Thấy sắc mặt nàng biến đổi, gần như vô lực phản kháng, hắn liền buông tay chế trụ cổ họng nàng ra, trở tay đổi thành bắt hai cổ tay nàng, nắm trong tay không để cho nàng dễ dàng thoát khỏi.
"Nói mau, nàng tên gọi là gì, từ đâu tới, mục đích tới là cái gì!" Hắn không thể không yêu cầu nàng nói ra đáp án hắn muốn!
"Khụ. . . . . . Ta. . . . . . Ta tên là Y Linh. . . . . ." Nàng cố gắng hít thở không khí, thở đến nỗi khuôn mặt đỏ hồng lên, khiến vốn đang tái nhợt biến trở thành đỏ hồng.
"Y Linh?" Chỉ dựa vào mấy cái này, hắn liền xác định nàng không có một chút võ công. Khẳng định nàng không có võ công sau đó hắn liền buông nàng ra.
Y Linh ngồi liệt ở trên ghế, nắm bình trà lên mãnh liệt đổ vào miệng mình, không rảnh để ý người chỉ biết dùng sức mạnh lấn áp nàng, thái độ cuồng vọng lại ngạo mạn!
Bây giờ, nàng gần như khẳng định mình không phải đang nằm mơ! Cảm giác hít thở không thông này chân thật như thế, cổ tay đau cũng nói cho nàng biết, có lẽ nàng thật sự đến một địa phương khủng khϊếp!
Duy Kinh cũng ngồi xuống, tầm mắt chưa từng rời khỏi người nàng, kiên nhẫn chờ đợi đáp án hắn muốn. Dù sao hắn cũng mới vừa hạ triều, sau giờ ngọ cũng không còn chuyện quan trọng phải làm, có rất nhiều thời gian để hỏi thăm cô nương bí ẩn từ trên trời rớt xuống này.
"Nàng là người ngoại tộc* từ vùng khác vào kinh?" Vừa gặp nàng thì y phục và tóc của nàng không giống người khác, rõ ràng để lộ ra lai lịch nàng dị thường.
* ngoại tộc; dân tộc khác (người Hán gọi tất cả những dân tộc khác là ngoại tộc)
Thấy nam nhân xinh đẹp mê người vẫn nhìn nàng, trái tim Y Linh sợ hãi nóng rang một hồi, không cẩn thận liền coi thường " hành động thô bạo " mới vừa rồi của hắn; nhưng mà vừa nghe thấy hắn hỏi lai lịch nàng, nàng dừng lại động tác uống nước giống như mê hoặc, vẻ mặt chán nản."Ta là người Hán, nhưng mà. . . . . . Ngay cả ta cũng không biết mình sao lại tới đây . . . . . ." Nàng dùng sức cắn môi của mình, rùng mình một cái, nắm tay vô cùng chặc.
"Như vậy nàng là ai? Chẳng lẽ chính là người của bối lặc hoặc là Vương gia?"
Hắn đứng lên, ánh mắt lạnh như băng quét nhìn nàng.
"Hừ! Như ta đoán, nàng quả nhiên là có mục đích khác!" Chỉ là mục đích của nàng cũng không phải là hành thích như lúc đầu hắn nghĩ “ Ta nói cho nàng biết, dựa vào cái loại tiểu cô nương như nàng đây, đừng vọng tưởng từ trên người ta mò được cái gì, sáng mai nàng rời khỏi Vương Phủ cho ta!"
Thì ra nàng không phải là thích khách, mà là một kỹ nữ muốn quyền quý, sau đó lợi dụng sắc đẹp đổi lấy vinh hoa phú quý! Nếu nàng thật sự muốn bay lên đầu cành làm Phượng Hoàng, cách của nàng cũng không phù hợp! Không có nữ nhân quyến rũ nam nhân lại biểu hiện lỗ mãng lớn như vậy, đầu tiên là ý đồ hành thích hắn, lại ở trước mặt hắn trực tiếp cầm bình trà lên mãnh liệt đổ!
"Ta có mục đích? Cũng bởi vì ngươi hoài nghi ta đến gần ngươi là có mục đích, ngươi liền muốn đuổi ta đi?" Nàng nhìn chằm chằm gương mặt trở nên lạnh lẽo của hắn.
"Nàng là do ta cứu, đừng nói là muốn nàng đi, cho dù ta muốn nàng chết, cũng không có gì là không được!"
Nàng nói mình là người Hán, nhưng nàng mặc y phục cùng giầy cổ quái mà cho tới bây giờ hắn cũng chưa từng gặp, cái này bảo hắn làm sao có thể tin nàng? Hoàng thượng vừa mới lên ngôi, vẫn có rất nhiều biến đổi cùng sóng ngầm mãnh liệt, hắn nhất định cẩn thận tra hỏi lại mới được, tránh cho trong kinh đô và vùng lân cận quan trọng, có người lọt lưới thừa cơ tác quái!
Nàng quan sát nam tử cường tráng này, đè xuống sợ hãi trong lòng. "Ta bị lực nổ tung chấn động đến ngất xỉu đi, cho nên căn bản không biết rõ tất cả cảnh trước mắt bây giờ là mộng hay là thực. . . . . . Nhưng mà ta bảo đảm, ta tuyệt đối sẽ không mang đến phiền hà cho ngươi, rất nhanh ta sẽ rời đi!"
Duy Kinh nhìn chằm chằm nàng một hồi lâu, nghe nàng nói mà hắn không hiểu chút nào, hắn bắt đầu hoài nghi mình có phải hay không lượm người điên không đầu óc! Nhưng mà không thể phủ nhận, lần đầu tiên hắn đối với người xinh đẹp trước mắt này cảm thấy hứng thú, không ngại tìm thêm chút thời giờ để "kiểm tra" nàng.
Nàng rốt cuộc là ai? Nàng đầu óc thanh tĩnh nói chuyện với hắn, hay chỉ là lời nói điên khùng mà thôi? Nhưng vô luận như thế nào, nàng đã gây nên hứng thú cho hắn!
"Bối lặc gia, ngài ở chỗ này sao?" Giọng A Thái Qua vang lên, đột nhiên vang lên ở ngoài cửa, làm suy nghĩ của Duy Kinh đang phiêu đãng mà ngưng lại.
"Ta đây, vào đi." Tiếp theo A Thái Qua đẩy cửa đi vào, chào Duy Kinh.
"Thì ra ngài thật là một bối lặc gia à?" Y Linh nhìn hắn oai phong bất phàm, may mắn mình thật sự nhìn thấy nhân vật lợi hại.
Thấy Y Linh đã tỉnh, A Thái Qua vui mừng nói: "Cô nương, nàng ngủ mê ba ngày ba đêm, bây giờ rốt cục đã tỉnh rồi? Thân thể khá hơn chút nào không?"
Đối với thái độ thân thiện của A Thái Qua, tâm tình Y Linh buông lỏng, cười vui vẻ mà trả lời: "Vị đại ca này, ta đã tốt hơn nhiều, cám ơn huynh quan tâm!"
A Thái Qua nghe giọng nói lanh lảnh của nàng, cùng nụ cười thân thiết yểu điệu, với kinh nghiệm từ nhỏ làm việc ở trong vương phủ của hắn, cũng biết nàng chính là cô nương lòng dạ không xấu, phòng bị nhất thời giảm xuống rất nhiều.
"Bối lặc gia, như vậy nên xử lý chuyện của cô nương này thế nào?" A Thái Qua ở trong đầu đã suy nghĩ qua vô số khả năng thay Y Linh."Là đưa nàng xuất phủ, hay là giao cho nha môn?"
Bị thuộc hạ hỏi như vậy, ngược lại Duy Kinh nói không ra lời, bởi vì hắn vốn không muốn. Nàng vừa không có phạm pháp, lại cũng không có lý do gì đưa nàng cho nha môn; hắn cũng không muốn làm đầu đề câu chuyện của mọi người, nói ngay cả một hán nữ Đông vương phủ cũng không xử lý được; hắn lại càng không cam tâm đưa nàng tràn đầy bí ẩn ra khỏi Vương Phủ, lấy tiền đuổi nàng rời khỏi!
Y Linh rốt cục không nhịn được nói chen vào, vẻ mặt sợ hãi nhìn về phía Duy Kinh."Giao cho nha môn? Có nghiêm trọng như vậy sao? Nha môn có phải sẽ dụng hình với ta hay không? Ta nghe nói mười cực hình của Mãn Thanh là rất đáng sợ đó, ta không có phạm pháp vì sao phải bị hình?"
"Nàng không có phạm phải tội lớn, nha môn sẽ không dụng hình với nàng." Duy Kinh không ngờ lời nói ra lại giống như đang an ủi nàng.
Nhưng mặc kệ mục đích của nàng là gì, hi vọng nàng đủ thông minh, không nên có ý niệm làm bậy gì. Bởi vì đừng nói là mười cực hình, cô nương yếu đuối mảnh mai như nàng vậy, sợ rằng ngay cả loại trượng đánh cũng chịu không nổi mấy cái!
Tâm Y Linh quýnh lên, tay nhỏ bé liền tự nhiên kéo ống tay áo của hắn, mặt khẩn cầu. "Ta không có phạm pháp, cầu xin ngài đừng đưa ta đi nha môn có được hay không?"
A Thái Qua cả kinh vội vàng kéo cô nương vượt quá bổn phận ra."Cô nương, nàng không thể tùy tiện mạo phạm bối lặc gia, nếu không sẽ bị trừng trị !"
Thấy Y Linh sợ hãi mà lắc lắc vạt áo, lộ ra vẻ mặt mảnh mai bất lực, Duy Kinh không thể bày ra thái độ kiên cường đối với cô nương yếu ớt như vậy, liền nói nhỏ: "Thôi, A Thái Qua."
"Dạ." A Thái Qua theo lời buông nàng ra.
"Cô lỗ cô lỗ ——" có người bụng đột nhiên không ngừng phát ra tiếng cô lỗ kháng nghị.
Hai chủ tớ kinh ngạc quay đầu lại nhìn nàng, mà Y Linh gần như đói đến nỗi ngực dán vào lưng, chỉ có thể cười xấu hổ.
"Thật xin lỗi, ta. . . . . . có thể cho ta chút thức ăn hay không?" Nàng lặng lẽ nuốt từng ngụm nước bọt.
Duy Kinh sửng sốt một chút, lấy lại tinh thần cố chịu đựng lắc đầu."A Thái Qua, đi xuống bảo người mang thức ăn đến chỗ này." Hắn phất tay ý bảo, sau đó ngồi xuống bàn bên cạnh, lấy ly trà qua, tự rót nước uống.
Cho tới bây giờ hắn chưa từng thấy qua cô nương không dè dặt như vậy, bây giờ nàng có phần đơn thuần quá mức! Nhưng mà, đã thấy nhiều đám công chúa cách cách bọn họ giả bộ mềm mại, ngược lại nàng không bày ra lẳиɠ ɭơ nào như vậy.