Mẫu thân ta nói, chính chúng ta đã hút cạn sự kiên nhẫn cùng thanh xuân của bà.
Phụ thân là một chân sai vặt, quản chuồng gà cho nhà Hoàng viên ngoại, phần lớn ông không nuôi nổi bao nhiêu đứa con của mình. Nhưng mà sinh hài tử cũng không khác nào đẻ trứng gà, đó là quy luật mà mẫu thân tự mình xuất ra từ bụng bà.
Đại tỷ cùng Nhị tỷ thường đưa bọn ta lên núi nhổ rau dại ăn.
Lúc mẫu thân ta 30 tuổi, cũng là lúc bà hạ sinh tiểu hài thứ mười. Nếp nhăn trên gương mặt cùng nếp nhăn trên bụng cứ thế mà nhiều lên.
Ta nhớ rõ, ngày đó là một đêm giông tố.
Phụ thân đi từ nhà Hoàng viên ngoại, trộm một quả trứng gà trở về. Đại tỷ đem nó đun sôi, cắt thành sáu mảnh, ta liếʍ láp ăn, ngẫm lại, mùi vị trứng luộc lúc đó thật thơm.
So với cái bụng tròn hơn mấy quả dưa của mẫu thân ta, một miếng nhỏ đó chẳng thấm tháp vào đâu. Bà vội vàng lấy chậu, bình ra hứng nước mưa dột qua kẽ mái nhà.
Bà nhìn thấy ta còn chưa liếʍ hết vỏ trứng, liền mắng ta một trận:
“Nữ hài tử không được tham ăn! Tham ăn như vậy thì làm sao lấy được chồng tốt? Coi chừng bị người ta trả về nhà thì…”
Nói chưa dứt lời, bà ôm bụng kêu thảm một tiếng, hai tay bưng lấy bụng, giống như đau sắp gập đôi cả người…
Ta nhìn thấy, nước mưa tràn ra đất đều biến thành màu đỏ, huyết sắc càng lúc càng đậm đặc…
Ta bị dọa kinh hãi, ú ớ u a kêu không thành lời.
Thân thể của mẫu thân đột nhiên đổ ào một vệt nước màu đỏ. Còn có một vật gì đó nhấp nhô dưới háng, giống như sắp rớt ra.
“Thế nào rồi?” – Cha ta nghe thấy mẫu thân kêu thảm thiết liền chạy tới.
“Hài tử, hài tử….” – Mẫu thân nói được hai tiếng liền chết ngất, im hơi lặng tiếng.
“Có thứ gì đó sắp ra…” – Ta nói.
“Mau qua thôn bên cạnh gọi bà đỡ Lý!” – Cha gọi đại tỷ, “Mau lên! Đi ngay! Nha đầu chết tiệt này!”
“Trời đang đổ mưa….” – Môi đại tỷ một mực run lên, lúc này bên ngoài truyền đến một tiếng vang đùng đùng!
Tiếng sấm tựa như sắp đánh gãy một gốc cây.
Đại tỷ cắn răng, cầm lấy dù xông ra ngoài.
Vật kia còn hơi nhúc nhích.
Cha cởi dây lưng của mẫu thân xuống, ông hơi do dự, gọi nhị tỷ tới giúp:
“Đem đầu đó lôi ra, Xuân Mị!”
Tay nhị tỷ phát run, nàng mới 11 tuổi, cái gì cũng không biết, đành nhắm mắt làm liều, muốn đem hài nhi kia lôi ra ngoài.
Mưa vẫn tiếp tục rơi đầy ra đất, từng giọt tí tách rơi, tay nhị tỷ dính đầy máu cũng dính đầy nước mưa.
“Hắn… hắn chết rồi!”
Hài nhi được nối bởi dây rốn, mà dây rốn lại nối tiếp với mẫu thân. Nửa phần trên đã tím tái, không kêu cũng không khóc, không giống bọn đệ đệ trước đây, vừa mới sinh bọn hắn đã tru tréo khóc lớn.
Cha đánh hài tử mấy lần vào mông, vừa đánh vừa gọi:
“Khóc đi! Khóc đi!”
Da thịt hắn sắp bị đập tan nát, thế mà cũng không có bất kỳ âm thanh nào.
Lúc này nhị tỷ mới đi tới lay lay người mẫu thân. Ta nói:
“Tỉnh lại! Nương, mau tỉnh lại! Nằm dưới này sẽ lạnh lắm!”
Mẫu thân cũng không phản ứng lại ta.
Ta mới phát hiện, nền đất tràn đầy máu chảy, giống như một lớp thật dày.
Bà đỡ Lý tâm không cam, tình không nguyện, lúc bà đến, mẫu thân ta cũng đã ra đi:
“Ta nói cái thai này nên bỏ đi! Nàng không chịu! Sợ là nam hài!”
Mà hài tử vừa chết lại là một tiểu muội muội.
“Còn chẳng phải là nữ sao! Làm gì phải để mất một cái mạng như vậy!” – Bà đỡ Lý vừa lật xem thi thể tiểu hài kia, vừa khinh thường nói.
Sau đó bà lại tới gặp phụ thân ta đòi tiền sinh nở:
“Cuối năm rồi, không được nợ quá năm ah!”
Phụ thân ta khom lưng rất thấp, không biết là bi thương hai là áy náy:
“Không nợ, không nợ…”
Đại tỷ đội mưa đi gọi người, bệnh thương hàn nhập phổi, bệnh nằm liệt dường, không dậy nổi.
Quả nhiên, không đến một năm, ta liền bị bán cho nhà khác.
Bà đỡ Lý xoa xoa gương mặt của ta:
“Nữ hài được người khác muốn mua, quả thực không dễ dàng! Ngươi phải từ từ mà nghĩ kỹ, không phải ai bọn họ cũng muốn mua đâu… Ba mươi lượng, ngươi xem, bọn hắn trả giá cao bao nhiêu, nếu ngươi hối hận cũng không có cơ hội lần sau ah. Bao mươi lượng, có thể mua được khối ruộng vườn, thật nhiều gà, còn có tiền cho đệ đệ ngươi đọc sách, tương lai không chừng sẽ thi đỗ Trạng Nguyên, làm rạng rỡ Tô gia các ngươi…”
Cha ta suy nghĩ một lát, nhìn xem ta, lắc đầu, gật đầu, lại lắc đầu!
Ba mươi lượng, thật sự ông ấy động tâm! Bán đi một tiểu nữ hài không có mẹ như ta, ta được đưa tới hoa lâu, trở thành nữ nhi của một vị cô nương. Cô nương đó đeo vàng bạc khắp người, ta mới gặp nàng cứ tưởng nàng là tiên nữ.
Nàng cũng không phải hiền lành như nhan sắc của nàng, nàng xoa bóp cánh tay ta, lại vỗ vỗ vào mông ta:
“Thật là quý ah! Nhưng vẫn còn nhỏ quá! Ta cần phải nuôi nàng mười năm nữa mới đủ!”
“Nàng là hài tử đẹp nhất trong số nữ hài nhà chúng ta! Tính tình cũng nhu thuận.” – Bà đỡ Lý nói vài lời tốt đẹp.
Ta nhìn thấy nàng nâng tay đưa sáu mươi lượng bạc lớn.
Lúc ta 6 tuổi, đã phải nghe theo mọi mệnh lệnh của cô nương, ta đổi tên thành Lương Nhi, Nàng bảo ta gọi nàng là “nương”
(mẹ); “Dương Lương Nhi”. Dương là họ của nương, danh tự Lương Nhi là do một vị ân khách đặt, truyền thuyết nói hắn ta từng trúng cử tại Hương thí.