Chương 175: Đối chọi gay gắt

“Ngươi dám.” Tư Đồ Hoàng Vũ nâng lên đôi mắt đen kịt chống lại ánh mắt của Lãnh Diệu Liên, một cổ sát khí bỗng dưng bốc lên.

“Có đúng không?” Lãnh Diệu Liên nhợt nhạt nói: “Chúng ta thử xem làm sao? Ta hiện tại để cho Cửu Linh hạ cổ ngươi, khiến ngươi quên nàng, sau đó ta lại thay thế vị trí của ngươi, trở thành phụ thân của hài tử…”

“Ngươi, dám! !” Tư Đồ Hoàng Vũ chậm rãi nói từng chữ một, đôi mắt hắn càng đen, đen tựa hồ sẽ cắn nuốt người, một cổ sát khí cuồng nộ bạo phát, trong nháy mắt khiến cho những cây gỗ trong địa lao chấn động mà nứt ra những khe thật nhỏ.

“… Ngươi lại sinh khí, người chết cũng không thể là ta…” Lãnh Diệu Liên nhàn nhạt cong lên khóe miệng, ngón tay dài nhỏ chỉ chỉ nhà tù đối diện, nam nhân bởi vì bị cổ khí thế đè ép mà trực tiếp thổ huyết.

Bích Dao vẻ mặt trắng bệch, rồi lại không dám nói cái gì, chỉ là yên lặng vì Hạ Cẩm Thần đưa vào chân khí, khiến hắn dễ chịu chút.

Tư Đồ Hoàng Vũ sửng sốt, chớp mắt liền thu hồi lại khí tức tàn bạo.

Hắn nhìn về phía Lãnh Diệu Liên: “Ngươi đến tột cùng là muốn thế nào?”

“Ngươi càng ngày càng biết cảm thông rồi…” Lãnh Diệu Liên lạnh nhạt nói: “Hắn đã gϊếŧ tộc nhân của ta, vốn là đáng chết.”

“Ngươi không phải là đã gϊếŧ Hạ Minh Triệu, cũng đã đem những quan viên theo lời phụ hoàng càn quét Lưu Ly tộc toàn bộ khiến cho cửa nát nhà tan, thậm chí, hiện tại toàn bộ Thương Vân hầu như đều đã nằm trong tay của ngươi, còn chưa đủ sao?” Tư Đồ Hoàng Vũ khôi phục sắc mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng: “Thời gian ấy, Hạ Cẩm Thần căn bản là vẫn còn một niên thiếu! Nếu ngươi cố ý muốn báo thù, vì sao lại cho ta giải dược của Bích Dao?”

Lãnh Diệu Liên dừng một chút, đôi mắt nhẹ nhàng buông xuống, một lúc lâu, hắn mới khẽ mở môi bạc của hắn: “Bởi vì ước định của một người, ta đáp ứng qua một người, có thể bỏ qua cho nữ nhân kia…”

Trong đầu hắn là hình ảnh Hạ Minh Triệu lúc khi chết, điều kiện cuối cùng của hắn, lại là bỏ qua cho người không hề có quan hệ huyết thống với hắn, Bích Dao…

Hắn chính tay đâm kẻ thù, rõ ràng đã báo thù rồi, vì sao còn có thể không vui?

Từng bước từng bước huyết tẩy Lưu Ly tộc, người người khốc hô, quỳ rạp xuống trước mặt, cầu xin tha thứ…

Sớm biết như vậy, lúc trước cần gì.

Thế nhưng, vì sao sau khi gϊếŧ người, cảm giác sao lại nhiên là như vậy, cho dù báo thù, hắn vẫn như trước khổ sở như vậy.

Cho dù đều đem bọn họ gϊếŧ sạch, cũng sẽ không đổi lại được vinh quang cho Lưu Ly tộc… Cũng không đổi lại được mấy trăm sinh mệnh kia của Lưu Ly châu…

“Bỏ qua Bích Dao?” Tư Đồ Hoàng Vũ hừ lạnh một tiếng: “Vậy ngươi vì sao lại cố ý hạ cổ?”

“Ta chỉ đáp ứng rồi bỏ qua mệnh của nàng, cũng không nói bỏ qua người bên cạnh nàng. “

“Ngươi thả nàng bên cạnh Hạ Cẩm Thần, chỉ là vì gϊếŧ chết hắn? Với năng lực của ngươi, còn sợ không đối phó được Hạ Cẩm Thần? Tốn nhiều công phu như vậy, cũng không giống như ngươi.”

“Ngươi rất hiểu rõ ta?” Lãnh Diệu Liên nhăn mày: “Nếu ngươi hiểu rõ ta, vậy ngươi hẳn là biết ta là có bao nhiêu hận với ngươi? !”

“Tùy ngươi.” Tư Đồ Hoàng Vũ lạnh lùng đích chống lại ánh mắt của hắn: “Nàng đã sớm không phải là Hạ Ngữ Mạt mà người biết, nàng là thê của ta, không phải là công chúa của Lưu Ly tộc của ngươi.”

“Cho dù linh hồn của nàng không phải, vậy thân thể của nàng không phải sao?” Lãnh Diệu Liên cười nhạt: “Lòng của nàng về ngươi, thân thể về ta, có thể?”

Tư Đồ Hoàng Vũ căm tức, hai người trong lúc đó mà bộc phát ra một bầu không khí vi diệu mà nguy hiểm.

Hai bên trầm mặc, rồi lại chẳng chút nào nhượng bộ.

Chỉ cần châm một ít lửa, thì ngọn lửa sẽ nổ bu2ngn ngay, còn người đứng nhìn ở một bên Cửu Linh thì máu mũi chảy ròng.

… Thiên, thật đẹp mắt…

Hắn sắp hưng phấn mà chết rồi, mỗi ngày nhìn như thế, trái tim nhỏ bé của hắn đến cực nhanh rồi, nhanh đến hầu như sẽ từ trong ngực mà nhảy ra ngoài.

Đột nhiên, Tư Đồ Hoàng Vũ cúi đầu nở nụ cười: “Ngươi muốn chọc ta tức giận như vậy, là vì cái gì?”

“… Bởi vì thú vị mà thôi.” Con mắt Lãnh Diệu Liên nhẹ nhàng thoáng nhìn lướt qua, thản nhiên nói.

Mà hai người vừa rồi khí thế gần như muốn bạo phát, trong nháy mắt đồng thời đều tự thu trở lại, giờ này khắc này, yên lặng tựa như chuyện vừa rồi căn bản không có tồn tại.

“Thập Tam đệ, thật không ngờ, ngươi cũng sẽ có hôm nay.”

Một thanh âm vang lên.

Cửu Linh đem thân hình ẩn ở trong chỗ tối, lại không tự giác nhíu nhíu mày, bức mỹ nam tử đồ mỹ hảo mà lại làm cho nhiệt huyết bành trướng của hắn a, đã bị một tên diện mạo ghê tởm phá đi mất rồi.

Tư Đồ Sương lại thay long bào hoàng kim óng ánh, dáng dấp bất lực lúc ở cửa thành đã tiêu thất hầu như không còn, lại biến thành một tên hoàng đế vênh váo tự đắc. Phía sau hắn chính là cấm vệ quân cùng với thái giám cung nữ trùng trùng điệp điệp, chỉ là tới dò xét địa lao, nhưng lại hết sức xa hoa, dường như cố ý cho thấy sự cao quý của hắn.

Lãnh Diệu Liên nhàn nhạt nhìn hắn một cái, liền có chút chán ghét trong ánh mắt của hắn.

Người cao quý chân chính không cần những thứ phù hoa phụ trợ, Tư Đồ Hoàng Vũ cho dù chỉ là bị trói trong nhà giam, lại chật vật bất kham, cũng che giấu không được khí phách khϊếp người.

Một cái nhúc nhích khe khẽ, Tư Đồ Sương liền thương tích đầy mình.

“Môn chủ, ngươi cứu giá có công, suy nghĩ muốn ban tặng cái gì thì cứ mở miệng, trẫm nhất định sẽ thỏa mãn ngươi!” Hắn đi tới bên cạnh Lãnh Diệu Liên đích bên cạnh, vô cùng thân thiết vỗ vỗ bờ vai của hắn.

Lãnh Diệu Liên lạnh lùng cười: “Thực sự cái gì ban cho đều có thể?”

“Chỉ cần trẫm có thể làm được!” Tư Đồ Sương nhất thời cười rộ lên, Lãnh Diệu Liên chẳng bao giờ hướng hắn muốn vật gì, lần này nếu cho hắn chút lợi lộc, ngày sau nhất định có thể khiến quân cờ này phát huy công hiệu lớn nhất.

“Vậy toàn bộ Thương Vân, thế nào?” Lãnh Diệu Liên nheo lại con mắt, nhìn về phía tên nam nhân ngu xuẩn kia.

“Toàn, toàn bộ…”

“Bệ hạ không phải cũng cùng Vị Ương Quốc đã định ra ước định, nếu như đánh bại Kỳ Quốc, sẽ đem phân nửa quốc thổ chia cho họ sao?”