“Không thành vấn đề.” – Lâm Tổ Ninh giải thích: “Bằng hữu của cậu cũng là bằng hữu của tôi a…”
“Không, không.” – Phạm Hoằng Ân lập tức biểu hiện mình không nên lạm dụng anh: “Không giống đâu. Phí thiết kế vẫn phải trả. Vì tôi nợ bằng hữu của tôi… một cái nhân tình, cho nên phí lần này tôi sẽ giúp người đó trả tiền…”
“Chỗ nào? Giữa tôi với cậu mà còn nói chuyện tiền nong…”
“Không được, không thể hoàn toàn miễn phí a! Cậu giảm 50% thì tốt rồi!”
“Lấy tiền của cậu, chẳng phải tôi trở thành con rùa rụt đầu sao!” – Hai người nhìn nhau cười cười.
Thành giao! Đương nhiên là miễn phí.
“Người đó sẽ lái xe đến đưa cậu đi.”
Câu nói này mang ý nghĩa: Hạng mục công trình lần này tương đối lớn! Một gia đình có tài xế riêng, không hẳn sẽ xây một căn nhà ba gian mà hẳn sẽ định xây một ngôi nhà kín cổng cao tường:
“Đó chẳng phải là một tòa thành ư?”
“Cậu yên tâm.” – Phạm Hoằng Ân nói: “Cũng không phải là một tòa cao ốc, chỉ là một gian biệt thự hai tầng thôi.”
Lâm Tổ Ninh đang nghỉ bệnh, cũng trốn không thoát gian khổ.
Một chiếc Mercedes-Benz 500 đưa anh đến trước một biệt thự vùng núi Đông Hồ.
“Mời vào.”
Chưa thấy người, đã nghe một giọng oanh thanh yến ngữ. Là nữ nhân. Phạm Hoằng Ân cũng không nói trước với anh chủ nhân là người thế nào.
Vừa đến cửa đã nghe thấy một giọng nói õng ẹo. Lúc cô ta đến mở cửa làm cho Lâm Tổ Ninh có chút giật mình, anh vẫn chưa chuẩn bị tâm lý xong.
“Tôi là Lâm Tổ Ninh, ở Kỹ Sư Kiến Trúc.”
“Tôi biết. Hoằng Ân đã giới thiệu về anh, cậu ta nói anh là át chủ bài của công ty họ, tôi cũng đã xem qua tác phẩm của anh. Quả nhiên, không tầm thường.”
Hai câu nói đó làm cho lòng Lâm Tổ Ninh có chút vui vẻ. Ai lại không thích nghe người khác nói ngọt? Huống chi, những việc xui xẻo anh vừa trải qua cũng đếm không hết.
“Không hẳn, không hẳn!”
Anh bước vào cửa, đánh giá bốn phía xung quanh, không khỏi kinh hoàng thất sắc. Căn phòng khách mặc dù thiết kế khá bảo thủ, nhưng vật liệu sử dụng đại khái có thể mua được một mảnh đất khác cùng diện tích: Thảm Ba Tư chính hiệu, Đèn chùm lộng lẫy theo phong cách Trung cổ Châu Âu mạ vàng 18k, Bản đồ thủ công làm bằng gỗ Cẩm Lai, Tủ ly sứ được trang trí nghệ thuật, còn có Bộ ghế sofa, bên trên là chữ ký của một danh sư chế tác người Ý ….
Lâm Tổ Ninh đánh giá vị nữ chủ nhân bên cạnh:
Ước chừng, ngoài ba mươi tuổi đi! Mặc dù làn da mịn màng được thoa lên một lớp phấn tương đối dày, một chút nếp nhăn cũng không có, nhưng có thể nhìn ra được phần tuổi tác đã không còn trẻ nữa: Ánh mắt chớp động lộ ra tư vị có chút tang thương của cuộc đời, cho nên không thể đánh lừa tuổi tác.
Cô ấy có một cái cổ thanh tú, trên trán là một chuỗi Kathi hạng nhì, kết hợp với hoa tai. Toàn thân mặc một bộ váy dài, màu quất nhạt
(cam nhạt), hiển nhiên đều là loạt hàng hiệu, giá tiền có thể hù chết người. Quần áo mặc ở nhà, có vẻ quá hoành tráng đi!
Nhưng bất luận thế nào, bố trí của căn phòng khách này hoàn toàn cân đối. Tục ngữ có câu “người nào chơi với chim gì”
(một câu nói ngụ ngôn), một người phụ nữ như vậy hiển nhiên sẽ bố trí phòng ở thích hợp như vậy.
Giống như dạng người như Lâm Tổ Ninh, bất luận có hiểu về thiết kế nội thất như thế nào, cũng chỉ thích hợp ở trong một căn nhà ọp ẹp, chỉ có bốn bức tường với một đám lung ta lung tung.
“Rất xứng đôi a!” – Lâm Tổ Ninh không nhịn được tự thốt lên.
“Xứng đôi cái gì?”
“À… Tôi nói, căn phòng này khá tráng lệ… cùng với một người quý phái dung hoa như cô đây rất xứng đôi. Một sự kết hợp bổ sung lẫn nhau. Tôi cảm thấy đã rất hoàn mỹ rồi, không thấy chỗ nào cần mình cống hiến sức lực nữa.”
“Lâm tiên sinh quá khen! Nhưng tôi đã xác định, muốn đem toàn bộ mọi thứ trong này tẩy trừ toàn bộ, trùng tu lại, đổi sang một loại quang cảnh mới.”
“Toàn bộ? Vị phu nhân này… Sao lại bỏ hết đi được? Tôi thấy những vật này, có giá trị rất đáng kể, lúc trước chắc hẳn đã phí rất nhiều tâm sức để bố trí như vầy a.”
“Phu nhân? Không! Tôi không phải phu nhân gì đâu! Anh có thể gọi tôi là Hạ tiểu thư, tôi tên là Hạ Nhã.”
Hạ tiểu thư? Để cô ấy nhắc nhở, Lâm Tổ Ninh mới phát giác mình vừa mới thất lễ. Trên thế giới này, hai chữ “phu nhân” kia sao có thể tùy ý gọi một nữ nhân a?
“Thật xin lỗi!”
“Anh cảm thấy, đến tuổi này mà vẫn còn độc thân như tôi, rất kỳ quái sao?”
Giọng nói của cô có chút trách cứ, liếc mắt xinh xắn nhìn anh một cái, phong tình vạn chủng cứ chậm rải trôi qua:
“Tôi quyết định tẩy trừ toàn bộ, sau đó trùng tu lại mới hoàn toàn. Những bộ trang trí này nhìn đi nhìn lại đã hơn mười năm, tôi cảm thấy thật phiền chán. Giống như chính tôi là người làm cho một đám đồ cổ này trở nên mốc meo hết vậy! Huống chi Hoằng Ân cũng đề nghị tôi nên đổi hết toàn bộ thành thiết kế hiện đại.”
Tên gia hỏa Phạm Hoằng Ân lại có sức ảnh hưởng lớn vậy sao?
“Sau này, nếu như muốn ra làm ăn, nhất định phải góp lửa chung với Tiểu Phạm mới được.” – Lâm Tổ Ninh bắt đầu đùa cợt: “Nếu vậy, chuyện mua bán của tôi sẽ làm mãi không hết. Dù gì cậu ta cũng có thể khuyên vài vị khách đem hết trang trí bỏ sạch đi a!”
“Lâm tiên sinh, tôi cực kỳ tín nhiệm tài năng thiết kế của anh, cũng cần xin ý kiến quyết đoán của anh giúp tôi thay đổi thế nào cho hợp lí! Những món đồ cũ này, anh hãy giúp tôi đem đi hết đi…”
Thiên a! Toàn bộ đám này, nếu tháo ra giá trị không chỉ bằng một năm tiền lương của anh đâu! Lâm Tổ Ninh đương nhiên nguyện ý mang đi! Nhưng, quân tử ái tài, thủ chi hữu đạo
(luận ngữ: nghĩa là Người quân tử thích tiền của, để dùng nó cho việc đạo). “Tiểu thư không cảm thấy đáng tiếc sao?”
“Không hề. Lâm tiên sinh uống chút gì không? Trà, cà phê, hay là rượu?”
Lâm Tổ Ninh bắt đầu lấy cặp thước đo đạc bên trong ra:
“Không, cảm ơn. Tôi nghĩ trước tiên nên đo đạc chiều rộng, chiều cao đã, sau đó trở về họa bản thiết kế, nhưng mà… Hôm nay vẫn chưa phải là giờ làm việc của tôi.”
Lâm Tổ Ninh chỉ vào một chân còn đang bó thạch cao của mình:
“Tôi không có người phụ việc đi the, cho nên… phiền cô giúp tôi đo đạc một chút, chỉ cần giúp tôi đè một đầu thước là được.”