Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Ái Thượng Nữ Hài 300 Tuổi

Chương 6

« Chương TrướcChương Tiếp »
Tay Lâm Tổ Ninh còn có thể cử động, đủ để ôm lấy thân hình nở nang của Khang Vũ Lan.

Khụ… Khụ…

Một trận ho khan liên tục vang lên, tựa như dao búa chặt hai người bọn họ thành trăm mảnh.

“Mẹ…”

Chẳng biết từ lúc nào, bà Lâm Chương Quỳnh Tử đã bước vào phòng bệnh, đang dùng ánh mắt không mấy thiện cảm nhìn chằm chằm Khang Vũ Lan.

“Đây là phòng bệnh nha!!”

Trước đây, Lâm Chương Quỳnh Tử từng gặp qua Khang Vũ Lan hai lần, lần thứ nhất, bà còn giữ lễ đối đãi, lần thứ hai, phát hiện cô là con dâu tương lai mà con trai mình nhìn trúng, bà lập tức thay đổi cái nhìn, dò xét Khang Vũ Lan liên tục. Nhìn đến độ toàn thân Khang Vũ Lan đều bị thủng thành trăm ngàn lỗ khuyết điểm!

Thậm chí, trước mặt con trai mình, nắm chặt tay Vũ Lan, xoa xoa, vò vò, bóp bóp, rồi quay sang nói với Lâm Tổ Ninh:

“Nếu như sau này con muốn cưới một người vợ hiền tuệ, nhất định phải tìm người có bàn tay thô! Đứa nhỏ như thế đã sớm học được việc nhà chăm chỉ. Đừng chọn trúng tiểu thư có bàn tay mỏng manh, coi chừng sau này cả một món ăn ngon cũng đốt không ra.”

Khang Vũ Lan cho rằng sắc mặt lão thái bà cực kỳ phách lối, cô không nóng không lạnh, hừ một cái, rút bàn tay ra khỏi tay Lâm Chương Quỳnh Tử, rồi mới mỉm cười đáp:

“Bác gái có cái nhìn thật chuẩn! Con đây chắc chắn không thể giống như bá mẫu, làm được nhiều món ngon như vậy – mặc dù, mười tuổi con đã bắt đầu xuống bếp, nhưng cái đó cũng chỉ là một chút tài mọn mà thôi, thực sự không có can đảm để nói ngang hàng với bác. Tài năng thực sự của con, quả thực nấu ăn chưa xếp được top 10. Bất quá, nếu như tương lai có kết hôn, con sẽ cổ vũ chồng con ăn nhiều rau củ, hoa quả, thực phẩm thiên nhiên nhiều một chút, để phòng khi đến tuổi trung niên dễ bị trúng gió!”

Quả là ngang sức ngang tài nha!

Lâm Tổ Ninh thầm kêu một tiếng, thôi xong!

Căn bản anh không mong cầu hai người này có thể chung sống hòa bình, nhưng cũng không nguyện ý chống mắt lên làm tấm ván nhìn hai người đối đầu lẫn nhau, hận ý hóa thành ám tiễn, sau đó lại chĩa mũi sang anh mà xạ kích làm trò!

Quả nhiên, mẹ đại nhân thừa dịp anh đưa Khang Vũ Lan về nhà lần thứ hai, đã nhanh chóng phê phán đến mức không đáng một xu, “nước miếng tung bay”, nói ra tất cả khuyết điểm của Khang Vũ Lan, cuối cùng mãi hơn 4 giờ đồng hồ, Lâm Tổ Ninh tìm đại một cái lý do chuồn lẹ mới có thể dừng lại.

Khang Vũ Lan có chết cũng không chịu gặp lại Lâm Chương Quỳnh Tử! Đây cũng là chuyện đương nhiên dễ hiểu rồi!

“Em đi đây.” – Khang Vũ Lan thoáng thấy Lâm Chương Quỳnh Tử, đã lập tức đứng dậy xách cặp.

“Không cần đi vội.” – Lâm Chương Quỳnh Tử vừa mỉm cười vừa nói: “Con xem, ta vì con trai bảo bối mà mang đến cái gì nè: canh tổ yến, cháo vi cá, chân giò kho ngũ vị hương, còn có “thiên nhiên”, salad hoa quả, rất nhiều loại luôn! Aizza, con trai đáng thương của ta, nhất định đã lâu rồi chưa được ăn những món ăn ngon như thế! Vậy mà vẫn muốn ở cạnh một đứa con gái không biết làm đồ ăn, thật sự là không có mắt mà!”

Xem ra, trận kỳ chiến giữa nữ nhân cùng nữ nhân lại sắp bắt đầu rồi!

Khang Vũ Lan vừa xách cặp chậm rãi rời đi, vừa dùng ánh mắt ác liệt đối đầu Lâm Chương Quỳnh Tử, vừa khinh thường, dùng tốc độ viên đạn mà đáp trả:

“Người ta nói, “kỳ mẫu tất hữu kỳ tử” (có thể hiểu là ‘mẹ nào con nấy’), quả là chí lý! Tôi nghĩ, lỡ như Lâm Tổ Ninh trở thành loại người không có tiền đồ, thì cũng có người chịu trách nhiệm phân nửa cho anh ta! Tạm biệt. Tôi cũng không có ý gặp lại con trai bảo bối của bác!”

*******

“Ngươi có nghe ta nói gì không?”

Giọng nói ôn hòa trong mộng, lặng lẽ nói với anh:

“Bây giờ ngươi có thấy đỡ hơn chưa?”

Anh cảm giác được có một bàn tay ấm áp đặt trên đùi mình, trong mộng, âm thanh ấy nhẹ nhàng như khúc hát ru:

“Bây giờ ngươi đang nằm mơ á! Ta đi vào mộng cảnh của ngươi để hỏi thăm ngươi, ngươi còn nhớ ta chứ? Ta là vị Thiên Sứ kia…”

Nếu có người bị gãy một chân, sau này không nhớ rõ ai là hung thủ, tên đó thật ngớ ngẩn! Giống như Khang Vũ Lan từng nói, chuyện đó hoàn toàn ngớ ngẩn!

Ngay cả giấc mộng, anh cũng bị điều khiển.

Lâm Tổ Ninh không phải đang nằm trên giường bệnh, anh đang đứng yên lành tại một vườn hoa hồng.

Từ một cây hoa hồng mọc ra ba đóa hoa, ba loại màu sắc khác nhau: màu hồng phấn, màu tuyết trắng, còn có màu tím nhạt.

Xa xa còn có một ngọn núi sừng sững nguy nga, bên cạnh có một tòa thành bằng thủy tinh cực kỳ to lớn.

Trên cao còn có nguyệt quang chiếu xuống, tạo thành một dãy âm thanh trong không gian tự tình lộng lẫy.

Nhưng tòa thành thủy tinh mỹ lệ kia tự như có thể nghe thấy loại tản mạn giữa hai phần tử trong không khí truyền lại, còn mang theo một mùi hương mờ mờ ảo ảo.

Thiên Sứ đi chân đất, đứng bên cạnh cây hồng hoa, đang nhìn chằm chằm vào đóa hoa, liền quay đầu hỏi Lâm Tổ Ninh:

“Nếu như ngươi là ta, ngươi thích đóa hoa màu nào?”

Vấn đề này, quả thực không đầu không đuôi gì cả.

Lâm Tổ Ninh ngơ ngác một chút, cũng không trả lời.

Có vài người, lúc đang rơi vào mộng cảnh, thừa sức biết rằng mình đang nằm mơ, Lâm Tổ Ninh cũng có loại năng lực này, cho nên anh cũng biết rất rõ ràng trạng thái của bản thân.

“Tôi không muốn gặp cô nhóc trong mộng.” – Anh nói: “Cô nhóc không nên lừa gạt tôi! Không lẽ, nguyên nhân tôi bị gãy chân vài ngày trước cũng chỉ vì một giấc mộng thôi sao?”

“Cái này….” – Thiên Sứ lộ ra vẻ mặt có lỗi, tâm sự của nàng, chỉ vì một câu nói của anh mà bị vạch trần, vốn dĩ Thiên Sứ xưa nay không hề nói dối – dù cho các nàng cũng không thể nói hết sự thật! Nàng gãi gãi đầu, nói: “Ta chỉ đến trò chuyện với ngươi thôi.”

“Vậy đến thế giới thực tại của tôi là nói đi!”

“Nhưng mà…” – Nàng giống như có rất nhiều điều kiêng kỵ.