“Mở trói cho ta” Tư Đồ Hoàng Vũ lạnh nhạt nói, đối tượng là Cửu Linh.
“…” Cửu Linh mím môi. Nội tâm hắn hiện tại đang giãy dụa mãnh liệt, nếu hiện tại không mở trói cho tiểu mỹ nhân, vậy bản thân đợi nhất định sẽ chết rất thê thảm. Thế nhưng mở ra trói buộc, bản thân lại sẽ rất không cam lòng.
Mỹ nhân không thể động đậy, mặc cho xâu xé, vô luận thế nào, đều là cơm ngon bày ra trước mặt, chỉ là làn da trơn nhẵn mềm mại cũng đã đủ mê người… Nếu muốn bản thân đơn giản như vậy mà buông tha cơ hội tốt như vậy, nhất định sẽ hối hận đến chết…
“Cởi, trói, cho, ta! ! !” Tư Đồ Hoàng Vũ cả giận mà nhấn mạnh từng câu từng chữ, hắn không có thời gian rỗi ở chỗ này mà bồi nam nhân hỗn đãn này. Hắn đã bị ánh mắt làm cho sợ hãi nhìn từ đầu đến chân, lại từ chân nhìn đến đầu, qua lại nhiều lần, da gà trên người đã sớm muốn rớt ra.
Đặc biệt là nhãn thần chết tiệt này, khiến hắn thật muốn dùng bả đao mà đem tròng mắt hắn đào ra.
Nam nhân chết tiệt này, luôn luôn có thể năng làm hắn không ngừng tức giận!
“Tiểu mỹ nhân, chúng ta cần phải thương lượng?” Cửu Linh hề hề mà cười nói.
“Không có thương lượng.” Tư Đồ Hoàng Vũ lạnh lùng cự tuyệt.
“Ngươi để ta thân một chút, ta sẽ mở trói cho ngươi a.” Cửu Linh tiếp tục mặt dày mày dạn. Hắn ở trong lòng quyết đã quyết định rồi, đợi ăn xong đậu hũ, rồi bật người dùng tuyệt thế khinh công của hắn mà chạy trốn!
Hắn cười hì hì mà mở ra cửa gỗ phòng giam, sau đó cười hì hì tiêu sái đi tới, cuối cùng lại cười hì hì tiếp cận miệng mình vào mục tiêu — khuôn mặt trắng nộn của Tư Đồ Hoàng Vũ!
“Thuộc hạ tới trễ! Thỉnh điện hạ trách phạt!”
Đột nhiên, vô số đem ám khí bắn vào, nhất phần là nhắm vào Cửu Linh, một phần khác là nhắm chuẩn xác vào sợi dây trói chặt Tư Đồ Hoàng Vũ.
Một cái bóng đen trong nháy mắt bay tới giữa hai người, Cửu Linh híp mắt một cái, lập tức tránh ra sau. Mà song song, sợi dây trên cánh tay Tư Đồ Hoàng Vũ cũng vang lên tiếng rạn nứt, bạch y mỹ nhân nhẹ nhàng buông lỏng cổ tay, một cổ sát khí khiến người ta sợ hãi nhất thời tràn ngập toàn bộ địa lao.
“Nguy rồi!”
Cửu Linh kêu to không tốt, trên trán đầy mồ hôi, lập tức chuồn mất!
“Điện hạ, cần đuổi theo sao?” Vô Ảnh quỳ một gối xuống mà nói.
“Không cần…” Tư Đồ Hoàng Vũ nhìn về phía Hạ Cẩm Thần đang hấp hối: “Cho hắn ăn vào đại bổ hoàn, bảo vệ tâm mạch.”
“Dạ.”
“Còn có…” Tư Đồ Hoàng Vũ nhìn quanh một vòng, thần sắc đột nhiên lạnh xuống: “Các ngươi vì sao tới nhiều người như vậy?” Những ảnh tử quen thuộc, ít nhất có hai mươi người! Vậy canh giữ ở bên cạnh vật nhỏ, chẳng phải là lại ít đi? !
“Điện hạ, là Vương phi…”
“Chết tiệt!” Tư Đồ Hoàng Vũ giận dữ cau mày, hắn đã không có thời gian dư thùa mà tính toán với bọn họ.
Ai nên phạt, chờ cho vật nhỏ bình an vô sự lại chậm rãi tính sổ!
Hắn cước nhảy, cấp tốc đích triêu Lưu Ly sơn đích phương hướng chạy quá khứ.
************* hoa hoa lệ lệ phân cách tuyến *************
Hạ Ngữ Mạt bị thần sắc kinh hoảng của Sương Nhi làm cho càng hoảng sợ.
Nàng còn chưa kịp phản ứng, Sương Nhi đã mở rồi thông đạo vào mật thất trong ngăn tủ, đỡ nàng ngồi vào bên trong. Để phòng ngừa khó chịu, còn cố ý trải lên một một lớp nệm.
“Sương Nhi, làm sao vậy?” Hạ Ngữ Mạt bình tĩnh nhìn biểu tình hoang mang lo sợ của nàng, không khỏi có chút lo lắng: “Bên ngoài xảy ra chuyện gì có đúng hay không?”
“Vương phi, không có chuyện gì! Ngài trước tiên nhanh vào mật thất, Sương Nhi một hồi sẽ xuống tới.” Nàng ôm Hạ Tử Dục an tĩnh một cách quá phận, sau đó không để ý biểu tình phản đối của Hạ Ngữ Mạt, mạnh mẽ đem cánh cửa của ngăn tủ đóng lại.
Ngoài cửa tiếng đánh nhau càng lúc càng mãnh liệt, hai chân Sương Nhi như nhũn ra ở trước ngăn tủ, nếu có bất luận kẻ nào muốn tới gần, nàng đều sẽ là người đầu tiên xông lên.
“Dục bảo bảo, không phải sợ, có Sương Nhi tỷ tỷ ở đây!” Nàng một bên thất kinh mà an ủi Hạ Tử Dục có bộ mặt khá bình tĩnh, một bên lục lọi lấy ra cây gậy bên cạnh, đề cao trạng thái phòng bị.
Cho đến khi không còn tiếng động, khôi phục lại trạng thái lúc đầu, nàng mới chân bước chân run rẩy mà mở ra ngăn tủ, để cho bản thân tiến vào.
“Ầm ầm!”
Tường đột nhiên bị nổ tung một cái động, một nam nhân cả người toàn là máu bị đánh trở vào. Sương Nhi bị dọa đến vẻ mặt tái nhợt, ngay cả chữ nôn ra cũng không rõ ràng.
“Ta, ta, ta, ta, ta! Muốn bảo, bảo hộ hộ, hộ Vương phi phi phi! !” Nàng nuốt nuốt nước miếng, dùng hai tay run rẩy kéo cánh cửa ngăn tủ, ngay vừa lúc cửa vừa đóng, một cái bóng màu trắng cũng vọt vào trong.
Sương Nhi hoàn chưa kịp phản ứng, trần tủ liền đã bắt đầu hạ xuống.
Đợi cho ra khỏi chỗ đó, nàng mới nhìn rõ, cái bóng dáng màu trắng lại chính là điểu đại gia mà mình đang tìm kiếm!
“Sương Nhi, không có chuyện sao?” Hạ Ngữ Mạt nửa người nằm trên mặt đất, bởi vì quả cầu trên bụng, vừa từ trong ngăn tủ đi ra đã tiêu hao hết phân nửa khí lực của nàng rồi.
“Vương, Vương phi, không có việc gì!” Sương Nhi liếʍ liếʍ môi khô rát, sau đó cấp tốc nâng Hạ Ngữ Mạt dậy, phủi sạch sẽ mặt trên của đệm lông.
Đây là điện hạ cố ý chuẩn bị, sợ Vương phi ham chơi, sẽ tự mình đến nơi đây ngoạn, mới sai người một lần nữa quét tước sạch sẽ một phen, lại trải thêm rất nhiều cái đệm mềm mại, để cho nàng chơi đù mệt mỏi thì có thể nghỉ ngơi.
“Sương Nhi, nói cho ta biết, đến tột cùng xảy ra chuyện gì?” Hạ Ngữ Mạt chống lại ánh mắt hoảng loạn của nàng, “Nói cho ta biết.”
Sương Nhi dừng một chút, mới cắn môi nói: “Có thích khách, Tử Anh đại nhân muốn ta đem Vương phi đưa xuống mật thất… Bất quá, phỏng chừng sẽ nhanh chóng không có chuyện rồi a! Tử Anh đại nhân rất lợi hại! Còn có Khánh Minh! Bọn họ nhất định sẽ không có chuyện đích!” Sương Nhi luống cuống mà gật đầu nói, “Đúng vậy, Vương phi, nhất định sẽ không có chuyện gì!”
Hạ Ngữ Mạt mím môi, không thèm nhắc lại. Nàng hiểu rõ, quyết định của Tử Anh là chính xác nhất, bản thân ở bên ngoài, trái lại sẽ thành trói buộc cho bọn họ.
Hiện tại, chỉ có thể an tĩnh đích vì bọn họ cầu khẩn, mong muốn bọn họ đều có thể bình an vô sự.
Mà trong lúc ở hai nữ nhân đều có chút lo lắng, các nàng thế nhưng lại bỏ lỡ trong đáy mắt của Đại Bạch thay đổi sắc thái.