Ở góc đường núi, có một bãi cỏ, trên bãi có nhỏ hẹp, mọc sừng sững một thân lãm nhân thụ*
(cây bàng) rất cao.
Vào đầu mùa thu, lãm nhân thụ bắt đầu chuyển sang sắc đỏ. Có lẽ là vì địa chất đặc biệt, lá cây trở nên đỏ tươi, tựa như lưu ly trong suốt. Mỗi một phiến lá rụng xuống, lại giống như bàn tay của người thợ thủ công điêu khắc châu báu cổ, tạo thành từng điểm huyết sắc trên nền cỏ.
Cuối hè, lá trên thân lãm nhân thụ vẫn rơi xuống bãi cỏ xanh miết đó, một thân lãm nhân thụ lại kiêu hãnh, mang phong thái của một vị quốc vương kiêu ngạo, tự hào tuyên bố đã chiếm trọn toàn bộ lãnh thổ.
Lãm nhân thụ mỹ lệ cỡ nào cũng không thể “bảo” lữ khách đi đường nán lại dừng chân mà chiêm ngưỡng. Bọn họ chỉ cảm thấy kỳ lạ với dáng vẻ xinh đẹp đó, rồi vội vàng rời đi. Một giây đồng hồ cũng không thèm lưu luyến.
Cũng khó có thể nhìn thêm lãm nhân thụ lâu hơn. Bởi vì cây cao lớn lại tựa thân vào một vách núi, tại khúc cua đường, quay 90 độ bên cạnh, phía dưới chính là sườn núi nguy hiểm. Bên kia đường cao tốc, ban ngày có thể nhìn ra xa tận đường biển cùng chân trời, ban đêm đủ để nhìn thấy ánh đèn lấp lánh, sáng rực của một vùng đô thị miền quê.
Nhưng, chỉ cần bị phân tâm, phạm một sai lầm không đáng tại khúc cua nguy hiểm này, rất có thể người lái xe sẽ đâm vào sườn núi, lăn xuống vách đá đến thịt nát xương tan!
Mỹ lệ dựa vào nguy hiểm mà sinh tồn!
Đây chính là khu vực có tỉ lệ tai nạn giao thông cao nhất khu vực.
Cỗ xe lao vùn vụt qua, theo gió gào thét dọc cung đường, cuối cùng cũng chỉ có giấy tiền vãng mã tế bái cho những vong hồn chết oan.
Vương quốc của lãm nhân thụ không bị ai xâm chiếm. Cũng là nơi mà nàng trông coi.
Mùa xuân, lá cây khô héo rơi rụng, hòa vào bãi cỏ, tan thành chất dinh dưỡng, trở thành cỏ xuân tươi non cùng từng lớp mầm non lãm nhân thụ đứng ra chào hỏi sấm đầu xuân.
Năm này qua năm khác, đều vẫn y nguyên như vậy.
-----------------------
Đêm đầu xuân, có chút mưa phùn tung bay.
Một chiếc mô-tô đang vượt quá tốc độ trên đường núi không đèn. Lãm nhân thụ đang chìm mình vào màn đêm, chuẩn bị say giấc… Đối diện phía bên kia sườn núi là hình ảnh một chiếc mô-tô thể thao cỡ nhỏ cũng phóng đi với tốc độ trên 120km/h….
Tiếng động cơ trên con đường núi nhỏ hẹp vang lên, làm chấn động vách núi tựa như đang quấy rầy giấc ngủ đêm an tĩnh của lãm nhân thụ --- hai chiếc lá cuối cùng còn sót lại, đột nhiên cũng được “quét sạch”, rơi xuống dưới theo đám mưa phùn lất phất.
Trong khi chiếc lá rụng xuống, tiếng động cơ ồn ào trở nên bén nhọn, biến thành tiếng thét tê tái, một tiếng vang cực lớn!
Quả nhiên! Giống như một tiếng sấm mùa xuân cực ngắn trôi qua…
Trong đêm yên tĩnh, phảng phất có tiếng thở vang dội trong sơn cốc…
Toàn thân Lâm Tổ Ninh kịch liệt đau nhức, vừa hồi tỉnh. Hạt mưa xối xuống từng đợt đã làm ướt đẫm người anh.
Mở mắt, trước mắt đều là một màn đêm đen kịt, anh hoài nghi bản thân không biết có còn ở nhân gian hay là đã rơi xuống quỷ vực rồi?!...
Mới vừa rồi, đột nhiên bị ánh đèn phía đường đối diện chiếu tới, làm cho đôi mắt anh trở nên mông lung, bị ánh sáng trắng chiếm lấy toàn bộ điểm nhìn. Nhất thời, anh mất phảng ứng, cảm thấy một chiếc xe khổng lồ đã đâm lấy anh – nghĩ đến đây, anh chỉ muốn vức bỏ xe máy mà chạy, sau đó anh đã mất ý thức.
Từ đầu, xương ngực đến chân, mỗi một tấc da thịt đều giống như muốn tự mình tuyên bố độc lập.
Chẳng lẽ, mình đã không còn tồn tại ở dương gian?
Anh cố gắng nhìn vài nơi xa xa, chỉ thấy một màn mây mù dày đặc, nhưng có thể lờ mờ trông thấy vài đốm đèn lẻ tẻ dưới vách núi.
Cho nên, nơi này không phải là Thiên đường, cũng chẳng phải Địa ngục. Anh chưa chết! Nhưng thật kỳ quái, chiếc xe máy của anh không nhìn thấy đâu mà chiếc xe đυ.ng phải anh cũng không có chút tâm hơi nào. Một vết tích sót lại sau trận tai nạn đó cũng không có, tựa như đã bị trận mưa kia ăn mòn rửa trôi!
“Chẳng lẽ mình gặp quỷ sao?!”
Cho dù là ai, khi ở trong tình huống này cũng đều sẽ rung mình, suy diễn đến những điều đáng sợ. Cho dù lá gan nam tử trẻ tuổi của Lâm Tổ Ninh anh cũng không nhỏ, nhưng nghĩ đến đây, chính anh cũng phải sởn gai ốc! Chưa bị dọa cho ngất xỉu cũng xem như đã là anh hùng lắm rồi!
Cơn mưa làm cho tay chân anh lạnh ngắt, vừa rồi, toàn thân anh đầy mùi rượu, làm cho đỏ mặt tai nóng, thế mà bây giờ điều đó lại làm cho đầu đau như búa bổ, ngay cả việc muốn cử động một chút anh cũng không làm nổi, cả cơ thể cứ thế mà bị lớp lớp cỏ che lấp.
Ngay lúc này, một thứ gì đó trơn trơn, nhẵn nhẵn, cảm giác mát mát thoải mái, vừa lướt ngang qua chân anh.
Có một tia sáng mập mờ không rõ, nhưng anh lại có thể trông thấy, dáng hình tròn tròn dài dài, bên trên lại xen kẽ lớp vảy màu đen trắng, lộ ra ánh sáng lộng lẫy dưới màn mưa.
Vừa mới ngủ đông tỉnh dậy, lại gặp trúng “tiết vũ tán”!
-------------------------------
“Ốc lậu thiên phùng liên dạ vũ!”
(Nhà dột còn gặp mưa/ tựa như câu “nhà dột bìm bìm leo” ở VN mình) Đầu óc Lâm Tổ Ninh cố gắng chỉ huy đôi tay vận hành linh hoạt, anh chỉ biết rằng, ngày hôm nay chính là ngày xui xẻo cực độ!
Chắc kiếp trước thiếu nợ nên kiếp này mới “họa vô đơn chí”
(tai họa dồn dập)!
Bình thường, Lâm Tổ Ninh không đυ.ng đến một giọt rượu, hôm nay lại có tâm tư đi uống rượu, tất nhiên là có nguyên nhân! Anh vừa mới thất tình.
Hai chữ “thất tình”, thực sự không đủ để hình dung chuyện này. Phải nói rằng, vợ tương lai của anh đã quyết định cùng người khác cao chạy xa bay!
Lâm Tổ Ninh cùng Khang Vũ Lan đã chung sống bên nhau hai năm. Từ chờ đợi nhau ăn tối đến để lại những tờ giấy nhắn. Sau đó thậm chí không để lại một lời nhắn nào cho tới khi đêm tàn. Tình cảm, cũng thuận lý thành chương mà tự nhiên chuyển từ lạnh sang nóng, yêu thương theo thời gian cũng từ từ nhạt dần. Nhưng anh không ngờ đến, một ngày Khang Vũ Lan lại lặng lẽ rời đi…
“Thân yêu ơi, Em thu dọn tất cả đồ đạc của mình đem theo. TV, tủ lạnh là em mua, vì vậy em sẽ đem theo. Máy giặt là do anh trả góp nên em để lại, nhưng em sẽ lấy 2000 tệ trong ngăn kéo vì đó là tiền cọc mà em gửi lúc trước – biên lai để dưới ảnh của anh. Tất cả món đồ sứ An Khang em cũng sẽ đem theo, dù sao anh cũng không bao giờ xuống bếp, nên anh cũng không cần giữ chúng làm gì. Rác trong phòng anh chất hơn một tháng, thuận tay nên em giúp anh đem dọn, phí phục vụ cũng ít thôi. Em chưa nhận hóa đơn tháng trước, em có gọi hai cuộc điện thoại quốc tế đến Hoa Kỳ, nếu anh nhận được hóa đơn, đem nó tới công ty để em gửi trả. Đại ân, không lời nào cảm tạ hết! P/s (tái bút): Chúc anh thật vui vẻ! Vũ Lan” Lâm Tổ Ninh vừa trông thấy lời nhắn còn tưởng rằng Vũ Lan đang nói đùa.
Anh khó có thể hình dung được, bản thân đã thật sự chấn động! Vũ Lan lại “tiền trảm hậu tấu” dọn đi!
Sau sự tình phát sinh đó, Lâm Tổ Ninh mới bắt đầu suy đoán nguyên do, rõ ràng mọi thứ vẫn đang vận hành theo quỹ đạo, chắc chắn phải có nguyên nhân!