Chương 56: Bí mật không thể cho ai biết

Tạm thời lấy không biết có đúng hay không nên nàng không biết nên dùng thái độ gì đối đãi với người này nên Hạ Ngữ Mạt quyết định duy trì im lặng. Theo Sương Nhi miêu tả thì bọn họ hẳn là rất gần gũi, trong Hạ Hầu quý phủ người duy nhất không khi dễ nàng cũng chỉ có Cẩm ca ca này.

Nhưng cho dù là có hắn, nàng ta vẫn ở trong một căn phòng rách nát như vậy, thì hắn tốt chỗ nào chứ.

“Mạt Nhi làm sao vậy? Ta nghe Sương Nhi nói ngươi không nhớ rõ nhiều chuyện trước kia là thật sao?”

Hắn đi đến bên giường theo thói quen vươn tay phủ phủ mái tóc mềm mại của Hạ Ngữ Mạt nhưng lại bị nàng cảnh giác né tránh, đành phải xấu hổ thu hồi lại bàn tay ở giữa chừng: Xem ra là sự thật.

“Cẩm thiếu gia, tiểu thư gần nhất chỉ là có chút không thoải mái, có thể qua vài ngày sẽ tốt thôi”. Sương Nhi thấy tình huống vó vẻ ngượng ngùng, vội vàng lên phía trước giải hoà.

“Mạt Nhi nghe nói ngươi phải lập gia đình, là thật sao?” Hắn nhìn nàng có chút hỏi thăm nhưng lại nhiều nghi ngờ.

“Là lúc ta ở thanh lâu được hắn cứu giúp nên lấy thân báo đáp cũng là chuyện bình thường”. Không biết như thế nào mà Hạ Ngữ Mạt không thích này vẻ mặt chính khí của nam tử, nàng đặc biệt nhấn mạnh hai chữ “thanh lâu” thì liền thấy sắc mặt hắn lại trầm xuống một phần.

“Mạt Nhi là ta không tốt không có bảo hộ nàng thật tốt nhưng nàng cũng không nên nhất thời hành động theo cảm tính” “không, ta không có hành động theo cảm tính!” Hạ Ngữ Mạt oán hận nói: “Các ngươi ở Hạ Hầu phủ đối đãi ta heo chó cũng không bằng. Đại nương muốn đem ta bán vào thanh lâu, tỷ tỷ lại muốn dụng độc hại ta, nhưng chỉ có phu quân lại đối với ta che chở đầy đủ. Ta không lấy hắn thì ta gả cho ai?”

“Phu quân”

Cả người Hạ Cẩm Thần chấn động: “Nhưng là, đây là bởi vì nàng”. Hắn muốn nói nhưng khóe mắt nhẹ nhàng hướng về phía sau Khánh Minh thế nên lại thôi.

“Ta muốn cái gì?” Hạ Ngữ Mạt nhìn thẳng vẻ mặt của hắn, xem ra hắn cũng biết một ít về bí mật của mình. Nàng cũng là rất ngạc nhiên một tiểu nha đầu thân phận thấp kém có thể có chuyện gì lại không thể cho ai biết.

“Quên đi, Mạt Nhi ngươi cũng mệt mỏi nên sớm nghỉ ngơi”. Hạ Cẩm Thần dùng ánh mắt khốn đốn, che dấu mất mát: “Quân xa chỗ có chút văn kiện còn chưa xử lý xong. Ta ngày khác lại đến xem nàng” vừa dứt lời liền xoay người rời đi.

Hạ Ngữ Mạt bĩu môi. Xem ra muốn có một lời nói khách sáo từ miệng một tướng quân đúng là không dễ dàng.

Phu quân, phu quân nếu ngươi không trở lại, vật nhỏ của ngươi sẽ bị mỹ nam các cấp từng người một ăn tươi nuốt sống, đến lúc đó ngươi sẽ tự hối hận đi thôi hừ. (Hg: Cái này lúc edit hok biết là các mỹ nam ăn tươi nuốt sống bả hay là ngược lại)

Hạ Ngữ Mạt đem đầu tựa vào cạnh giường, trong tim mọi cảm giác đều trở nên hỗn loạn. Mới có qua hết một ngày mà sao giống như đã qua hết một năm.