Chương 43

“Sức người sao có thể xoay chuyển trời cao? Con người thật đáng thương, luôn cho rằng chuyện gì mình cũng có thể làm được!” – Nét mặt của nàng ngày càng trở nên thống khổ: “Nhìn xem kết cục tam sinh kiếp vừa rồi của chúng ta đi… Ngươi còn muốn chơi lại loại trò chơi đó nữa hay sao? Trong chuyện xưa của ta, ngươi chính là nam nhân đã giày vò ta!”

“Anh…”

“Tạm biệt…” – Nàng né tránh cánh tay của Lâm Tổ Ninh, nhưng anh vẫn một mực nắm chặt, nàng nói lại một lần nữa: “Tạm biệt…”

Nàng nhìn sang Hạ Mi đang ngất xỉu bên cạnh nói tiếp:

“Kiếp này, người hữu duyên với ngươi đang ở bên cạnh ngươi, không cần phải đi tìm ở nơi nào xa xôi…”

Lá trên thân lãm nhân thụ rụng rơi đầy đất.

Nàng trở lại vườn hoa thiên sứ để phục mệnh.

“Hài tử! Ngươi lại làm sai chuyện nữa rồi.” – Thanh âm nghiêm túc nói với nàng.

“Ngươi biết lần này ta không còn gì để tặng cho ngươi a! Mà Vận Mệnh Chi Hải kia lại càng lúc càng vẩn đυ.c, ngươi sẽ phải trôi dạt, thống khổ hơn nữa!”

“Cái gì ta cũng không cần nữa!” – Nàng suy yếu, bất lực nói.

Nhưng lúc này, lại có một luồng sáng đánh vào trong bụi hoa hồng. Nàng trông thấy một đóa hồng sơ khai, tựa như màu máu đỏ của nhân loại.

“Đó là cái gì?”

“Ta cực kỳ trân quý hoa hồng, nó chất chứa bên trong là chân ái hoàn mỹ.”

“Ta có thể đem nó theo được không?”

“Hài tử! Ta thấy ngươi cũng không phải buông bỏ được mọi thứ. Đó là bảo vật chân chính nhất trong hoa viên của ta. Trên thế giới này, vẫn chưa có người nào ngửi qua được hương thơm của nó.”

“Vậy ta có thể có thứ gì?”

Một khoảnh khắc im lặng. Trước mặt nàng lại xuất hiện ba đóa hoa hồng, mỹ lệ xinh đẹp, trí tuệ cùng tài phú, vốn dĩ là sự lựa chọn của nàng.

“Ta không cần những thứ này.” – Nàng nói: “Hãy chấp nhận nguyện vọng hèn mọn của ta đi được không? Ta không cần chân ái hoàn mỹ! Nhưng… hãy ban cho ta được yêu đi!”

“Hài tử! Ta sẽ cho hắn dùng yêu thương cả đời để bù đắp cho ngươi!” – Âm thanh kia phảng phất ngập tràn yêu thương.

Trên trời một ngày, bằng bảy năm ở nhân gian.

Sang năm thứ hai sau lần tai nạn xe phát sinh, Lâm Tổ Ninh cùng Hạ Mi tiến đến hôn nhân.

Hạ Nhã tặng Lâm Tổ Ninh viên kim cương màu hồng phấn, hiện tại nó đã trở thành chiếc nhẫn trên tay em gái mình.

Sau đó bọn họ có được đứa con đầu lòng.

Đứa bé kia, vừa ra đời đã thấy là một tiểu mỹ nhân, ngay cả nếp nhăn mới sinh của trẻ sơ sinh cũng không có.

Lần đầu tiên Lâm Tổ Ninh sờ bàn tay nho nhỏ của con gái mình, đã cảm giác được một dòng nước ấm quen thuộc.

“Nữ nhi của ta, con là thiên sứ xinh đẹp nhất!” – Anh ôm nàng vào lòng, nàng cười thật vui vẻ: “Ta chờ con rất lâu rất lâu rồi!”

Anh không nhớ ra nàng là ai.

Nhưng hài nhi trong lòng anh lại cười khanh khách, nàng biết, nàng đã đạt được chân ái.