Ái Thiếp Của Bối Lặc

4/10 trên tổng số 5 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Duy Kinh là đại bối lặc của Đông vương phủ xuất thân hiển hách, nghiêm khắc gần như lạnh nhạt vô tình; Thân là người tâm phúc của hoàng thượng bây giờ, cho dù kiêu căng như công chúa cũng quỳ gối dưới …
Xem Thêm

Hắn hi vọng đây chỉ là một cơn ác mộng, mà không phải không thể thay đổi sự thật!

Giờ phút này mắt của hắn đã đầy tơ máu, tâm giống như bị vét sạch, phát ra tiếng thét đau triệt trái tim: "Linh nhi! Linh nhi! Nàng mau trở lại đi!"

Có thể là huyết khí cuồn cuộn, cộng thêm tâm tình kích động, khiến cho trước mắt Duy Kinh tối sầm, bất tỉnh trên mặt đất.
Chương 10
"Linh Linh! Linh Linh! Con mau tỉnh lại đi!"

Tựa như nước xoáy cơn sóng triều dâng lên cuốn cô đi, cô chỉ cảm thấy trước mắt mơ hồ, không biết mình đang ở phương nào. Cô cố hết sức men theo giọng nói hỗn loạn mà đi, cuối cùng đi tới nơi có ánh sáng, thấy rõ người trước mắt. . . . . .

"Nó tỉnh rồi! Mau đi kêu thầy thuốc!"

Cô mở mắt, nhìn thấy đều là mấy khuôn mặt quen thuộc đang vây ở trước giường nhìn cô chằm chằm."Cha. . . . . . Mẹ?" Cô khẽ gọi.

"Linh Linh! Cuối cùng con đã trở về! Cám ơn trời đất!" Mẹ ôm ba, vui vẻ nói. "Nó mất tích hơn một tháng ở Nhật Bản, thật may là được vài học sinh đi bộ đường xa leo núi phát hiện ở trong rừng cây núi sâu, nếu không chúng ta còn không tìm nó về được!"

Y Linh đầu có mơ hồ dần dần rõ ràng. "Con đã trở về? Sao con lại ở đây?" Cô nhìn bốn phía, mới phát hiện nơi này là bệnh viện, mà ba mẹ cũng mặc quần áo bảo vệ, giống như thành viên hàng không vũ trụ vậy!

Ông trời, cô trở về từ Thanh triều?

Y cha ân cần hỏi: "Linh Linh, mấy ngày nay cuối cùng là con đi nơi nào? Sao con lại bị nhiễm bệnh đậu mùa?"

"Bệnh đậu mùa?" Cô nhớ tới, là vì cô sợ lây bệnh cho người của Đông vương phủ và Duy Kinh sắp trở về, mới rời khỏi Vương Phủ, tính tự sanh tự diệt! Nhưng rõ ràng cô từ vách núi nhảy xuống, sao lại trở về hiện đại?

"Y tiểu thư, cô tỉnh rồi? Có khỏe không?" Bác sĩ đi tới kiểm tra tình hình của cô. "Cô biết mình bị bệnh đậu mùa không? Điều này khiến cho chúng tôi rất bất ngờ, bởi vì bây giờ nhiều người đã có kháng thể bệnh đậu mùa, cho nên hơn hai mươi năm trước tổ chức thế giới đã tuyên bố bệnh đậu mùa được trừ tận gốc, sao cô lại bị nhiễm? Chẳng lẽ là đυ.ng phải vũ khí sinh học sao?" Ông ta nói giỡn.

"Tôi. . . . . . Có phải sắp chết hay không?" Cô chán nản hỏi.

"Không có chuyện này, chúng tôi chẩn bệnh cho cô xong, cô đã sắp khỏi, bệnh sởi trên người cũng kết vảy rồi, mấy ngày sau sẽ tróc ra, khi đó cô có thể xuất viện về nhà rồi!"

Cô ngây người! Trở về hiện đại, kỹ thuật chữa bệnh tiên tiến khiến cho này bệnh nan y của cổ đại, liền đơn giản như vậy mà khỏi hẳn! Nhưng cô lại vĩnh viễn không thể nói tạm biệt với người yêu nhất!

"Em. . . . . . em không muốn trở về. . . . . . Duy Kinh!" Nước mắt nàng tràn đầy hốc mắt."Duy Kinh, em không có chết!"

"Linh Linh!" Nhận được tin cô tỉnh Nguyên Trừng Nhan vọt vào bên trong phòng, thấy cô đang khóc, liền lo lắng hỏi: "Em không thoải mái sao? Chuyện gì xảy ra?"

"Chị Trừng Nhan! Em không muốn trở về Đài Loan, em không muốn! Em muốn trở về, em muốn trở về bên cạnh Duy Kinh!" Cô không thể ngăn ý niệm trong lòng muốn trở về bên cạnh hắn! Cô không muốn rời khỏi hắn! Cô thương hắn, hắn là sinh mạng của nàng, cô không muốn không gặp được hắn nữa!

"Linh Linh bình tĩnh một chút! Từ từ nói với chị Trừng Nhan!" Nguyên Trừng Nhan dùng ánh mắt ý bảo cha mẹ Y đang hốt hoảng rời đi trước, tiếp theo nói nhỏ: "Bây giờ chỉ còn lại chị, nói cho chị biết, mấy ngày này đến tột cùng em đã xảy ra chuyện gì? Duy Kinh là ai?"

Y Linh vừa khóc vừa mang chuyệ cô xuyên thời không đến Thanh triều, cùng tiến trình gặp Duy Kinh rồi yêu nhau, toàn bộ nói cho Nguyên Trừng Nhan biết.

Nguyên Trừng Nhan nghe xong cũng sợ hết hồn, cảm thấy rất khó tin, nhưng mà cô tin tưởng đây đều là sự thật! Mà trái tim của Y Linh, đã rơi xuống trên người con trai ở Thanh triều rất xưa, cũng không thu lại được nữa!

"Linh Linh, em đã trưởng thành, cũng cảm nhận được trước kia chị đã nói qua với em『 khi một cô gái yêu say đắm một người đàn ông, thì vĩnh viễn cũng không quên được hắn 』? Chị biết em thật sự rất yêu hắn, đáng tiếc. . . . . . Các em là người của hai thế giới khác nhau."

"Em biết! Nhưng mà em thật sự muốn trở về. . . . . ." Cô chôn ở trong đầu gối lên tiếng khóc. "Duy Kinh. . . . . . Em muốn trở về. . . . . ."

Nguyên Trừng Nhan vỗ nhẹ lưng của cô. Ông trời ơi, tại sao ngài muốn dùng loại phương thức này để cho bọn họ gặp nhau rồi lại tách ra chứ?

Linh nhi. . . . . .

Phảng phất đến từ vực sâu xa xôi, một tiếng thở dài thật thấp nghe như lướt qua bên tai người. Giọnh này. . . . . . Là Duy Kinh!

Y Linh từ trong mộng giật mình tỉnh lại, thở hổn hển mà hít sâu.

Bệnh đậu mùa của cô đã hết sau khi trở lại hơn một tuần lễ, nhưng vì muốn cô được ổn định và quan sát xem bệnh tình có chuyển biến hay không, cô vẫn bị cha mẹ và Viện Phương an bài ở lại bệnh viện một tháng.

Một tháng nay, gần như mỗi đêm cô đều nghe hắn kêu gọi cô, cô thấy bộ dáng hắn nổi giận nóng nảy, ăn ngủ không yên; thì ra không chỉ cô nhớ hắn, hắn cũng đang nhớ cô, chờ cô trở về!

Linh nhi. . . . . .nếu nàng không trở về, ta không biết mình sẽ biến thành bộ dáng gì. . . . . .

Nghe câu này giống như lới nói tố cáo ở bên tai cô, nước mắt Y Linh rơi như mưa, đột nhiên giống như phát điên , nhổ hết cái ống trên tay, vội vã thay quần áo, vọt ra khỏi cửa lớn bệnh viện.

Cô từ trung tâm thành phố phồn hoa ở Tokyo, đi thẳng đến khu dân cư yên tĩnh, mức yên tĩnh kia gần như giống ban đêm ở cổ đại. Cô biết mình rất ngốc, biết rõ cho dù chạy đến cũng không thể trở về bên cạnh Duy Kinh, nhưng nàng cũng không nhịn được đau lòng!

"Duy Kinh. . . . . . Ta cũng vậy rất nhớ chàng. . . . . . Ô. . . . . ." Nàng giống như đứa trẻ lạc đường, quỳ trên mặt đất che mặt mà khóc, rất lâu không thể ngừng.

"Linh Linh!" Nhận được thông báo của bệnh viện không thấy cô cha mẹ và Nguyên Trừng Nhan, lập tức ra ngoài tìm cô, cuối cùng phát hiện cô ở chỗ này, lập tức chạy lên.

"Ba mẹ, con muốn trở về, con muốn trở về bên cạnh Duy Kinh!" Y Linh vùi vào trong ngực cha mẹ, bi thương kêu.

Đã từ trong miệng Nguyên Trừng Nhan biết được con gái trải qua lúc mất tích, mặc dù không tin, nhưng vẫn tin tưởng toàn bộ lời của con gái, vì vậy bọn họ đều biết, Duy Kinh - là người đàn ông mà Linh Linh yêu.

Nó đã trở về bên cạnh bọn họ, nó cũng không vui vẻ. Cả ngày nó lấy nước mắt rửa mặt, cơm nước, khí sắc càng ngày càng kém hơn; cho dù rất vất vả mới có một ngày tâm tình tương đối khá, nó vẫn đối với chuyện bên ngoài không có chút phản ứng,

Cả ngày lẫn đêm chỉ nhìn ngoài cửa sổ ngẩn người, trong miệng lẩm bẩm tên người đàn ông kia.

Nhìn thấy con gái như vậy, lòng của bọn họ so với lúc nó không có ở bên cạnh bọn họ thì còn đau hơn. Con gái đã trưởng thành, bọn họ làm cha mẹ, vẫn là đánh không lại người đàn ông đã cướp đi trái tim của Linh Linh?

Y cha nghiêm túc nói: "Nơi đó là Thanh triều, một nơi so với chúng ta ở lạc hậu rất nhiều, một khi con trở về, có thể vĩnh viễn sẽ không thể trở về. Như vậy con cũng không hối hận sao?"

"Không hối hận! Bởi vì nơi đó có một người đàn ông yêu con, hơn nữa con cũng yêu hắn!" Nếu như không có hắn, cô sẽ không lựa chọn ở lại thời đại kia!

"Vì hắn ta, ngay cả ba mẹ con cũng có thể không cần sao?" Y mẹ hỏi, nhưng trong mắt không có ý trách cứ.

Nước mắt của Y Linh càng thêm mãnh liệt. Cô làm sao chịu rời khỏi cha mẹ? Nhưng mà cô cũng không thể không có Duy Kinh, hơn nữa hắn cũng đang đợi cô trở về! Nếu không phải là chọn không được, cô sẽ chọn Duy Kinh!

"Mẹ hỏi như vậy cũng không phải là gây khó khăn cho con, mà là muốn biết con có thật sự thương hắn hay không. Nếu con đã vậy, vậy thì trở về đi!" Y mẹ cười rơi nước mắt, bây giờ thật sự luyến tiếc con gái.

Thêm Bình Luận