Bên cạnh hồ sen, có một nam tử so với hoa sen còn muốn yêu dị hơn đang đứng đón gió, hắn dùng một miếng vải gấm nhẹ nhàng lau chùi cái trường kiếm màu bạc, ảnh ngược in lên thân thanh trường kiếm đó là dung nhan u nhã đủ để làm người ta tan nát cõi, hào nhoáng chói mắt cùng với vỏ đao đen nhánh tạo thành một sự đối lập.
Một con đại điểu toàn thân màu trắng hét lên một tiếng dài, lượn vòng rồi nhảy vào trong ao sen, bọt nước văng lên khắp nơi, trong nháy mắt, toàn bộ cá trong hồ đều biến thành cá chết, ngửa bụng nổi lên trên mặt nước, toàn cảnh vô cùng chết chóc.
“Chậm, ta đã nói ngươi rất nhiều lần, không được tự tiện chạm vào thứ gì có liên quan đến nước!” Lãnh Diệu Lên dùng đao nhọn chỉ vào nó.
Đại điểu trợn tròn hai con mắt như muốn kháng nghị. Sau đó vùi đầu tìm kiếm các loại rắn có độc nổi lên, đập đập hai cánh lớn, xoay bắt đầu đầu ăn.
Vài bóng người từ xa bỗng nhiên bay tới sau đó quỳ dưới chân Lãnh Diệu Liên: “Thiếu chủ, tro cốt từ Hạ Hầu phủ mang ra đã được rải trên Linh sơn, cũng có cao tăng làm phép, mà Hạ Cẩm Thần thủy chung nửa bước cũng không rời đi.”
“Còn thân phận tên tùy tùng có tra ra chưa?”
“Hồi thiếu chủ, thời điểm Thập Tam hoàng tử xuống xe ngựa đúng là có bế một nữ nhân, nhưng là bởi vì bị khăn sa che mặt nên thấy không rõ dung mạo.”
“Tốt lắm,” Lãnh Diệu Liên khóe miệng nhếch lên, xem ra bọn họ đều bị tên hồ ly gian giảo này lừa.
Vốn là muốn tới lấy hài cốt giả kia, lại không nghĩ rằng Hạ Cẩm Thần nửa bước cũng không rời khỏi linh cữu, ngay cả thuộc hạ phái đi từng người cũng đều bị đánh trọng thương. Bởi vì thân thể của mình còn hồi phục hoàn toàn, trong ngày tang lễ ấy hắn chỉ có thể đứng xa xa mà nhìn.
Không nghĩ tới, không chỉ xem được trò hay mà còn phát hiện một kinh hỉ.
Thập Tam hoàng tử, người luôn luôn không thích người khác tới gần, thế nhưng lại ôm một tùy tùng nho nhỏ lên xe ngựa.
Nam Cung Dữu Hương khắp nơi đùa giỡn tâm cơ, lại không biết chính mình căn bản là dùng giỏ trúc hứng nước, thậm chí hứng không được nước mưa mà một giọt cũng không dính. (công dã tràng)
Buồn cười a, thực buồn cười.
“Thiếu chủ, có mật tín của Nhị hoàng tử,.” Dứt lời hai tay lập tức dâng kia một cái phong thư được dán kín bằng sáp hồng.
Lãnh Diệu Liên, chậm rãi thu đao, trang giấy màu vàng đã biến thành vô số mảnh vụn, phiêu tán trong không trung.
“Ngươi, đi nói cho hắn, nếu muốn cùng Cách Môn giao dịch, xuất ra chút thành ý”.
**************** ta, hoa lệ lệ giọt phân cách tuyến ****************
Thời điểm Nam Cung Dữu Hương tỉnh lại sau một đêm vui vẻ, toàn thân đau nhức, vết máu đỏ tươi trên chăn lại càng làm cho nàng cảm hứng phấn.
Nàng rốt cục đã là người của Vũ ca ca.
Nàng rốt cục cùng Vũ ca ca cùng nhau vượt qua chuyện này, đêm qua quả thật hai người hòa thành một, không hề có một chút khoảng cách. Nàng nhìn vào chỗ bên cạnh không người, tưởng tượng thấy nơi Vũ ca ca đã từng nằm qua, cố gắng hấp thu mùi vị còn sót lại của hắn.
“Vũ nhi, vào đây hầu hạ ta tắm rửa thay quần áo.”
“Dạ, dạ!”
Vũ Nhi lảo đảo chạy vào, nàng đã ở bên ngoài một đêm, bởi vì hoảng sợ quá độ nên sắc mặt vô cùng tái nhợt.
Quận chúa của nàng vậy mà tự mình làm ra chuyện như vậy, hơn nữa còn kêu lớn tiếng như vậy, hạ nhân đi ngang qua nơi này đều có thể nghe rành. May mà đêm dài nhân tĩnh, cũng không có người nào dám chạy tới nơi này, nếu chuyện này truyền ra ngoài, quận chúa làm sao còn có mặt mũi gặp người khác“Vũ nhi, ngươi phát ngốc cái gì đó?!”
Nam Cung Dữu Hương bất mãn gõ gõ đầu nàng “Điện hạ đi nơi nào ? Như thế nào sáng sớm lại không thấy bóng người?”
“Điện, điện hạ, nô tì, nô tỳ không biết” Vũ nhi cảm thấy chính mình nói cũng không có thể nói đầy đủ, lúc này muốn nàng nói như thế nào với quận chúa, điện hạ đêm qua vốn không có đến Tọa Tân Lâu này đâu chứ?
“Cũng là ngươi, thứ nô tỳ nho nhỏ, làm sao mà biết phu quân ta ở đâu.” Nam Cung Dữu Hương cười ngọt ngào. “Hôm nay tâm tình ta tốt, liền tha cho ngươi vô tri, nhanh đi chuẩn bị nước ấm, hầu hạ ta tắm rửa, đừng đứng ở đây mà ngây ngốc, cẩn thận ta phạt ngươi.”
“Dạ, dạ! Nô tỳ đi ngay!”
Vũ Nhi giống như được đại xá, liền cuống quít chạy đi ra ngoài, đến ngưỡng cửa lảo đảo một cái thiếu chút nữa ngã sấp trên mặt đất.
Nam Cung Dữu Hương thản nhiên cười, cho rằng tiểu nha đầu này ngượng ngùng.
Nàng cúi đầu liếc mắt xem xét tay mình, trên tay lưu lại rất nhiều dấu xanh tím, vui sướиɠ rất nhiều, nhưng lại buồn bực vì sao chỉ trên ngực không có lưu lại dấu gì.
Chẳng lẽ Vũ ca ca không thích cái đó của nàng? Hay là chê nàng không đủ lớn? (editor: *ngoác mồm*)
Vô luận thế nào, nhất định sẽ thỉnh một bà mụ tốt tốt đến điều trị, vì còn phải chuẩn bị cho sau này sinh ra tiểu hoàng tử nữa chứ.
“Quận chúa,! Quận chúa!! Không tốt !”
Vũ nhi, đột nhiên lại chạy trở về, thở hổn hển, sắc mặt lại càng tái nhợt, mồ hôi lạnh trên trán đổ ra, không biết nên báo cáo chuyện này như thế nào.
“Vũ nhi, xú nha đầu, ngươi phải gọi ta là Vương phi, không nên gọi quận chúa!”
Nam Cung Dữu Hương muốn nhảy dựng lên, không biết hình tượng tiểu tỳ nữ ôn nhu hiền thục ngày thường của nàng chạy đi đâu vóc dáng bây giờ hoàn toàn không thích hợp.
“Vương phi, Vương phi, điện, điện hạ hắn”
Cái đầu Vũ Nhi giống như lạc đà, vùi vào trước ngực, cũng không dám thở mạnh.
“Điện hạ như thế nào ?!”
Nam Cung Dữu Hương theo nhảy dựng lên, ngay cả quần áo che đậy thân thể cũng lười mặc, liền trực tiếp xuống giường chạy tới trước mặt Vũ Nhi kêu lên:“Nói, điện hạ như thế nào ?”
“Điện hạ, hắn hôm nay lại cưới mười tám phòng tiểu thϊếp, hiện tại tất cả đều ở sánh chính, chờ cho Vương phi tỉnh để thỉnh an”
Những lời này như một tiếng bom nổ vang ầm ầm trong đầu Nam Cung Hữu Dương.