói gì sao ạ?"
Lễ Tiêu nhìn cậu, ánh mắt bình tĩnh mang theo chút nghiêm túc: "Tôi không đi học nữa. Còn có, sau này cậu đừng tới tìm tôi. Giờ thì đi về đi."
Đổng Xán Xán bĩu môi, như thể căn bàn không nghe Lễ Tiêu nói gì. Cậu sờ sờ cặp sách của mình rồi cong mắt cười với Lễ Tiêu: "Em sẽ không đâu nha! Mỗi ngày em đều sẽ đến tìm anh. Anh không đi học thì em đến chỗ làm tìm anh. Anh đợi em lớn hơn đi. Thành tích học tập của em cũng không tốt nha, có khi lớp 12 em cũng không đi học nữa đâu. Anh chờ em lớn đi mà."
Ánh mắt Lễ Tiêu lạnh như băng nhìn chằm chằm Đổng Xán Xán vẫn còn đang đắm chìm trong niềm vui từ nụ hôn ban nãy. Hắn cười nhẹ một tiếng, đuôi mắt giãn ra trong bóng đêm cực kỳ xinh đẹp. Đổng Xán Xán nghĩ bây giờ mà Lễ Tiêu lại hôn hôn cậu thêm chút là tốt rồi. Cảnh tượng đó hẳn sẽ rất tuyệt vời hehe.
"Ngày mai bảo bố mẹ cậu buổi tối không về nhà. Tan học tôi đợi cậu ở cổng trường. Không phải cậu nói muốn đến chỗ làm của tôi sao? Mai tôi dẫn cậu đi."
Đến lúc rời đi, Đổng Xán Xán cứ đi được ba bước lại quay đầu một lần, lưu luyến nhìn Lễ Tiêu đang hút thuốc dưới ngọn đèn đường. Đốm lửa nhỏ xíu xiu trong đêm tối mùa thu lại tỏa ra một chút ánh sáng khiến người ta cảm thấy đặc biệt ấm áp.
Tiết học cuối cùng của ngày hôm sau là tiết thể dục nên Đổng Xán Xán nhờ bạn cùng bàn nói với giáo viên cậu bị tiêu chảy nên xin phép về trước. Cất xong sách vở vào cặp rồi nhanh chóng rời đi. Khi cậu đến cổng trường đã thấy Lễ Tiêu đứng đó. Bác bảo vệ đang nói linh tinh gì đó với hắn, ý đại khái là: nhìn dáng vẻ của cậu xem có giống học sinh hay không, vân vân và mây mây. Đổng Xán Xán chạy nhanh tới. Lễ Tiêu thấy cậu thì nhướng mày, ném hộp thuốc lá trên tay về phía bác bảo vệ, rồi một tay xách cặp cậu, một tay kéo cả người Đổng Xán Xán đi.
"Chúng ta đi kiểu gì nha?"
Hai mắt Đồng Xán Xán ngập tràn sự mong đợi. Lễ Tiêu ngậm thuốc lá không để ý tới cậu, cứ vậy mà đi về một hướng. Lúc này, Đổng Xán Xán mới thấy một chiếc xe đạp lớn đỗ ở chỗ khá xa cổng trường. Không biết Lễ Tiêu kiếm đâu ra, kiểu mẫu rất cũ, khung xe còn vừa to vừa dài.
Lễ Tiêu ngoắc cặp sách của cậu lên tay lái, ngồi lên xe, chân dài chống xuống đất dễ như ăn cháo. Đổng Xán Xán chủ động vòng ra yên sau mới phát hiện đệm trên yên sau đã rơi đâu mất một nửa. Đương lúc cậu cau mày, cắn răng định ngồi lên thì nghe thấy Lễ Tiêu nói: "Cậu làm gì thế?"
Đổng Xán Xán vẻ mặt buồn thiu nói: "Lên xe ạ. Nhưng mà cái đệm xe này cũng tệ quá rồi nha." Cậu vốn nghĩ đành ngồi vậy đi, cũng không phải không ngồi được.
"Ngồi phía trước này đi."
Ngay lúc Đổng Xán Xán định thử lên xe lần hai thì nghe Lễ Tiêu hàm hồ nói. Đổng Xán Xán dạ một tiếng rồi bình bịch chạy vòng lên phía trước. Cậu hoài nghi nhìn nhìn khung xe giữa hai chân Lễ Tiêu, ngẩng đầu nhìn Lễ Tiêu mặt lạnh, đưa tay chỉ chỉ: "Ngồi ở đây sao ạ?"
Lễ Tiêu giương mắt nhìn cậu.
Đổng Xán Xán nuốt nước bọt nói vậy được rồi.
Lễ Tiêu buông một bên tay lái, đồng thời thoáng lùi lại một bên chân để tiện cho Đổng Xán Xán ngồi lên. Đổng Xán Xán bối rối nhìn chằm chằm cái khung xe thô to, xoay mông về phía khung xe mà nhảy lên. Mông cậu miễn cưỡng chạm được tới khung xe nhưng vẫn không thể ngồi lên được, nhìn ngốc không chịu nổi.
Cậu vô tội nhìn Lễ Tiêu. Trong mắt hắn lóe lên ý cười, đưa tay ôm eo Đổng Xán Xán trực tiếp nhấc cậu lên xe.
"Ngồi vững."
Đổng Xán Xán vẫn còn chưa định thần thì Lễ Tiêu đã nhấc chân phóng đi.
Đến lúc xe lịch kịch chạy, Đổng Xán Xán mới phản ứng lại. Cậu khom lưng bám vào ghi đông xe đạp, cẩn thận từng tí ngồi trên khung xe vừa to vừa dày dưới mông.
"Cái xe này này của anh cũng cao quá đi à..." Đổng Xán Xán xấu hổ vớt vát lại chút mặt mũi. Lễ Tiêu đạp rất nhanh, khẽ cười một tiếng, không chừa cho cậu chút mặt mũi nào: "Là do cậu thấp thôi."
Đổng Xán Xán cũng không cãi lại, làm như không có chuyện gì mà nhìn phong cảnh xung quanh. Chỗ làm của Lễ Tiêu có vẻ rất xa, phải đi qua tận mấy con phố. Đi được một lúc, Đổng Xán Xán đột nhiên nói: "Sắp đến nhà em rồi đó, hì hì."
Lễ Tiêu cúi đầu nhìn cũng chỉ thấy xoáy tròn nhỏ trên đỉnh đầu cậu rồi không để ý tới nữa.
Đây là một khu đô thị cũ không được khai phá, đều là một vài cửa hàng ở mặt đường hoặc nhà dân cao nhất là sáu tầng. Lúc sắp qua cầu, Đổng Xán Xán chợt chỉ sang phía bên trái ở đằng trước: "Lễ Tiêu anh nhìn kìa! Đằng kia là cửa hàng bán sỉ Xán Xán! Là nhà em đó nha!"
Nói xong cậu quay đầu nhìn Lễ Tiêu, muốn hắn nhìn nhà cậu một cái. Không phải cậu muốn khoe khoang, chỉ là nóng lòng muốn chia sẻ cùng hắn.
Lễ Tiêu nhìn qua hướng đó liền thấy dưới cầu có một cửa hàng bán sỉ chiếm năm phần mặt đường, vô cùng khí thế. Trước cửa có ba cái bàn có rất nhiều người đang ngồi đánh bài. Hóa ra Đổng Xán Xán nói nhà cậu mở một cửa hàng bán sỉ không phải là nói dối, Lệ Tiêu nghĩ.
Lúc này Đổng Xán Xán bỗng ai nha một tiếng, quay người một trăm tám mươi độ rúc đầu vào l*иg ngực Lễ Tiêu. Lễ Tiêu đang không hiểu gì nhíu mày thì nghe thấy trong cửa hàng bán sỉ phát ra một âm nữ sắc bén. Giọng nói vang lên như thể cho cả khu phố nghe vậy, vô cùng khí thế mà mắng: "Đỏng Xán Xán, không phải con đang học bù ở nhà cô giáo à?! Xuống xe cho mẹ! Dừng xe lại!"
Đổng Xán Xán trợn tròn hai mắt, thỉnh thoảng ló đầu ra ngó ngó người phụ nữ đang cầm cây mía trong tay, miệng lẩm bẩm: "Đi nhanh thôi, không được để mẹ em bắt được đâu đó."
Lễ Tiêu dùng sức đạp qua cầu. Mãi đến khi qua cầu rồi Đổng Xán Xán mới dám ló đầu ra, vẻ mặt hoảng hốt không thôi.
"Sao lại trùng hợp vậy, lại để bị mẹ em bắt được." Cậu ảo não lầu bầu. Lễ Tiêu liếc nhìn cậu, lạnh nhạt hỏi: "Có muốn quay lại hay không?"
Đổng Xán Xán lập tức lắc đầu: "Không cần đâu anh! Dù sao cũng bị thấy rồi, lát nữa mới về nha!"
Lễ Tiêu mím môi không để ý tới cậu nữa, chỉ nhấc cằm để Đổng Xán Xán quay người lại. Cậu hiện giờ không khác một chú koala ôm cây là mấy, trông rất thiểu năng.
Lúc bọn họ đến quán bar đã sáu giờ, là thời điểm dọn vệ sinh của quán. Lễ Tiêu đỗ xe xong thì đi vào. Nhân viên vệ sinh thấy hắn đều sôi nổi chào hỏi. Một số người hỏi sao hắn đến sớm thế, nhưng đa số là nhìn chằm chằm nam sinh nhỏ bé đi phía sau hắn. Một người đàn ông lớn hơn Lễ Tiêu tầm năm, sáu tuổi không kìm được mà ôm cổ Đổng Xán Xán lôi sang bên cạnh: "Lễ Tiêu, đàn em của cậu à? Tay chân nhỏ nhắn thế này không làm được gì đâu. Như này chỉ đi làm bồi bàn thôi."
Lễ Tiêu không lên tiếng, đôi mắt ngập tràn địch ý nhìn chằm chằm tên đang ôm cổ Đổng Xán Xán, nhàn nhạt nói: "Sau này đừng động vào cậu ấy."
Đổng Xán Xán lập tức đến bên người Lễ Tiêu ôm lấy cánh tay hắn. Lễ Tiêu cũng không hất tay cậu ra, mặc cho Đổng Xán Xán cáo mượn oai hùm mà trừng mắt với tên kia một cái. Sau đó, hắn đưa Đổng Xán Xán vào một phòng đơn đã được quét tước sạch sẽ.
Phòng này trông không khác một cái KTV là mấy, có cả micro và dàn hát karaoke. Sau khi Lễ Tiêu mở đèn trong phòng vẫn còn lờ mờ tối. Đổng Xán Xán sờ đông sờ tây nửa ngày mới quay đầu nhìn Lễ Tiêu đang hút thuốc trên sô pha.
Thấy Lễ Tiêu hút thuốc cậu như nghĩ tới gì đó, lập tức mở cặp sách lấy ra một bao thuốc có giá trị không nhỏ. Cậu ngồi xuống bên cạnh Lễ Tiêu, tâm tư nhỏ giấu không được mà dựa sát vào hắn, đưa thuốc lá cho Lễ Tiêu: "Cho anh hút nè."
Lễ Tiêu nhìn cậu, dùng sức hút một hơi điếu thuốc chất lượng kém của hắn: "Không cần."
Đổng Xán Xán bĩu môi, ném bao thuốc lên bàn trà trước mặt, lại dựa gần vào Lễ Tiêu thêm một chút: "Anh làm việc ở đây sao? Là làm cái gì nha?"
Đầu Lễ Tiêu tùy ý tựa vào vách tường hoa mỹ trong phòng, hơi híp mắt lại, như muốn chợp mắt chốc lát. Hầu kết hắn động động, giọng nói mơ hồ truyền ra theo làn khói: "Đến nửa đêm cậu sẽ biết."
Mười một giờ đêm, Lễ Tiêu đã ra ngoài hai chuyến. Mỗi lần trước khi đi hắn đều nghiêm túc dặn dò Đổng Xán Xán không được chạy lung tung. Tiếng nhạc bên ngoài ngày càng to, tiếng người hò reo cách một bức tường cũng càng thêm náo nhiệt. Lần thứ hai trở về, áo của Lễ Tiêu đã ướt hơn một nửa. Đổng Xán Xán khẩn trương đi tới, cách hắn hai bước đã ngửi thấy một thân mùi rượu. Lễ Tiêu đưa tay đè bả vai Đổng Xán Xán lại để cậu không đυ.ng vào người mình, khàn khàn nói: "Không có việc gì, chỉ là rượu thôi."
"Là người khác hắt rượu lên người anh sao?"
Đổng Xán Xán quỳ trên ghế sô pha lau đi vệt nước trên cằm và cổ của Lễ Tiêu. Lễ Tiêu nhạt nhẽo nói: "Ừm."
"Thật xấu xa nha!"
Đổng Xán Xán bực bội cắn răng, trong mắt chất chứa chán ghét và thù hằn đối với người đã ra tay với Lễ Tiêu.