Hoàng cung náo nhiệt lạ thường, kinh thành cũng náo nhiệt vô cùng.
Thập Tam điện hạ đại hôn, hoàng đế bệ hạ ban ân đại xá ba ngày, cả nước cùng vui.
Hạ Cẩm Thần rời bộ binh, cô độc ưu sầu, mang theo tro cốt Hạ Ngữ Mạt đi Linh Sơn.
Mà thời điểm Hạ Ngữ Mạt từ trong mơ tỉnh lại nhiệt độ cơ thể lưu lại bên gối đã lạnh ngắt.
Nàng choàng thêm áo, đẩy cửa phòng, thấy mình đã ở trong một cái biệt viện xa lạ, Đình Thai Lâu Các, chằng chịt có hứng thú, chỉ là không có bóng dáng Tư Đồ Hoàng Vũ.
Hôm nay là ngày đại hôn của hắn.
Đôi mắt nàng nhất thời ủ rũ, cuối xuống giống như đà điểu vùi đầu vào ngực, tuy rằng biết hắn làm việc đó là có mục đích, chỉ là không thể ngăn được nỗi chua xót lan tràn trong lòng. Cho dù có làm một cách hời hợt qua loa như thế nào, nhưng bất cứ cô gái nào cũng mong chờ nghi thức thần thánh này, a chính mình còn chưa có làm sao mà muốn người khác đoạt trước. Càng nghĩ càng không có thiên lý, con mắt cay cay, cái mũi nhỏ bất giác cảm thấy nghẹn ngào.
“Tiểu thư! Cô đừng khóc a!”
Đột nhiên bên cạnh truyền đến một âm thanh quen thuộc, Hạ Ngữ Mạt tội nghiệp quay đầu, liền thấy Sương Nhi lo lắng cộng thêm con mắt kinh diễm.
“Tiểu, tiểu thư, người thật đẹp”. Tiểu nha đầu hoàn toàn bị kinh sợ, cho dù Khánh Minh đã báo trước cho nàng chuyện khuôn mặt của tiểu thư đã thay đổi nhưng cũng không hề nghĩ đến diện mạo lại như tiên nữ thế này.
“Xú nha đầu, lúc này rồi mà còn đùa giỡn ta!” Hạ Ngữ Mạt lau khô nước mắt, muốn cười nhưng lại nở một nụ cười so với khóc còn khó coi hơn.
“Tiểu thư, điện hạ thấy cô ngủ thực sâu, cho nên mới không đánh thức cô. Điện hạ nói người đi một hồi sẽ trở về ngay.” Sương Nhi vội vàng chạy đến bên nàng, khuôn mặt ân cần an ủi nói:“Điện hạ để cho con tới hầu hạ cô, sợ cô miên man suy nghĩ.”
“Ta nào có suy nghĩ miên man!” Hạ Ngữ Mạt quyệt miệng phản bác, nhưng bốn chữ ‘miên man suy nghĩ’ lại hiện ra trên mặt, Sương Nhi cố ý muốn xem nhẹ cũng không được.
“Tiểu thư, những người đó đối với cô như vậy bất nhân bất nghĩa, điện hạ nhất định sẽ giáo huấn bọn họ !” Sương Nhi nắm chặt tiểu quyền, vẻ mặt giận dữ,“Tiểu thư yên tâm ở trong phòng chờ, điện hạ nói chuyện giữ lời, việc xong rồi, tự nhiên sẽ trở lại!”
Hạ Ngữ Mạt mím môi, từ chối cho ý kiến.
Mặc cho Sương Nhi đem nàng trở về phòng, trong lòng thấp thỏm không yên nhưng lại không dám biểu lộ ra ngoài.
Cùng có thể trì liên liên nhóm liên. Hắn là đi kết hôn, cũng không phải đi du lịch, làm sao có thể nói trở về là trở về.
Cái cô quận chúa kia quỷ kế đa đoan. Thấy thái độ của nàng là biết đối với phu quân của mình giống như là hổ rình mồi, hận không thể một phát nuốt vào bụng, lợi hại như vậy. Gϊếŧ người phóng hỏa, thủ đoạn bẩn thỉu như vậy cũng đã làm, chỉ sợ nàng sẽ còn nhiều mưu mô quỷ kế?!
Hạ Ngữ Mạt mi tâm theo thói quen nhăn lại, trong lòng oán thầm trăm ngàn lần.
– Phu quân thối, phu quân đần, nếu ngươi mất thân, cô nãi nãi đây sẽ không cần ngươi ! Hừ hừ!……,……
Mà lúc này, Tư Đồ Hoàng Vũ một thân hỉ phục ngồi trên lưng bạch mã, hỏa hồng như liệt diệm (ý nói là màu sắc của hỉ phục đỏ như lửa đang cháy), dọc theo đường đi không biết đã mê hoặc bao nhiêu thiếu nữ thanh xuân.
Nghi thức bắt đầu: trước tiên xuất phát từ vương phủ đi thẳng vào hoàng cung để làm lễ ‘tam quỵ cửu khấu’ (ba quỳ chín lạy)
Nhưng vì lúc trước muốn trốn lão đầu đáng ghét quấy rầy nên đã chọn một phủ đệ cách xa hoàng cung nhất, bởi vậy hiện tại khiến hắn phải diễu hành hết mấy con phố, hấu như phải đi gần hết cái kinh thành. Ánh mắt của mọi người cơ hồ hắn ra mấy ngàn mấy vạn cái lỗ thủng trên người hắn . (Hg: lão đầu ở đây chắc là hoàng thượng)
Bởi vì quá mức xa xôi, người ngồi trên ngựa chẳng quan tâm đến xung quanh (Hg: chém nặng), suy nghĩ bay về Thập Tam vương phủ, lo lắng cái kia vật nhỏ đáng yêu có hay không nhân lúc hắn không ở đó, khóc đến đỏ mắt. Thật không dễ dàng nhưng cả một đội ngũ thật dài rốt cuộc cũng đến được hoàng cung nguy nga lộng lẫy. Thảm đỏ được trải dài ra tới ngoài thành hơn mười dặm. Đãi ngộ này, ngoại trừ hoàng đế cùng thái tử, cũng chỉ có Thập Tam điện hạ mới được. Các hoàng tử còn lại cũng chỉ có thể nhìn một cách vô vị, ghen tị không hưởng thụ sự đối đãi đặc biệt này.
Rất xa thấy dáng người Thập Tam điện hạ như tuyết liên mà bước đến, mọi người cho dù là ngoài miệng không cam lòng, nhưng trong lòng lại phục không hề phản đối. Nhẹ nhàng nhưng vẫn tỏa ra khí phách khiến cho ai cũng không thể bỏ qua.
Cho dù ở bề ngoài cho thấy hắn thanh tú tuấn dật, nhẹ nhàng như tiên, giống như các quý công tử bình thường vô hại khác, nhưng chỉ cần là gặp qua cảnh tượng gϊếŧ người mười ba năm trước đây, đều không thể quên đôi mắt đỏ như ánh mắt Tu La, khiến cho người ta phải sợ hãi.
Mà năm đó, hắn mới sáu tuổi.
Đã để lại trong tư tưởng của mọi người hai chữ hai chữ: Ác ma.
Xuống ngựa, bước trên cầu thang đá của đại điện, làm theo nghi thức, đi về phía trước hoàng đế, hoàng hậu và hoàng thái hậu phía trên long ỷ mà làm ‘tam quỳ cửu khấu’ lễ, lại quay qua xung quanh mà ngồi các vị tần phi, huynh đệ, thúc phụ đi hành lễ, cuối cùng đi lên Thiên Tế Đài, tiếp nhận bói toán cùng chúc phúc của quốc sư.
Giờ lành đã đến, hắn liền lên ngựa, chầm chập đi đến trước Nam Cung phủ, nghênh đón hỉ kiệu của tân nương, rồi cùng nhau trở về Thập Tam vương phủ, hoàn thành nghi thức cuối cùng.
Nam Cung Dữu Hương đội khăn hồng, cảm giác thân kiệu lay động, trong lòng lại vui mừng.
Vũ ca ca của nàng rốt cục đã đến đón nàng !
Nhiều năm như vậy, nàng rốt cục có thể cùng một chỗ với Vũ ca ca!!
Qua đêm nay, nàng danh chính ngôn thuận trở thành người đứng bên cạnh hắn, trở thành thê của hắn, đầu bạc đến già, cầm sắt cùng minh.
Qua đêm nay, nàng rốt cục không cần chịu đựng nỗi tương tư thấu xương hằng đêm, trở thành nữ nhân của hắn, ngày ngày vui vẻ.
Khóe miệng cười lên ngọt ngào, thậm chí nàng bắt đầu tưởng tượng ra một khởi đầu tốt đẹp trong tương lai “A! Người ngồi trong kiệu, chính là một nữ nhân không biết xấu hổ! Chính là kẻ đầu sỏ phóng hỏa thiêu Hạ Hầu phủ!!”
Đột nhiên một thanh âm trong trẻo vang vọng phía chân trời chấn kinh (chấn động, kinh hãi) mọi người.