“… Ai nói không thể?!... Bằng hữu của tôi cũng ở đây a!”
Lâm Tổ Ninh nghe đối loại giữa hai người, liền biết rõ quan hệ của bọn họ. Ha! Hay lắm! Phạm Hoằng Ân, ngay cả bằng hữu như tôi cậu cũng dám che giấu.
“Surprise!”
(Ngạc nhiên chưa!) - Lâm Tổ Ninh sợ bị hiểu lầm là lớn tiếng dọa người: “Tôi đủ chuyên nghiệp a! Đến giám sát!”
Phạm Hoằng Ân cũng không phải loại nghi ngờ vô căn cứ, chỉ là kiều hảo hữu hiện thân, làm bộ ra vẻ ngạc nhiên, kinh ngạc nói:
“Ồ! Thật trùng hợp!”
Anh ta xem Lâm Tổ Ninh là cái gì, sao lại không biết, còn muốn giấu diếm:
“Tôi… tôi… tôi cũng đến tìm Hạ Nhã… bàn chút chuyện…”
Lâm Tổ Ninh nhìn ánh mắt quẫn bách của bạn mình, đành giả bộ hồ đồ giải vây:
“Ha ha! Thật trùng hợp, tôi cũng nên đi rồi!”
“Không không!...” – Hạ Nhã là chủ nhân nên cô hơi khó xử: “Lâm tiên sinh, mời anh ngồi lại một lát, mọi người cùng nhau nói chuyện đi!”
“Tôi… Tôi có việc rồi!”
Không lẽ anh ở lại làm bóng đèn sao? Anh không thể phá hư đại sự cuối tuần của Phạm Hoằng Ân, huống cho còn là ngày sinh nhật! Không thôi, Phạm Hoằng Ân sẽ âm thầm hận anh cả đời mất!
“Tài xế của tôi còn chưa quay lại! Vầy đi, Lâm tiên sinh, anh hãy đợi ở đây một lát!”
“Tôi cùng Hạ tiểu thư đến thư phòng bàn chút chuyện được không?” – Bọn họ bước lên phòng khách lầu hai. Bởi vì gian dưới này đã bắt đầu thi công, đã trở thành một mớ lộn xộn.
Hạ Nhã cùng Phạm Hoằng Ân tiến vào thư phòng, để lại một mình Lâm Tổ Ninh ngồi ngẩn người trong phòng khách.
Anh nhìn ra được tình yêu cuồng nhiệt bên trong nam nhân như Phạm Hoằng Ân.
Hai năm trước, lúc anh mới quen Khang Vũ Lan cũng như thế! Đã từng lớn gan lớn mật, lại thèn thùng, xem như người khác hoàn toàn không biết mình, kỳ thật, người nào nhìn cũng đoán ra được.
Anh cùng Khang Vũ Lan biết nhau là tại thư viện, Khang Vũ Lan ngồi đối diện anh, rất nghiêm túc đọc sách. Lúc đó anh cũng không để ý chuyện gì, vừa đi xong nghĩa vụ quân sự không lâu, tìm được một việc làm mới, về thư viện trường đọc lại phần Lý luận cơ cấu xây dựng, bù lại lổ hổng ngày trước. Anh đã kiên trì cùng cô đọc sách 4 tiếng đồng hồ, đến giữa trưa hỏi cô có muốn cùng đi ăn cơm trưa không:
“Tôi mời.” – Anh lịch sự đưa ra lời mời.
“Tại sao lại phải là anh mời?” – Khang Vũ Lan có vẻ không đồng tình tiếp nhận thiện ý của anh, giống như người xa lạ mời đi ăn cơm là một loại sỉ nhục chứ không phải vinh hạnh.
“Tôi vừa tìm được việc làm, không có người cùng chúc mừng a!”
“Ồ??” – Gương mặt tựa như tấm gương đầy kiêu ngạo của cô nhìn trời một cái, tính toán một chút: “Tôi có thể cùng anh chúc mừng, nhưng của ai người nấy trả tiền, vô công bất thụ lộc
(không làm không nên nhận công), công việc của anh cũng không phải là tôi giúp anh tìm được!”
Hai người đi tới căn-tin ngoài phía cửa trường học, toàn để Khang Vũ Lan chọn thức ăn, dù sao anh cũng không có ý kiến.
Bữa ăn đó là bữa ăn phá kỷ lục của anh – cánh gà với khổ qua, hai loại này xưa nay Lâm Tổ Ninh khôn hề đυ.ng tới, cứ xem tay nghề của Lâm Chương Tử Quỳnh tinh xảo thế nào, nhưng anh lại vì Khang Vũ Lan mà phá lệ, còn phải giả vờ làm dáng vẻ ăn rất say sưa, ngon lành!
Lần đầu tiền hôn cô cũng chính là đêm mà hai người từ thư viện trở về.
Nụ hôn đầu của anh làm cho chân trời hoàng hôn cũng biến màu ngũ sắc.
Aizz – Lâm Tổ Ninh không khỏi thở dài. Nam nhân rơi vào chuyện yêu đương, ai cũng trở nên mù quáng! Mà nữ nhân cũng không khác gì. Lúc trước, giữa hai người bọn họ rõ ràng không chênh lệch lẫn nhau.
Chuyện đó chẳng khác nào Thái Bình Dương cùng Đại Tây Dương, có tình yêu là kênh đào Panama chật hẹp nằm giữa eo biển, bọn họ cứ thế mà gắn bó như, thân mật như keo sơn.
Hạ Nhã cùng Phạm Hoằng Ân vẫn chưa ra.
Căn bản không phải nói chuyện là yêu đương. Yêu đương còn chưa hẳn đã nói chuyện a.
Đang ngẩn người, chuông cửa lại vang lên.
Lâm Tổ Ninh nhanh chóng đi theo lan can cầu thang, nửa trượt nửa nhảy đi xuống mở cửa. Quân tử giúp ngươi hoàn thành ước vọng, anh cũng không muốn làm hỏng buổi hẹn hò của Phạm Hoằng Ân.
“Xin hỏi tìm ai?”
Cửa vừa mở, người khách đến và anh đều cùng nhau ngơ ngẩn.
Người này, có khuôn mặt rất quen! Nhưng anh không nhớ đã gặp nơi nào!
“Cô là? – “Anh là?” – Cả hai dùng đồng thanh hỏi.
Trên sống mũi cô gái có đeo gọng kính mảnh màu đen, đôi mắt không ngừng dò xét Lâm Tổ Ninh:
“Anh là bằng hữu của chị tôi sao? Anh… trông anh rất quen!”
Anh biết cô ấy là ai. Cô ấy nhất định là em gái của Hạ Nhã, vì dáng hình có chút tương tự. Hạ Nhã xinh đẹp đến mấy thì cô bé này lại rất thanh tú, rất có phong thái tri thức.
“Tôi cũng cảm thấy cô rất quen!”
Lâm Tổ Ninh không phải kiểu người gặp bạn khác giới đều sẽ nói như vậy.
“Tôi là Hạ Mi, xin chào anh!” – Cô gái tự nhiên hào phóng vươn tay ra.
“Xin chào, tôi là bằng hữu giúp Hạ Nhã thiết kế nội thất của nơi này.”
“A! Tôi nhớ ra rồi.” – Hạ Mi nhìn chằm chằm đôi chân gãy của anh: “Anh là người mà tôi cứu hồi tháng trước! Anh bị tai nạn xe, nằm trong bụi cỏ, trên mặt đều là máu với bùn lấm lem…”
“Phải vậy không?!...”
Mặc dù lúc ấy anh rơi vào trạng thái hôn mê, nhưng ánh mắt anh từng quét qua, đại khái lúc đó anh có nhớ kỹ gương mặt này của cô.
“Là cô đã cứu tôi sao?”
“Tôi đưa anh đến bệnh viện Hòa Bình!”
“Đúng a!... Vậy… Nói vậy cô là… là ân nhân cứu mạng của tôi?”