Ái Thiếp Của Bối Lặc

4/10 trên tổng số 5 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Duy Kinh là đại bối lặc của Đông vương phủ xuất thân hiển hách, nghiêm khắc gần như lạnh nhạt vô tình; Thân là người tâm phúc của hoàng thượng bây giờ, cho dù kiêu căng như công chúa cũng quỳ gối dưới …
Xem Thêm

Lão Vương gia biết lão Phúc tấn nói có lý, bây giờ cũng là chuyện ông phải làm. Triều đình có lệnh, phàm bị tra ra được bị bệnh đậu mùa, cần phải bị trục xuất ra ngoài thành Bắc Kinh cách xa một trăm dặm, nếu không muốn bị nha môn xử lý nghiêm khắc; nhưng đây chẳng phải là tương đương với để cho cô nương ấy tự sanh tự diệt?

Y Linh là một cô nương tốt, ông cũng không đành lòng vứt bỏ tiểu cô nương tốt đẹp như vậy! Hơn nữa cô nương ấy là nữ nhân mà Duy Kinh yêu thương, lại được hoàng thượng phong làm cách cách, tự mình chỉ hôn làm thiếu phúc tấn tương lai của Đông vương phủ, ông sao có thể khinh địch như vậy mà đưa cô nương ấy đi cách ly?

"Nhất định có biện pháp chữa khỏi cho cô nương ấy, có phải hay không? Khang Hi gia không phải cũng thoát khỏi bệnh thiên hoa sao?"

"Vương gia à, đó là một ví dụ để chọn, là Khang Hi gia hồng phúc tề thiên! Suy nghĩ một chút về Thuận Trị gia, còn có ngàn vạn nhân mạng chết bởi bệnh thiên hoa! Lại nói tiếp nữa, người của cả Vương Phủ chúng ta cũng sẽ bị hại;” Lão Phúc tấn nắm chặc lão Vương gia, muốn ông mau chóng ra quyết định.

"Không, trước tiên ta phải vào cung xin phép hoàng thượng mới được!"

"Vương gia, vạn vạn không thể a! Tất cả mọi người đều vì bệnh truyền nhiễm mà lo lắng, tuyệt đối không thể vào hoàng cung, luật lệ này ngài nên biết mới phải chứ!" Ngô ngự y ngăn lão Vương gia, miễn cho không cẩn thận bệnh thiên hoa thật sự sẽ truyền vào hoàng cung, vậy ông chết mấy lần cũng không đền bù được khuyết điểm!

Hoảng loạn ngoài cửa, tranh cãi không ngừng, ở trong phòng Y Linh đều nghe được rất rõ ràng!

Đầu của nàng trống rỗng, giống như toàn bộ thế giới chỉ còn lại một mình nàng, tất cả những người khác đều là ảo giác của nàng!

Biết mình thì ra là bị bệnh thiên hoa, nàng đột nhiên hiểu rõ, tại sao mấy ngày nay không thoải mái như vậy, tại sao mặt ngự y căng thẳng như vậy, thần sắc của Châu nhi buồn bã thê lương!

Bệnh thiên hoa, chỉ là một bệnh đã xem qua ở trên quyển sách, lại xuất hiện ở trên người nàng!

Mặc dù khi còn bé nàng đã tiêm thuốc phòng ngừa bệnh thiên hoa, nhưng e rằng vi khuẩn bệnh thiên hoa ở Thanh triều truyền đi qua hơn trăm năm, đã sớm biến đổi không cùng chủng loại, cho nên người hiện đại không có kháng thể với bệnh thiên hoa ở Thanh triều, cũng khó may mắn thoát khỏi đi?

Mình bị bệnh chứng bệnh nan y ở Thanh triều, hơn nữa còn là bệnh thiên hoa làm người ta nghe tên đã biến sắc. . . . . . Ngay cả thiên tử cao quý Thuận Trị đế cũng không qua được, e rằng nàng phải chết là không thể nghi ngờ!

Bệnh thiên hoa là bệnh truyền nhiễm rất cao, mà Duy Kinh cũng sắp trở về. . . . . . Không! Nàng không thể để cho Duy Kinh bị nhiễm bệnh, hắn không thể chết, ít nhất không thể giống như Thuận Trị đế mà nàng sùng bái!

Nàng bước đến bên cửa sổ dừng lại, để cho gió lướt nhẹ lên khuôn mặt, rũ đi nước mắt trên khuôn mặt. Sự tồn tại của nàng, thật sự là gây phiền toái như vậy? Từ lúc mới bắt đầu tới cuối cùng nàng đều không nên xuất hiện ở đây, nàng làm trái với thiên ý, muốn ép mình ở bên người Duy Kinh, cho nên bây giờ nàng phải bị báo ứng!

Nếu thật sự có báo ứng, xin ông trời hãy báo ứng lên trên người nàng, đừng rơi lên trên người Duy Kinh! Bởi vì toàn bộ đều là lỗi của nàng, nàng không nên yêu hắn, không nên xuất hiện ở trước mặt hắn!

"Như vậy đi, trước hết đưa cách cách đến chỗ cách ly, sau chín ngày nguyên nhân phát bệnh xuất hiện rõ, chẩn đoán bệnh lại thật sự có bị bệnh thiên hoa hay không, nếu quả thật cách cách xuất hiện nốt đậu, xin mời cô nương ấy tiếp tục ở tại chỗ, để tránh lây bệnh; nếu là vi thần chuẩn bệnh sai, liền lập tức nhận cô nương ấy trở về."

"Không cần, ta sẽ rời khỏi Vương Phủ!" Y Linh cách cửa, nói với người bên ngoài.

Nàng đã quyết định. Thay vì mỗi ngày mọi người đều ở trong tình trạng lo lắng hoảng sợ, vì ở trong phủ cùng với nàng, không bằng nàng tự mình hiểu, lúc này nên rời đi thôi!

"Cô nương nói gì?" Đông vương gia không kềm nổi mà thất kinh! Y Linh vậy mà nguyện ý rời đi? Chưa từng có ai ở dưới tình huống này mà rời khỏi nơi có cơ hội trị liệu, kia rõ ràng chỉ có con đường chết!

"Con sẽ rời đi, con sẽ không liên lụy mọi người, sẽ không truyền bệnh cho bất cứ ai ở trong phủ!" Giọng nói của nàng đã khàn khàn, nhưng tinh thần vẫn mạnh mẽ, muốn lão nhân gia đừng lo lắng.

"Vậy làm sao được! Kinh nhi sẽ không chấp thuận nàng quyết định như vậy !" Lão nhân gia nóng nảy mà hô to. "Cô nương đi thì chắc chắn sẽ chết, cô nương hiểu chưa?"

"Con hiểu, dĩ nhiên con hiểu! Nhưng Vương gia, con là vì Duy Kinh, ngài cũng không muốn thấy chàng bị bệnh thiên hoa phải không?" Nàng dọc theo cửa trợt xuống trên mặt đất, đem mặt chôn ở trong đầu gối bi thương mà khóc kêu. "Con tình nguyện mình chết, cũng không muốn lây bệnh cho chàng! Con không muốn chàng chết!"

Nàng xem là gì? Nàng chỉ là một đứa con gái lầm lẫn mà xông qua thời không, nói không chừng đã bị tan xương nát thịt lúc nổ từ lâu rồi! Có thể sống đến bây giờ, còn có thể nhận được yêu thương của Duy Kinh, nàng còn cầu cái gì nữa?

"Y Linh. . . . . ." Cô nương ấy thế nhưng vì bảo vệ cho bọn họ và Duy Kinh mà tình nguyện hy sinh mình, cô nương như vậy thật sự khiến cho người ta kính nể! Cô nương ấy. . . . . . Quả thật là nữ tử hiếm thấy!

"Đừng nói nữa, tâm ý của con đã quyết, ngài theo ý con đi! Đến tối con sẽ rời đi. Vương gia, mọi người còn không nhanh đi đi, miễn cho không cẩn thận mà bị lây bệnh đó!"

Đông vương gia nhìn chăm chú vào cánh cửa, im lặng thật lâu, khoảng cách, ông thở dài thật sâu, dẫn mọi người cùng rời khỏi Ánh Nhật các, bao gồm Ngô ngự y than thở cảm khái, Tần ma ma và Châu nhi khóc, cùng sắc mặt biến hoá mềm mại của lão Phúc tấn.

Nghe thấy mọi người đã đi, Y Linh trở về giường, co rúm lại ở trong góc mà khóc. Cùng Duy Kinh hiểu lầm qua lại, ân ái, từng màn một hiện lên ở trong đầu nàng, lòng của nàng đau hơn cái đau sâu trong hạ thể ngàn vạn lần!

Duy Kinh, ta đã rất may mắn vì mình có thể có được chàng, nhưng mà đến cuối cùng, chàng cũng không thuộc về ta! Ở trên đời này ta quan tâm nhất, cũng chỉ có một mình chàng, chỉ có chàng có thể thao túng ta toàn bộ! Ta rời đi, cũng là vì chàng!

Ta phải rời đi, vì chàng, tánh mạng của ta cũng không là gì! Mất đi chàng, cả đời ta đây cũng không còn có ý nghĩa gì nữa. . . . . .

Nàng bỏ đi tất cả y phục mặc trên người mình, tháo xuống chải sơ đuôi sam, thay bộ quần áo mà lúc nàng đi tới Thanh triều; tiếp theo, nàng ném y phục vào trong lò than ở bên trong phòng, để cho ngọn lửa thiêu hủy hết thảy!

Những thứ đồ này nàng cũng không thể để lại, tránh vi khuẩn (virus) truyền cho hắn! Bất kỳ vật gì trong phòng, nàng cũng không mang ở trên người, bởi vì chúng đều không thuộc về nàng!

Đến khi nàng chuẩn bị xong, mở cửa phòng thì Y Linh không nhịn được mà dừng lại ở trước cửa, quay đầu lại nhìn xung quanh bên trong phòng, nhẹ nhàng nói câu "tạm biệt", sau đó thì mạo hiểm gió tuyết, thất hồn lạc phách mà đi ra ngoài!

Từng dòng nước mắt từ trong mắt rớt xuống, giống như là trong lòng rất không cam lòng, cũng không muốn bởi vì bản thân mà hại nam nhân mình yêu nhất. Nàng đã không còn lựa chọn nào khác, chỉ đổ thừa tất cả đều là số phận!

Ban đêm, Y Linh thuận lợi mà từ cửa sau rời khỏi Vương Phủ, không có ai ngăn trở nàng. Cũng đúng, bây giờ trong người nàng mang bệnh thiên hoa, ai cũng không dám đến gần nàng nửa bước!

Lúc này nàng đã không còn chút do dự nào, nàng đi đi, đi không biết bao xa, không biết quay đầu lại nhìn phía sau bao nhiêu lần, nước mắt trên mặt cũng sắp kết băng! Cuối cùng, nàng đi tới bên vách núi: nghĩ rằng đây thật là thiên ý, ngay cả chỗ cách ly cùng không cần đi rồi!

Lòng của nàng chết, người cũng mệt mỏi. . . . . .

Duy Kinh phong trần mệt mỏi mà khải hoàn hồi kinh, sau khi hướng Hoàng thượng phục mệnh, liền vội vàng chạy về Đông vương phủ!

Thêm Bình Luận