Ái Thiếp Của Bối Lặc

4/10 trên tổng số 5 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Duy Kinh là đại bối lặc của Đông vương phủ xuất thân hiển hách, nghiêm khắc gần như lạnh nhạt vô tình; Thân là người tâm phúc của hoàng thượng bây giờ, cho dù kiêu căng như công chúa cũng quỳ gối dưới …
Xem Thêm

"Nô tài không dám ngông cuồng suy đoán ý tứ của Thái hậu." Thân thể của hắn cứng đờ! Giờ khắc này cuối cùng đã tới sao? Tại sao tới nhanh như vậy? Hắn mới vừa hòa hảo với Linh nhi, tình cảm đang phát triển, chuyện này chen vào, chẳng phải là lại phá đổ quan hệ của bọn họ mới xây dựng sao?

"Thái hậu có ý tứ là, muốn trẫm đem một vị tiểu hoàng cô hoặc công chúa ở trong cung chỉ hôn cho ngươi. Nhưng ngươi là thần tử yêu quý của trẫm, trẫm cho là nên hỏi ý của ngươi trước thì có vẻ ổn thỏa."

"Nô tài. . . . . ." Hắn do dự rồi, lưỡng lự không biết nên trả lời như thế nào. "Hoàng thượng, nô tài tuyệt đối không có ý mạo phạm các công chúa, nhưng thứ cho nô tài nói thẳng, thần chưa bao giờ nghĩ tới chuyện nạp phúc tấn ạ!"

"Hoàng thượng, nếu như từ đầu Duy Kinh đã muốn nạp phúc tấn ở trong cung, vậy sẽ không phải mỗi lần cử hành hoạt động tuyển tú đều cố ý không vào cung rồi!" Tế Thuận nói chuyện xác thực.

Hoạt động tuyển tú ngoại trừ tuyển chọn hoàng hậu phi tử ra, đều là đám hoàng tử, hoàng tôn, thân vương cùng Quận Vương chờ cơ hội được ban cho thê thϊếp thuộc dòng quý tộc.

"Đúng a, lúc trước trong cung tuyển tú sao đều không nhìn thấy bóng dáng của ngươi? Xem ra ngươi là không thích chọn phúc tấn từ trong cung rồi?"

"Nô tài không dám, chẳng qua là mỗi lần hoạt động tuyển tú thì cũng vừa vặn trong người có việc thôi!" Cũng không thể ở trước mặt hoàng thượng nói hắn sợ các nữ quyến ở trong cung "Cầu phu như khát" đi?

"Tế Thuận, ngươi và Duy Kinh rất thân thiết, khẳng định biết hắn nghĩ gì, mau thay hắn nói cho trẫm biết đi, tránh cho trẫm đoán tới đoán lui!"

"Theo ý kiến của nô tài, không bằng liền đem một người trong đám thị thϊếp phù chánh (từ thϊếp lên làm vợ) ở nhà hắn, cưới nàng ấy làm phúc tấn! Tránh cho phiền toái, hắn lại vui vẻ, có phải hay không?"

"Tế Thận, đừng nói loạn ở trước mặt hoàng thượng!" Khóe mắt hắn nhìn lướt qua Tế Thận, lại chuyển sang hoàng đế. "Hoàng thượng, chuyện này tại sao có thể qua loa như thế?"

"Nói cũng phải." Hoàng thượng để cho thái giám dâng trà sau đó, liền nói: "Nếu trẫm thật sự làm theo ngươi, e rằng suy nghĩ của Đông lão phúc tấn sẽ tan vỡ."

"Cái gì? Thì ra là lão Phúc tấn nói với Thái hậu a! Ta đã nói rồi, sao Thái hậu lại không hiểu tâm ý của Duy Kinh chứ?" Từ nhỏ Tế Thuận ra vào trong cung, Thái hậu luôn luôn yêu thương hắn như Tôn Tử, cho nên hắn thường thường cùng Thái hậu nói chuyện nhà, trước đó có nói với người chuyện của Duy Kinh và Y Linh.

"Lão Phúc tấn và Thái hậu là biểu tỷ muội, khó trách Thái hậu không nhắc tới chuyện này với trẫm."

"Nhưng toàn bộ vẫn là dựa vào quyết định của hoàng thượng đi? Hoàng thượng, Thái hậu và lão Phúc tấn đã nói vậy thì không biết chuyện Duy Kinh gần đây đã lập công."

"Nói đúng! Duy Kinh, trẫm nhớ công lao tiễu trừ một nhà Tô Nỗ lần trước của ngươi, điều này đủ để cho trẫm cho phép tự ngươi được chọn thê . Mặc dù nói do trẫm, tin tưởng quyết định của trẫm, Thái hậu và lão Phúc tấn sẽ không có dị nghị !" Giọng nói của Hoàng thượng tràn đầy uy nghiêm không dung tha người khác.

Duy Kinh mím môi, chậm rãi mở miệng: "Toàn bộ đều nhờ hoàng thượng làm chủ." Bây giờ hắn không dám vọng tưởng có thể trực tiếp yêu cầu hoàng thượng cho Linh nhi trở thành chánh thất của hắn!

"Hoàng thượng, nô tài có một đề nghị, không bằng bảo lần trước Y Linh hiệp trợ Duy Kinh tiễu trừ Tô Nỗ mà gả cho hắn là được rồi!"

Tế Thuận lần trước đến Đông vương phủ tìm Duy Kinh thì vừa thấy Y Linh thông minh thiện lương đã hợp ý! Ngoại trừ hi vọng người có tình bọn họ có thể sẽ thành gia quyến, đồng thời cũng không hy vọng bi kịch lại tái diễn lần nữa giống như là bằng hữu Phù Tang, và nữ nhân hắn ta yêu mến. Hắn bây giờ không thể lại mất đi một huynh đệ thân thiết nhất nữa!

Hoàng thượng dừng lại, nhìn Duy Kinh một lúc, sau mới nói: "Vậy trẫm chỉ hôn Y Linh làm phúc tấn của ngươi! Nàng ấy hộ triều có công, thông minh cơ trí, trẫm nghe Phùng cha xứ nói phẩm tính của nàng ấy thuần lương, thiện giải nhân ý (hiểu ý người khác), vậy cũng đủ làm phúc tấn. Dựa vào điểm này, tin tưởng lão Phúc tấn sẽ không gây khó khăn nữa."

Duy Kinh mừng rỡ, không kềm nổi hô to lên:“Hoàng thượng, có thật không?" Hắn chưa bao giờ dám tưởng tượng có một ngày như thế, càng không ngờ tới chuyện sẽ phát triển như vậy!

"Đương nhiên là thật, quân vô hí ngôn! Đợi lát nữa trẫm sẽ hạ chỉ tứ hôn, để cho Y Linh làm nghĩa muội của Tế Thuận, để có thế dùng danh nghĩa cách cách của Quận Vương phủ mà xuất giá, như vậy làm phúc tấn của Đông vương phủ, thì càng danh chánh ngôn thuận rồi!"

"Thật là chuyện vui trong thiên hạ, ta có muội muội ngoan phải xuất giá rồi!" Tế Thuận cảm thấy cao hứng thay bạn tốt.

Duy Kinh lập tức hai tay chạm đất, liền khấu đầu ba cái. "Nô tài Duy Kinh, tạ chủ long ân, hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!"

"Được rồi, dậy đi! Mau trở về nói cho lão Vương gia biết, trễ một chút mang Y Linh vào cung tạ ơn, trẫm ngược lại cũng rất muốn gặp nàng ấy một chút."

Hắn vui mừng thở dài. "Dạ, vậy nô tài xin lui xuống trước!"

"Hoàng ama (Marfa), chuyện chính là như vậy, công công sẽ đến Vương Phủ tuyên chỉ dụ của hoàng thượng vào một ngày gần đây, cho nên Tôn nhi đặc biệt tới trước nói với ngài một tiếng."

Duy Kinh đem chuyện chỉ hôn, nói với Đông vương gia đang luyện chữ trong thư phòng. Hắn cẩn thận quan sát phản ứng của lão nhân gia, để đối ứng thích hợp.

"Này. . . . . ." Vương gia trầm mặc chốc lát, sau đó chậm rãi nói: "Nếu là Thánh thượng tự mình chỉ hôn, vậy chúng ta sao có thể phản đối? Dù sao ngươi chính là không thể không cưới!"

"Ngài không thích con cưới Linh nhi làm phúc tấn?" Duy Kinh liếc mắt nhìn lão Vương gia hỏi. Hắn biết bà nội vẫn không thích Linh nhi, nói không chừng bà ấy đã liên tục nói ở bên tai Hoàng ama đi?

"Không có chuyện này, chỉ cần con thích là đủ rồi. Hoàng thượng cũng đã chỉ hôn cô nương ấy cho con, chứng minh cô nương ấy cũng không tệ!"

Để tránh bị bà nội của Duy Kinh nói ông che chở Duy Kinh, ông luôn luôn bày tỏ trung lập đối với chuyện của Y Linh, không để ý tới nhiều. Bây giờ vừa đúng lúc hoàng thượng chỉ hôn tới, cuối cùng ông cũng có thể để xuống nỗi băn khoăn!

"Linh nhi là một cô nương tốt, hoàng ama nhất định sẽ thích nàng ấy."

"Vậy nhớ nhanh chóng cùng cô nương ấy hoàn thành đại sự nối dõi tông đường, để cho ta có tằng tôn (cháu cố) mà ôm!" Lão Vương gia các nhà khác phần lớn là đã có một đống con cháu rồi, mọi người đều chơi đùa trông cháu, rất vui vẻ! Ông cũng muốn nếm thử tư vị kia một chút!

Duy Kinh bật cười, không ngờ rằng hoàng ama nôn nóng được ôm tằng tôn! Được rồi, nếu mọi người đều "ký thác kỳ vọng" với hắn, vậy hắn cần phải cố gắng nhiều hơn!

Trong trướng Phù Dung, Duy Kinh triền miên ở trên môi Y Linh, cơ thể cọ xát lẫn nhau, ướŧ áŧ mà nhẵn nhụi, để cho nàng cảm nhận được rõ hắn đoạt lấy nồng đậm như lửa, mà nàng cũng vui lòng phục tùng hoan nghênh hắn tiến công cướp đoạt. . . . . .

"Ừ. . . . . . A!" Không biết tại sao, nàng cảm thấy hình như tối nay Duy Kinh đặc biệt. . . . . . nhiệt tình, khiến cho nàng ở trong hoan ái gần như không còn chút sức lực nào mà ngã xuống.

"Linh nhi. . . . . . Linh nhi, ta yêu nàng. . . . . ." Trong sự kí©ɧ ŧìиɧ, hắn chợt ngẩng đầu, dán vào bên tai nàng khàn giọng nói nhỏ: "Nàng sắp là thê tử của ta. . . . . ."

Nàng đang đổ mồ hôi đầm đìa, hết sức ngạc nhiên chống lại mắt của hắn. "Thê tử?" Nhưng ngay sau đó nàng cảm thấy một cơn sóng nâng hai người lên đám mây --

Bọn họ thở hồng hộc mà ôm lấy nhau, đợi sau khi hơi thở ổn định, hắn vươn người ngồi dậy, phủ thêm áo khoác gấm, đi tới trước hộc tủ tìm kiếm đồ.

Y Linh đi theo, mặc y phục, tò mò đi tới bên cạnh hắn."Chàng tìm cái gì?"

Hắn cười quay đầu, trong tay đã thêm cái hộp gấm. "Đây là đồ trước đây ngạch nương để lại cho ta, ta muốn đưa nó cho nàng."

Thêm Bình Luận