Chương 193: Tiểu hoàng tử ( 4 )

“Chàng gầy.” Hạ Ngữ Mạt vuốt gương mặt hắn, sau đó yêu thương nói.

“Vi phu đói bụng gần một năm rồi…” Tư Đồ Hoàng Vũ đáp rồi ý vị thâm trường nói.

Hạ Ngữ Mạt dừng một chút, mới phản ứng lại ý tứ của hắn, khuôn mặt trong nháy mắt liền biến thành một quả cà chua đỏ bừng, trong khói nước nóng không ngừng.

“Miệng lưỡi trơn tru.” Nàng e thẹn nói.

Tư Đồ Hoàng Vũ chăm chú nhìn nàng vài giây, sau đó cúi người xuống, hôn lên đôi môi đỏ mọng của nàng.

Nhẹ nhàng liếʍ liếʍ, cuối cùng môi lưỡi quấn quít cuồng dã một lúc lâu, hắn mới buông ra nàng, nhìn hai mắt quen thuộc mà mê say, dần dần câu dẫn khóe miệng: “Lớn lên rồi.”

“Di, cái gì?” Hạ Ngữ Mạt hoàn chìm đắm tại vừa đích kích vẫn trung.

“Ở đây, trở nên lớn rồi.”

Lần theo ánh mắt hắn, Hạ Ngữ Mạt liền thấy hai quả cầu của mình lắc lư trong nước…

“A a a! Phu quân! Chàng thật quá phận!” Nàng cuống quít muốn che đi hai con mắt của hắn.

Kết quả hai bàn tay nhỏ bé như tuyết trắng vừa mới duỗi ra, đó là bánh bao thịt đánh chó, có đi không về.

Tư Đồ Hoàng Vũ đem hai tay của nàng lên không, nhìn chăm chú bộ vị khiến người khác phun huyết vài giây, chậm rãi nói: “Ta đói bụng.”

“Đó là cho tiểu bảo bảo.” Hạ Ngữ Mạt thân thể chìm vào trong nước, rồi lại bị nhẹ nhàng xách ra.

“Cho hắn uống sữa sói, hay là tìm mấy người vυ" em cho hắn cũng được.”

Tư Đồ Hoàng Vũ có thể nói là phụ thân tuyệt tình nhất trên thế giới.

Nhưng tuyệt đối là trượng phu ôn nhu nhất trên thế giới.

Hắn đem tiểu thê tử từ trong nước đã có chút lạnh ôm ra ngoài, sau đó đặt ở trên đùi mình, cầm qua nhuyễn khăn tử tỉ mỉ đích đem thân thể của nàng tử lau khô.

Hạ Ngữ Mạt khôi phục rất tốt, ngay cả một chút di chứng cũng không có lưu lại.

Thân thể xinh đẹp vẫn giống như trước đây, có thể đơn giản khơi mào hỏa diễm trong mắt của Tư Đồ Hoàng Vũ.

Nếu không phải Tử Anh đã cảnh cáo hắn, trong ba tháng, không được cùng phòng, hắn sớm đã thành nhẫn không chịu nổi. May là tiền tuyến khẩn trương, hắn còn có thể đem tư tưởng dư thừa này chuyển hóa đến địa phương khác, không cần mỗi ngày dội nước lạnh dập tắt hỏa diễm của bản thân…

Thật vất vả trở về một lần, chỉ là điều đầu tiên thấy lại khiến hắn nhiệt huyết bành trướng… Sinh hài tử thật không phải một thứ tốt, dằn vặt nương lại dằn vặt cha…

“Đừng như vậy, tiểu bảo bảo nếu như đã tỉnh, thấy được thì không tốt…” Hạ Ngữ Mạt có chút nhăn nhó.

“Sẽ không, hắn ngủ rất say sưa, tạm thời sẽ không tỉnh lại đích.” Tư Đồ Hoàng Vũ thản nhiên nói.

Đứa trẻ nhỏ trên giường khóe miệng co quắp lại một chút. Ý tứ của cha hắn là, hắn hiện tại đã tỉnh thì hay nhất là an phận mà giả bộ ngủ…

Bên kia truyền tới tiếng rêи ɾỉ như có như không, bắt hắn tự động làm ngơ sao…

… Hắn còn là nhỏ trẻ con ách… Bọn họ cũng không bận tâm một chút đến cảm thụ của trẻ con…

“Phu quân, không nên nữa! Tiểu bảo bảo sẽ nghe thấy.” Hạ Ngữ Mạt hạ giọng, muốn đẩy khuôn mặt tuấn tú đang vùi vào trong ngực nàng ra. Hắn giống như là đói bụng mấy trăm năm rồi, còn đoạt lấy đồ ăn của hài tử của bản thân!

Một lúc lâu, Tư Đồ Hoàng Vũ mới híp mắt ngẩng đầu, khóe miệng câu dẫn ra, rất tình. Đem sữa dính bên môi liếʍ đi, Hạ Ngữ Mạt nhìn mà vẻ mặt đỏ bừng.

Phu quân nàng thực sự là một kẻ gây tai hoạ, đứng đầu trong đám yêu nghiệt!

“Chàng thế nào đã trở về?” Hạ Ngữ Mạt đem thân thể lui vào trong chăn lông dày, cử chỉ khôn khéo, nói sang chuyện khác.

“Nhớ nàng rồi.” Hắn đem nàng chặt kéo.

“Ta cũng nhớ chàng.” Hạ Ngữ Mạt ngây ngô hôn lên trán hắn, sau đó dùng ánh mắt lóe sáng nhìn hắn: “Phu quân, chúng ta còn chưa có cho hài tử tên gọi…”

Hắn luôn bận rộn như vậy, chuyện này nên gác lại. Nhưng chung quy thì cũng không thể cứ tiếp tục như vậy, nào có hài tử nhà mình hai tháng rồi còn không có tên?

“Tùy tiện gọi cái gì đi.” Tư Đồ Hoàng Vũ thản nhiên nói.

“Cái này thế nào lại có thể tùy tiện? !” Hạ Ngữ Mạt thiếu chút nữa từ trên đùi hắn nhảy dựng lên.

“Nàng quyết định là tốt rồi.” Tư Đồ Hoàng Vũ mỉm cười đích cho nàng thuận mao.

“Ta nghĩ rất nhiều rồi a… Nhưng cũng không êm tai…” Hạ Ngữ Mạt nhăn lại khuôn mặt nhỏ nhắn.”Chàng coi bảo bảo nhà Hạ Cẩm Thần lấy tên thật là hay, Tử Dục, Tử Dục, nghe sau này nhất định là một soái bại hoại, nhi tử chúng ta cũng không có thể so được!”

Nàng nắm tay chăm chú nói, đã thấy phu quân của mình không có bất cứ phản ứng gì, lại mới bỉu môi nói: “Phu quân, nhi tử của chúng ta có được thật không dễ…”

“… Ta biết.”

“Ta trước lúc sinh sản, có nằm mộng…” Hạ Ngữ Mạt đem cái đầu nhỏ vùi vào trong lòng Tư Đồ Hoàng Vũ: “Ta đứng ở trong một biển hoa, sau đó thấy một nữ nhân, nàng nói, nhi tử của ta sẽ chết…”

Tư Đồ Hoàng Vũ ngây cả người, đem nàng ôm càng chặt thêm một chút.

Đêm đó vùng xung quanh lông mày của nàng cau lại, ký ức đó hãy còn mới mẻ.

“Lúc tiểu bảo bảo sinh ra, bà đỡ nói không có hô hấp… Ta lúc đó rất sợ hãi…”

“Nhưng hắn hiện tại đã rất tốt rồi.” Tư Đồ Hoàng Vũ xoa xoa mái tóc đen của nàng, tiểu tử đó thật là sống lại rồi, sau khi hắn được cho ăn “Gia bạo”.

“Thế nhưng thân thể hắn vẫn còn thật không tốt, thường thường một lần ngủ sẽ nằm đến hai ngày… Tử Anh tỷ tỷ nói, hắn là hài tử mạnh mẽ kéo từ trong quỷ môn quan trở về, nói không đúng thì một ngày nào đó mạng của hắn sẽ bị thu hồi đi…” Hạ Ngữ Mạt dứt lời liền tìm cách rơi hai giọt lệ, bộ dạng khiến ta cảm thấy thật đau thương.

“Nàng nói bậy.” Tư Đồ Hoàng Vũ cau mày, vậy nữ nhân này chán sống, mới dám truyền thụ cho vật nhỏ những tư tưởng lệch lạc thế này.

“Mà nếu tiểu bảo bảo khả ái như vậy hoàn không chiếm được tình thương của cha, vậy sẽ rất đáng thương…” Hạ Ngữ Mạt mãnh liệt ngẩng đầu lên, hai con mắt ưu sầu vừa mới đảo qua, thì lại lóe lên ánh bức người.

Tư Đồ Hoàng Vũ cứng lại, xoay qua xoay lại, chung quy là cuốn lên người mình. Vật nhỏ này, càng ngày càng thông minh, hiện tại vậy mà để nhi tử cuốn lên người hắn…

Được rồi, đã như vậy…

Hắn nhàn nhạt câu dẫn khóe miệng, tà ác cười: “Vậy nếu nữ nhân đó nói, nhi tử của chúng ta sẽ chết, chúng ta đây có thể đem hắn trở thành nữ nhi mà nuôi dưỡng? Tên thì ta cũng nghĩ được rồi, Tư Đồ Huân, hắn nhất định sẽ là một mỹ bại hoại khuynh quốc khuynh thành…”