Ái Thiếp Của Bối Lặc

4/10 trên tổng số 5 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Duy Kinh là đại bối lặc của Đông vương phủ xuất thân hiển hách, nghiêm khắc gần như lạnh nhạt vô tình; Thân là người tâm phúc của hoàng thượng bây giờ, cho dù kiêu căng như công chúa cũng quỳ gối dưới …
Xem Thêm

Nàng ngoài ý muốn vô cùng. "Chàng đem di vật của ngạch nương chàng đưa cho ta? Tại sao?" Vật kỷ niệm quan trọng như vậy có thể tùy tiện tặng cho người khác?

"Bởi vì đây là dặn dò của ngạch nương, muốn tặng cho phúc tấn của ta." Hắn mở hộp gấm ra, đó là một khối ngọc bội Phỉ Thúy trong suốt long lanh, vừa nhìn đã biết là vật thượng hạng.

"Phúc tấn? Vậy không phải là đưa cho thê tử của chàng sao?"

"Ừ, cho nên bây giờ ta đưa cho nàng, bởi vì nàng chính là thê tử của ta! Sáng nay Hoàng thượng đã tự mình chỉ hôn nàng cho ta, làm thiếu phúc tấn của ta!"

Nàng vừa nghe, không cẩn thận, chân mềm nhũn liền ngã quỳ trên mặt đất!

Duy Kinh kéo nàng đứng vững. "Biết có thể danh chánh ngôn thuận gả cho ta, không cần làm tiểu thϊếp, liền vui vẻ mà quỳ tạ ta sao?" Nụ cười của hắn chảy vào đáy mắt nàng. "Đừng nóng vội, chờ chỉ dụ chính thức của hoàng thượng đến Đông vương phủ, nàng từ từ tạ ơn cũng không muộn!"

"Tại sao. . . . . . Là ta?" Nàng quả thực không tin mình nghe thấy được cái gì! Nàng thế nhưng có thể ngồi lên vị trí phúc tấn?

"Không phải là nàng còn có thể là ai? Nàng cho rằng ta còn có lựa chọn khác sao?" Hắn chỉ có nữ nhân là nàng thôi, không lập nàng còn có ai chứ!

Hắn cười có thâm ý khác khiến cho trái tim nho nhỏ của nàng co rút. "Ta không có lựa chọn, nhưng là chàng có a! Những hồng nhan tri kỷ kia của chàng đâu?"

"Ta từ lâu đã rút lui khỏi biệt quán, bọn họ đều quăng chỗ khác." Hắn khẽ nhíu mày rậm khí phách."Nàng nói tới bọn họ làm cái gì? Còn chưa tin ta sao?"

"Không, ta chỉ là khó mà tin được. . . . . ." Đây đối với nàng mà nói căn bản là giống như mộng đẹp không thể chạm vào, sao có thể đột nhiên trở thành sự thật? "Ta ngay cả không thuộc về cái thế giới này, tại sao chàng chọn ta? Chàng có biết thê tử là đại biểu của ý gì không? Đó là quan hệ chính thức, là cũng không thể lập lại . . . . . ."

"Ta đương nhiên biết! Cho nên không phải là nàng thì không được!" Hắn nói như đinh chém sắt, biểu tình trên mặt kiên quyết không cho tranh cãi.

"Duy Kinh, có phải hoàng thượng muốn chỉ hôn một thiên kim tiểu thư cho chàng hay không, chàng không muốn bị tiểu thư nuông chiều sai khiến, mà trong vương phủ chỉ nuôi một nữ nhân là ta nên mới miễn cưỡng đem ta ra, cho nên ngươi liền lấy ta để ứng phó bức hôn?" Nhất định là như vậy!

"Không phải vậy! Nàng tiểu nữ nhân này, tại sao phải nghĩ chuyện phức tạp đến như vậy?" Hắn kéo nàng vào trong ngực, thở dài nói: "Ta vẫn muốn để cho nàng làm phúc tấn của ta, nàng biết không."

"Thân phận của ta xứng sao? Ta ở trong đám quý tộc của các người, không phải là rất hèn mọn sao? Ta là người tới từ tương lai, lai lịch lại không rõ, chàng thực sự có can đảm để cho ta làm chánh thất?"

"Xuất thân của nàng đều không qaun trọng, bởi vì hoàng thượng sẽ cho nàng làm nghĩa muội của Tế Thuận, lại ban thưởng cho nàng thân phận cách cách, không có ai sẽ chất vấn quá khứ của nàng nữa. Vì vậy nàng quên chuyện trước kia đi, an tâm làm vợ của ta đi!"

"Các người không phải là rất chú trọng dòng dõi huyết thống sao?" Trước kia hắn cũng từng đề cập tới điểm này, nàng là hán nữ, cho nên chỉ có thể làm tiểu thϊếp nha: “Ngay cả ta cũng có thể tìm được một danh hiệu cách cách?" Những nam nhân này đến tột cùng là đang suy nghĩ gì chứ, thật sự làm cho nàng không hiểu!

"Ta nói có thể là có thể, nàng còn rầy rà cái gì? Cho dù không muốn cũng không phải do nàng, nếu không chính là kháng chỉ! Còn không mau nhận lấy?" Gương mặt tuấn tú của hắn sa sầm, không nhịn được đem cái hộp cứng nhét vào trong tay của nàng. Hắn coi ngọc bội như là vật đính hôn, một khi nàng nhận lấy, nàng liền không thể không gả cho hắn!

Nước mắt trong veo chống lại hắn, biết nàng nói thế nào cũng nói không được "đồ cổ " này, vì vậy không thể làm gì khác hơn là buông tha.

"Được, chàng thích như thế nào thì làm thế đó đi! Dù sao ở thời đại này cũng không có chỗ cho ta dung thân, không nương tựa vào chàng còn sống được sao?" Nếu hắn nói không thành vấn đề, nàng cần gì phải nói thêm nữa chứ?

"Nàng đây là nói lẫy?" Hắn nhíu mày nhìn nàng.

"Không, là lời nói thật tâm!" Nàng ôm cổ của hắn, hồn nhiên cười. "Trừ chàng ra, ở chỗ này ta không có bất kỳ thân nhân nào. . . . . ." Nàng đã quyết định quyết tâm phải ở lại chỗ này cùng hắn, có thể gả cho hắn làm vợ nàng đương nhiên vui vẻ!

"Như vậy làm phúc tấn của ta, nàng vui không?" Lời này của nàng khiến hắn nhếch miệng cười.

"Ừ, vui vẻ!"

"Linh nhi, ta nhất định sẽ đối xử với nàng thật tốt, yên tâm đi!" Hắn ôm nàng càng chặc hơn.

Nàng gật gật đầu, nhào vào trong ngực của hắn, bắt đầu vui mừng ảo tưởng tương lai của hai người.
Chương 9
Thời gian này vì để chuẩn bị cho hôn lễ, Y Linh thực sự rất bận rộn, vì vậy thừa dịp lúc rảnh, nàng và Châu nhi ra ngoài phủ đi dạo một chút, cũng mang Châu nhi đến dương giáo đường, thăm viếng những thầy tu, nhóm dương phụ đã trợ giúp nàng thoát hiểm.

Lúc họ vừa về tới Ánh Nhật các, thì được hạ nhân thông báo Duy Kinh đang ở trong phòng đợi nàng, nàng sợ hắn mất hứng vì nàng đi ra ngoài, vì vậy vội vã trở về phòng.

Y Linh vừa vào phòng, Duy Kinh liền từ phía sau ôm eo nhỏ của nàng, mang nàng vào trong ngực. "Khí trời lạnh, sao nàng còn chạy ra bên ngoài phủ? Đi đâu vậy?"

Nàng đỏ mặt và ngượng ngùng nói: "Ta và Châu nhi đến giáo đường thăm những bằng hữu người nước ngoài, thuận tiện báo cho bọn họ biết ta sắp thành thân rồi!" Mặc dù bọn họ luôn cho rằng nàng đã gả cho Duy Kinh từ lâu rồi.

Biết nàng đi tuyên bố tin hai người kết hôn, hắn cũng không còn sợ, cúi đầu nói nhỏ ở bên tai nàng: "Sau này không có lệnh của ta, nàng không được đi ra bên ngoài lung tung."

Nàng ngẩng đầu lên. "Tại sao? Ta chỉ là muốn đi ra ngoài đi dạo một chút mà thôi, hơn nữa ta cũng không có đi một mình, luôn mang Châu nhi đi cùng mà?"

"Chờ ta rãnh rỗi, nàng muốn đi đâu cũng được." Ngụ ý, vẫn là không cho phép nàng đi ra ngoài."Bây giờ thân phận của nàng rất khác, là một cách cách rồi, thêm vào đó còn là phúc tấn tương lai của ta, không thể tự mình mang theo nha hoàn đi loạn khắp nơi."

"Quá nhiều quy củ!" Nàng chu miệng lên."Vậy lúc nào thì chàng mới có thể dẫn ta đi chơi?"

"Sợ rằng phải đợi qua sang năm đi?" Hắn nhìn nàng chằm chằm, chần chờ một lúc mới nói: "Qua hết năm, ta phải xuất chinh bình loạn Thanh Hải, sau khi xuất chinh trở về chúng ta sẽ thành hôn, thời gian nghỉ kết hôn ta sẽ cùng với nàng đi chơi khắp nơi."

"Cái gì? Chàng phải đi đánh giặc?" Nàng trợn mắt. "Tại sao?"

"Con em Bát kỳ bất cứ lúc nào cũng đều vâng mệnh ra chiến trường, là chuyện thường xảy ra, trước kia ta cũng thường đánh giặc, chỉ là năm gần đây ở kinh lâu mà thôi. Lúc này đại nhân Nhạc Chung Kỳ là tướng quân phấn uy, mà ta lại là tướng quân võ nghĩa, nếu khải hoàn trở về, nàng lại thêm cái danh hiệu tướng quân phu nhân!"

"Làm ơn đi, ta cần nhiều danh hiệu như vậy làm gì? Lại không thể lấy ra bán!" Nàng tức giận hắn thật sự không hiểu tâm lý của nữ nhân: “Ta lo lắng cho chàng nha. . . . . ."

"Yên tâm đi, ta sẽ bình an trở về, quên rồi sao? Ta còn muốn thành hôn với nàng! Ngược lại là nàng, nàng phải nhiều chú ý thân thể và an toàn của mình mới được." Nàng mới chính là người hắn không yên tâm nhất!

"Biết rồi!" Biết hắn phải rời khỏi một thời gian, nàng hoàn toàn không muốn. "Duy Kinh, ta sẽ rất nhớ chàng!"

"Nha đầu ngốc, cũng không phải ngày mai ta sẽ xuất chinh, vẫn còn một tháng mà!" Hắn buồn cười mà nhìn khuôn mặt nhăn nhó của nàng. "Nàng đó, theo bên cạnh ta còn thực tế hơn."

Nàng gật đầu, quyết định nên nắm chắc một tháng này, phải quý trọng mỗi phút mỗi giây ở chung một chỗ với hắn. Cho nên trong những ngày kế tiếp, nàng cũng rất an phận theo bên cạnh Duy Kinh, cùng năm mới ấm áp, tình cảm ngọt ngào giữa hai người đến nỗi muốn gϊếŧ người ngoài!

Thêm Bình Luận