"Trước kia là ta không hiểu chuyện, bây giờ ta sẽ không." Y Linh nhàn nhạt nói, nổi khổ trong lòng chỉ có mình mới rõ nhất. "Hoàng thượng lúc nào thì muốn thăng quan cho chàng?"
"Ta không muốn thăng quan." Hắn để bát đũa xuống, che dấu tức giận trong lòng, nhìn thẳng nàng nói: "Ta không phải là vì muốn thăng quan mới để cho nàng đến giáo đường !"
"Chúng ta nhất định phải nhắc lại chuyện cũ sao?" Nàng cũng để bát đũa xuống, trừng ngược lại hắn hỏi.
"Coi như nàng không nói ra, ta cũng biết rõ nàng vẫn còn đang tức ta!" Duy Kinh cố gắng dùng giọng nói bình tĩnh ôn hoà nói với nàng: "Linh nhi, ta thật sự muốn nàng vui vẻ, nàng ở Vương Phủ buồn bực như vậy, để cho nàng đi dương giáo đường quen biết bạn mới, tiếp xúc sự vật nàng quen thuộc. Ta để cho nàng xuất phủ xuất đầu lộ diện như vậy, còn không phải là bởi vì nàng muốn đi ra ngoài sao? Vì một chút chuyện nhỏ như vậy, nàng lại cùng ta hờn dỗi thành như thế, nàng bảo ta về sau đối với nàng như thế nào đây?"
"Một chút chuyện nhỏ? Đối với chàng mà nói ta thật sự không có ý nghĩa, vì tìm chứng cứ phạm tội, ngay cả ta gặp điều bất trắc chàng sẽ tùy thời hy sinh ta! Nhưng ta dựa vào cái gì mà không nên bị người lợi dụng, làm mồi đi bắt địch nhân của chàng? Dựa vào ta một lòng si mê chàng? Dựa vào ta không chút đề phòng chàng?"
"Ta không có ý định hy sinh nàng!" Hắn nhướng mày rậm, gương mặt tuấn tú nghiêm lại. "Ta không phải lập tức chạy tới cứu nàng sao? Ta vẫn tận khả năng của ta để bảo vệ nàng!"
"Bảo vệ? Ta chỉ là một tiểu thị thϊếp, không xứng để cho bối lặc gia dụng tâm như thế!" Nàng chua xót cười nhạo mình, không thể đánh giá cao địa vị của mình. "Nếu bối lặc gia đã chán nản không hứng thú lại phiền lòng ta đây, vậy sao không mang ta ra khỏi Ánh Nhật các, để cho ngài không thấy chướng mắt?"
"Nàng!" Hắn nổi cáu, gân xanh phát lên trên trán."Nàng cho là ta sẽ không, có phải hay không? ;
"Ngài đi, ngài đi đi!" Trong mắt nàng rõ ràng có nước mắt, lại liều chết cũng không chịu để chúng nó rơi xuống, diệt đi khí thế của mình."Ngài đi ta lại an tĩnh, ta thích như thế nào thì làm như thế đó, không cần thấy mặt của ngài rồi!"
"Nàng đừng mơ tưởng!" Hắn giận đến nỗi vỗ bàn một cái, khiến cho chén trên bàn thiếu chút nữa rớt xuống đất! Đời này không có ai có thể cự tuyệt hắn, cũng chỉ có nàng, muốn chọc giận hắn đến mức mất khống chế mới cam tâm!
"Bối lạc gia ngài có mặt mũi cùng tôn nghiêm, còn dung túng với ta như vậy, cái này bọn hạ nhân sẽ nghĩ như thế nào? Uy tín của ngài sẽ để ở nơi đâu?" Nếu bọn họ ở chung không vui vẻ, hắn cần gì phải lưu nàng lại chứ?
"Đừng nghĩ dùng phương pháp này kí©h thí©ɧ ta, ta sẽ không mắc mưu!" Hắn nắm hông của nàng, ánh mắt đau đớn giọi vào trong mắt nàng. "Tại sao khước từ ta? Một tháng, chẳng lẽ ta làm hết thảy còn chưa đủ đền bù sơ sót của ta sao? Tim nàng có phải làm bằng sắt hay không? Nàng muốn ta quỳ xuống thừa nhận, lúc này là ta sai lầm rồi, nàng mới cam tâm phải không?"
Nàng đã mang lại cho hắn tình cảm cùng chấp nhất chưa từng có trước kia, không có cách nào mà thu hồi phần quan tâm này! Vậy mà nàng một chút cũng không hiểu tim của hắn! Không phải nàng đang chọc hắn tức điên sao?
"Ta không có. . . . . . Ta không muốn ngài làm như vậy!" Nàng cũng không phải là tốt, cũng không phải ra vẻ tính khí phát cáu. Nàng lại càng không muốn hắn quỳ xuống thừa nhận cái gì với nàng!
"Nàng có! Nàng muốn ta xé l*иg ngực ra, lấy trái tim chảy máu đầm đìa của mình hướng nàng chứng minh ta sai, muốn ta hướng lên ông trời tuyên bố, ta đầu hàng, thua ở trên tay nàng, nàng mới có thể hài lòng, mới có thể vui vẻ phải không?" Hắn rống giận, lại liều mạng ôm lấy nàng, phảng phất muốn nàng đừng vọng tưởng có thể thoát khỏi hắn!
Vừa nói xong, tâm tính thiện lương của Y Linh giống như cũng bi thương giống hắn, nước mắt nhẹ nhàng chậm rãi rơi xuống.
"Duy Kinh. . . . . . Duy Kinh! Tại sao chúng ta lại trở thành bộ dạng như thế này? Tại sao chúng ta không thể tương ái như vậy? Tại sao chàng muốn ta làm trắc phúc tấn của chàng? Tại sao muốn gạt ta, lợi dụng ta đạt thành mục đích này? Tại sao. . . . . ."
Tâm hắn run rẩy, ôm nàng trở về giường, cỡi xuống áo khoác, giầy của hai người, cánh tay dài duỗi một cái, vững vàng ôm nàng vào trong ngực, dùng da thịt an ủi đau đớn của nhau.
"Ta muốn giữ được nàng, cho tới bây giờ cũng chỉ có cái mục đích này! Ta muốn nàng danh chánh ngôn thuận ở lại bên người ta, cùng hưởng ta vinh hoa phú quý, mà không phải chỉ làm người tiểu thϊếp hèn hạ!"
Hắn yêu nàng! Hắn quả thật sáng tỏ mình yêu mến cùng quan tâm đối với nàng, là bởi vì hắn yêu nàng! Nhưng hôn nhân đại sự của hắn từ trước đến giờ đều không phải là hắn tự mình làm chủ, phúc tấn của hắn nhất định phải là người hoàng thân quốc thích, mà các nữ nhân kia nhất định sẽ coi rẻ lai lịch bất minh, không có thế lực nhà mẹ đẻ của Linh nhi ủng hộ, lại sẽ đố kỵ nàng được hắn sủng ái! Vì vậy chỉ có được địa vị trắc phúc tấn, mới có thể ở nơi này tranh đấu sinh tồn!
"Ta không muốn vinh hoa phú quý, ta chỉ muốn chàng thật lòng, chàng yêu. . . . . . Nhưng chàng biết không? Yêu càng sâu, hận lại càng sâu hơn! Ta không thể vì muốn tranh đoạt vị trí bên cạnh chàng, mà làm ra chuyện thương thiên hại lý (không có tính người), cho nên ta cũng không muốn chàng vì ta, làm những mưu tính này. . . . . ."
"Nàng không hiểu, nàng cái gì cũng không hiểu! Ngay cả tâm của ta cũng. . . . . ." Hắn dùng cánh môi nóng bỏng che lại môi đỏ mọng của nàng, chận lại lời nàng muốn nói ra miệng, đầu lưỡi nhân cơ hội chui vào trong miệng khẽ nhếch của nàng.
Nói cho cùng, nàng còn đang trách hắn lợi dụng nàng. Hắn đến tột cùng phải làm như thế nào, mới có thể khiến nàng tha thứ cho mình, tìm về Linh nhi ngày đó cùng hắn chuyện trò vui vẻ, hoạt bát sáng sủa?
"Chúng ta còn chưa nói hết!" Sao hắn luôn thích dùng thân mật của thân thể để ngừng tranh chấp của hai người?
"Ta không muốn nói!" Chỉ sợ còn nói tiếp như vậy, hắn sẽ hỏng trước mất “Được cho câu yêu càng sâu, hận càng sâu hơn! Nàng muốn hận ta thì hận đi, ít nhất nàng vĩnh viễn không thể thoát khỏi ta. . . . . . ."
Thành Bắc Kinh có bát đại hồ đồng (tám hẻm lớn), trong hồ đồng (ngõ hẻm) Bách Thuận có một tòa nhà Hoan Ngọc Sĩ nổi tiếng cho vương công quý tộc, quan liêu chính khách, vương tôn công tử vung tiền như rác để tỏ ra xa hoa.
Đêm đến, trong nhà Hoan Ngọc Sĩ càng thấy náo nhiệt, Ngô Nông mềm giọng oanh oanh yến yến sử dùng sự quyến rũ tấn công người khác, ngâm thơ uống rượu phong lưu với những vị khách tham sắc tham rượu
Duy Kinh giờ phút này đang ở trong sương phòng khách quý phong nhã kín đáo của Hoan Ngọc Sĩ, nâng ly rượu, một mình uống rượu Hoa Điêu thượng đẳng.
"Sao lại uống rượu giải sầu một mình?" Một công tử văn nhã đi vào bên trong phòng, cười nhìn Duy Kinh, trực tiếp ngồi đối diện hắn.
"Là ngươi tới trễ, Tế Thận." Hắn hừ nhẹ bất mãn.
"Vâng vâng vâng, ta đến trễ, bây giờ sĩ phòng buôn bán tốt như vậy, ta đương nhiên muốn xem một chút." Tế Thận nháy mắt với hắn một cái, liền nói: "Sao không kêu chút món ăn nhắm rượu? Uống rượu sẽ tổn hại sức khoẻ. Mượn rượu giải sầu buồn càng buồn, ngươi không biết sao?"
"Ta đâu có mượn rượu giải sầu? Ta đâu có buồn gì!" Duy Kinh để xuống cái ly, mạnh miệng là không chịu thừa nhận tâm tình mình buồn bực.
"Đừng gạt ta, chúng ta làm huynh đệ tốt hơn hai mươi năm, tâm ý của ngươi ta còn không rõ sao? Là vị sủng nhi kia của ngươi còn chưa có tha thứ cho ngươi?" Hắn đã sớm nghe chuyện về vị cô nương kia, cũng rất tò mò nữ nhân mà Duy Kinh si mê, rốt cuộc là người như thế nào!
"Gần như phương pháp gì ta đều dùng qua, tại sao nàng vẫn không hiểu lòng của ta?" Đối mặt huynh đệ tốt thân như ruột thịt, ỷ vào mấy phần chếnh choáng, không nhịn được nữa bỏ xuống mặt nạ thường ngày nghiêm túc của hắn, chỉ muốn thổ lộ phiền não trong lòng.