"Bối lặc gia, ta van cầu ngài, trả lại đồ cho ta được không?" Y Linh biết dùng cứng rắn là không được, không thể làm gì khác hơn là mềm ."Chờ chút nữa có người tới, nếu nhìn thấy quần áo của ta, ta sẽ không muốn làm người!" Trên TV lúc tám giờ đều là diễn như vậy a?
Vừa mới dứt lời, ngoài cửa liền vang lên giọng nói của A Thái Qua. "Bối lặc gia, bữa trưa đã chuẩn bị xong."
Duy Kinh lướt nhẹ qua nàng bởi vì kích động và tức giận mà khuôn mặt đỏ bừng lên, quyết định không đùa giỡn với nàng nữa, trả lại đồ cầm trên tay cho nàng, tránh cho nàng thật sự trước mặt mọi người kết thúc mình!
Hắn cũng không thích trong phủ đệ mình có mùi máu tươi, hơn nữa hắn cảm thấy được, nếu như nàng nghiêm túc, không phải nói một chút mà thôi, rất có thể sẽ thật sự làm ra gì đó!
Y Linh lập tức giấu áσ ɭóŧ đi, tránh cho hắn lại đổi ý.
"Vào đi." Duy Kinh làm như không có việc gì ra lệnh.
A Thái Qua đẩy cửa tiến vào, nô tỳ bưng thức ăn đi theo phía sau, vừa thấy Duy Kinh, lập tức cúi người thỉnh an."Bối lặc gia cát tường." Sau đó bọn nô tỳ nhanh nhẹn đặt thức ăn ở trên bàn nhỏ.
"Bữa trưa của cô nương, ta đặt ở trên bàn nhỏ bên này, xin cô nương chịu thiệt một chút!" A Thái Qua đặt một khay nhỏ ở trên bàn nhỏ bên giường, trên khay có một chén cơm tẻ, một bát thuốc hầm xương cách thủy, cùng mấy đĩa rau xanh.
"Một chút cũng không chịu thiệt, những đồ này đủ hai người ăn, ta nên cám ơn bối lặc gia mời ta ăn cơm mới phải!" Nói xong, nàng liền đặt mông ngồi vào trên giường, cầm chiếc đũa lên chuẩn bị khởi động.
"Ngồi ở trên giường ăn còn ra thể thống gì? Giống như người ăn xin bên đường, hoặc là tù nhân trong lao ngục."
Bọn nha hoàn nhìn nhau, không hiểu ý của bối lặc gia nói gì, lại càng không giải thích được vì sao tôn quý như hắn, đột nhiên lại có thể tới chỗ này, dùng bữa trong gian phòng ấm ở tây sương, bên cạnh còn thêm một tiểu cô nương xa lạ mà lời nói lại cổ quái.
"Không sao, lúc ta ở Nhật Bản cũng là ngồi ở trên giường nhỏ ăn cơm. . . . . ."
"Đứng dậy, tới nơi này ngồi ăn." Thấy nàng tới ngồi ở bên cạnh bàn, Duy Kinh không để ý vẻ mặt kinh ngạc ngạc nhiên của mọi người chung quanh, bắt đầu dùng bữa.
Bọn nha hoàn đều ngạc nhiên cô nương này không biết ở đâu ra, có thể nhận được ân chuẩn của bối lặc gia, còn ngồi cùng bàn dùng bữa với hắn! Ở trong vương phủ này, cũng chỉ có những trưởng bối như lão Vương gia, lão Phúc tấn và trắc phúc tấn của Vương gia, mới có thể ngồi cùng bàn dùng bữa với bối lặc gia.
"Xương sườn này mùi thuốc rất nặng!" Y Linh khẽ ngửi, mặt cũng nhăn lại. Nàng luôn luôn rất sợ mùi vị thuốc bắc!
"Đây là đại phu căn dặn, nói sau khi tỉnh lại cho nàng uống thuốc hầm xương cách thủy, phối với đương quy, xuyên khung, bạch thược, nhãn nhục và nhiều dược liệu khác, có thể bổ khí dưỡng máu, khỏe xương trừ hàn, thích hợp nhất uống ở trong trời đông giá rét." A Thái Qua giải thích.
Bộ dạng Y Linh ra vẻ xin miễn thứ cho kẻ bất tài, nghiêng đầu chuyển sang đồ ăn của Duy Kinh, ánh mắt tỏa sáng nhìn chằm chằm mấy đĩa thức ăn của hắn hỏi: "Bối lặc gia một mình ăn nhiều món ăn như vậy sao?" Hơn nữa mỗi đĩa món ăn xem ra đều rất tinh sảo, có vẻ ăn rất ngon. . . . . .
Duy Kinh không nhịn được trả lời: "Nàng đến tột cùng có muốn ăn cơm hay không? Nói nhiều lời như vậy làm gì! Muốn ăn thì ăn."
"Bối lặc gia cho ta ăn món ăn của ngài sao?" Nàng kinh ngạc nhìn hắn.
Hắn không nói lời nào, chỉ là tiếp tục ăn cơm gắp đồ ăn.
"Bối lặc gia, ngài thật tốt!" Tiếp theo nàng lập tức ăn món ngon thức ăn ngon trên bàn.
Vịt nướng thơm mềm vào miệng tan đi; canh bông tuyết uống rất ngon, canh loãng khẳng định thêm rất nhiều gia vị; tám vị bày trong đĩa như mực tươi, tôm sông, cá, chân giò hun khói kim hoa cũng rất ngon. . . . . .
Ăn ngon thật. . . . . . Nàng cảm thấy trong miệng cái gì ăn cũng ngon. . . . . . Nước mắt của nàng không nhịn được rơi xuống!
Duy Kinh nhạy bén phát hiện nàng có gì không đúng. Nàng đang làm cái gì đây? "Ăn cơm thì ăn cơm, khóc cái gì?"
Y Linh kinh ngạc nhìn về phía ngũ quan hờ hững thâm thúy của hắn, ánh mắt đỏ lên, mặc kệ nước mắt rơi xuống từng giọt!
"Ta. . . . . . Ta không phải là đang nằm mơ, ta thật sự ở Thanh triều, cùng cổ nhân ăn cơm. . . . . . Ai có thể mang ta trở về?" Nàng thút tha thút thít nói.
Tâm tình nàng đột ngột thay đổi, khiến cho Duy Kinh mím chặc môi mỏng, không thể dời tầm mắt đi.
"Ta muốn trở về, nhưng mà ta không hiểu trở về như thế nào. . . . . ." Nàng khóc kêu khiến cho Duy Kinh bên cạnh cau mày."Ba mẹ, làm sao bây giờ? Con nên làm gì bây giờ?"
"Bối lặc gia, này. . . . . ." Mặc dù nghe không hiểu lời nói cổ quái của nàng, nhưng nhìn Y Linh khóc đến đáng thương, tâm A Thái Qua liền không đành lòng.
Duy Kinh nhìn nàng thật sâu, mặt không chút thay đổi đưa tay điểm huyệt ngủ của nàng, để cho nàng lâm vào ngủ mê man lần nữa.
Bọn nha hoàn và A Thái Qua ngớ ra nhìn chăm chú, người khởi xướng dùng giọng trầm thấp nói: "Để cho nàng ngủ, sau khi tỉnh ngủ có chuyện gì báo cáo với ta."
Chương 2
Một tháng trôi qua, Y Linh rốt cục đầu hàng thực tế, chấp nhận mình nhất định phải bắt đầu cuộc sống mới ở Thanh triều.
Nàng cho mình ba mươi lần cơ hội, ở mỗi lần tỉnh ngủ cố gắng nhìn xem mình có phải lại trở về thế kỷ hai mươi mốt hay không, đáng tiếc mỗi lần đều làm nàng thất vọng.
Thế giới xa lạ, người xa lạ. . . . . . Nàng thật sự là không thể tin được, mình lại cũng để cho thời gian vứt xuống nơi này như vậy. Song nàng đã chấp nhận, không còn khóc thầm cả ngày nữa, bởi vì cô độc bất lực trong hoàn cảnh này, mặc cho nàng khóc thế nào cũng là lãng phí nước mắt, dù sao nàng cũng không thể trở về thế kỷ hai mươi mốt!
Thật ra thì nàng cũng rất may mắn mới rơi vào Thanh triều, lúc đầu nàng đối với thời đại này tràn ngập tò mò và hứng thú, từ tiểu thuyết và trên ti vi ít nhiều gì cũng biết một chút kiến thức có liên quan với Thanh triều; không giống với niên đại lâu đời này, nàng thật sự không biết gì cả, nếu nàng không cẩn thận rơi đến triều đại Thanh trước kia, nàng nhất định xong đời từ sớm rồi?
Dựa vào sự thật không cách nào thay đổi, nàng bắt đầu tiếp nhận thực tế, bắt đầu cố gắng vui vẻ, tích cực học tập cuộc sống của cổ nhân, để bắt kịp thời đại này.
Ngồi ở Đông vương phủ này, trên danh nghĩa nàng là khách, kì thực chỉ là dân di cư bị nhặt về, một chút giá trị cũng không có, cho nên bọn người hầu thông minh lại nịnh bợ sẽ không tiếp cận nàng, bởi vì không có gì tốt, cần gì phải uổng phí thời gian lấy lòng nàng? Nhưng mọi việc đều có ngoại lệ, đó chính là Tần ma ma và Châu nhi .
Ở mấy ngày nàng hôn mê, chính là Tần ma ma và Châu nhi chăm sóc nàng, mà một tháng qua cũng chỉ có các người ấy để ý tới nàng. Đưa cơm, đưa thuốc, dạy nàng thích ứng cuộc sống cổ đại như thế nào, nói chuyện phiếm với nàng. . . . . . Đều là hai người họ ôm lấy mọi việc.
Nhưng kể từ ngày đó, nàng cũng không còn nhìn thấy bối lặc gia nhặt nàng, thuận tiện chứa chấp nàng rồi! Thật là kỳ quái, nàng chỉ là thấy hắn một lần thôi, thế mà trong lòng lại đang nghĩ về hắn? Chẳng lẻ bởi vì hắn là ân nhân cứu mạng của nàng?
Hôm nay, cuối cùng tuyết cũng đã tan hoàn toàn, Tần ma ma cuối cùng chấp thuận nàng mới vừa khỏi bệnh phong hàn, ra khỏi phòng đi dạo chung quanh một chút; Châu nhi không biết từ nơi nào tìm được một bộ y phục nha hoàn vừa người cho nàng mặc, nói đi lại trong phủ như vậy, có vẻ như vậy sẽ không làm người khác chú ý.
"Vương Phủ quả nhiên là Vương Phủ, ngay cả y phục của nha hoàn cũng xinh đẹp như vậy!" Y Linh vừa đi, vừa như có điều suy nghĩ lầm bầm lầu bầu.