“Không hẳn. Sáng hôm đó, tôi chỉ là trùng hợp lái xe ngang qua đoạn đường kia, dừng lại lãm nhân thụ xem một chút, sau đó mới thấy anh. Tôi nghĩ anh đã chết rồi a.” – Hạ Mi cười nói.
Ai bảo trên đời không có chuyện trùng hợp, có duyên thì cũng có trùng hợp mà thôi.
Hạ Nhã cùng Phạm Hoằng Ân lúc này mới xuống cầu thang. Hạ Nhã nghe giọng em gái mình cùng Lâm Tổ Ninh trò chuyện, cô vỗ tay nói:
“Hai người thật có duyên nha!”
Hạ Mi bĩu môi cười cười, không phủ nhận, cũng không hùa theo:
“Trùng hợp thôi.”
“Em đến tìm chị có chuyện gì sao?” – Hạ Nhã hỏi: “Trong nhà ổn không? Ba mẹ đâu?”
“Đều rất tốt. Chỉ là, em lái xe ngang qua đây, tới thăm chị một lúc.”
“Hết tiền hay gì?” – Hạ Nhã tựa như rất quan tâm tình trạng kinh tế của em mình.
“Không, không. Cũng chưa chết đói. Chị có bạn tới, em xin phép cáo từ đây.”
“Đừng vội chứ.” – Hạ Nhã là người nhiệt tình giữ khách lại, huống chi là em gái mình.
“Không được, chiều nay em còn phải dạy hai tiết màu nước a!” – Hạ Mi nói: “Lâm tiên sinh, hân hạnh được gặp anh. À, còn có…”
“Phạm Hoằng Ân.” – Phạm Hoằng Ân tươi cười đón trả, tự giới thiệu mình.
“Hân hạnh. Em xin phép, có duyên sẽ gặp lại.”
“Em gái bảo bối này của tôi toàn phần đều toát ra khí chất của một nghệ thuật gia a! Ngoại trừ việc chính là dạy vẽ tranh, bạn trai cũng không quan tâm, cũng không lo lắng chuyện có tiền ăn cơm hay không…”
“Khí chất rất tốt!” – Lâm Tổ Ninh bình luận.
“Mỗi ngày, lái xe đây đó, kết quả là thu nhập hàng tháng đều tiêu vào khoản bồi thường cùng tiền phạt cho người khác, tính cách con bé cũng khá cứng đầu! Tôi thật hối hận vì tặng cho nó một chiếc xe cổ…” – Hạ Nhã nói.
Bao nhiêu kỳ diệu trôi qua, một người con gái yếu đuối lại là ân nhân cứu mạng của mình. Lâm Tổ Ninh nhìn lại một tuần thi công từ đầu đến cuối lần nữa. Anh cần phải “ăn miếng trả miếng” cho tốt!
***
Lại một năm thượng nguyên, tại Kim Lăng.
Ta từ Vương Kim Phượng biến thành Trần thị, mười sáu tuổi, phụ thân đem ta gả cho con cháu một gia đình giàu có bậc nhất - Trần gia.
Ta một mực nói không, trong lòng cũng không ngừng nói không. Bọn họ không hề biết được, trong lòng ta chỉ có một người – nam nhân kia, người từng giúp ta bán mứt quả suốt đêm.
Trên bàn trang điểm của ta để một chồng tiền đồng, còn có chiếc áo trắng hình thêu dính đầy nước đường đỏ mứt quả, giặt ta cũng không giặt, nó được ta tỉ mỉ cất đi.
Ta nhớ lại bộ dáng hắn hỏi ta tên gì, cũng nhớ ký hàm răng trắng chỉnh tề của hắn.
Không gặp lại hắn. Ta lén đọc những loại tiểu thuyết về những tiêu kim tiểu thư bỏ trốn theo kẻ lang thang, hy vọng có một ngày ta cũng sẽ được như thế. Mẫu thân ta chọn tỳ nữ mới cho ta, tên là A Man, nàng có bản lĩnh lén tìm cho ta những quyển sách kia.
Nhưng A Man không phải ba đầu sáu tay, cũng không có cách nào thay ta lấy được Trương Nhạn – con nhà bán đậu hũ. Bởi vì ngay cả A Man cũng không biết được tâm sự của ta.
Trương Nhạn là một người bí mật trong lòng ta.
Chỉ có tiếng ding dong của đồng tiền mới biết, cùng chiếc áo trắng dính nước đường đỏ mới biết.
Ta không biết hắn có nhớ đến ta hay không. Ngoại trừ bên ngoài ta là nữ nhi bảo bối của Vương gia, ta cũng chỉ là một nữ tử bình thường, không đặc biệt xinh đẹp, lại càng không quá thông minh, cũng không có gì đặc biệt đáng để người ta nhớ kỹ.
Đêm thượng nguyên năm ta hai mươi lăm tuổi, tại Kim Lăng.
Trong ngực ta đã ôm theo một đứa bé, là một tiểu nam hài.
Tôi ngồi trên chiếc thuyền dành cho quan chức được thiết kế đặc biệt, xem hát múa uyển chuyển. Ta ôm hài nhi bước vào phòng nữ quyến nghỉ ngơi.
Trượng phu của ta – Trần Nguyên, kế thừa tổ nghiệp, lại được phụ thân ta ra sức tương trợ, tính ra, cũng là một phú thương nhất nhì tại Kim Lăng.
Ngoại từ ta, hắn còn cưới thêm hai thê thϊếp.
Ta không nói gì, cũng không ghen tị khi không được xem là thục nữ hiền đức, ta không quan tâm cái gì là thục nữ, cái gì là hiền đức, ta không yêu hắn.
Ta khâm phục sự thông minh của hắn, mưu kế, thủ đoạn của hắn, khí phách của hắn, nhưng tuyệt đối ta không yêu hắn.
Bởi vì lý do này, ta còn khuyên hắn nên nạp thϊếp. Mặc dù hắn tìm kiếm những nữ tử có xuất thân “ca kỹ”, ta cũng đối xử với họ như nhau.
Mẫu thân nói với ta:
“Nhìn thoáng một chút, phụ thân con có tam thϊếp, thỉnh thoảng vẫn đi tửu điếm ca hát, thịnh thế tử. Trần Nguyên là người thích sĩ diện, hắn sẽ không đối xử tệ với con đâu."
Lời bà rất có lý, nhưng lòng ta vẫn lạnh như băng sương.
Cả đời Vương Kim Phượng, chỉ có thể có vinh hoa phú quý hay sao? Vì sao ta không thể giống Trần Nguyên, còn có người khác để yêu? Ta chỉ cần một người, chính là thiếu niên bán mứt quả ngày xưa, gặp mặt một lần, cả đời không thể quên được.
Ngồi bên cạnh ta còn có một vị nữ tử trẻ tuổi. Ước chừng mười tám tuổi. Cả người mặc một bộ áo bông mới, đỏ chót, dáng vẻ là một nữ hài Thủy Tú – Giang Nam, chỉ tiếc là bộ dạng được cưng chiều của nàng, mặc lên cẩm y ngọc váy, ngược lại càng làm hỏng đi vẻ mỹ lệ vốn có.
“Phu nhân, nàng ấy là tân phụ cử nhân của Kim Lăng năm nay!” – A Man nói với ta: “Áo bông kia nhìn quá thô đi, không giống y phục mới mua, không hiểu tốt chỗ nào!”
“Ngươi ít phê bình người khác đi.”
A Man là một nha đầu, nhưng cũng được nuôi dưỡng trong nhà phú quý từ nhỏ, lâu dần liền sinh thói tự cao tự đại, xem ai cũng không bằng mình.
“Vậy tân lang cử nhân là ai?”
“Là nhi tử của nhà bán đậu hũ, tên Trương Nhạn, nghe nói hắn đã khổ học mười năm đèn sách, cho nên đỗ được cử nhân, chính thức hết khổ a!”
“Trương Nhạn…”