Ái Thiếp Của Bối Lặc

4/10 trên tổng số 5 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Duy Kinh là đại bối lặc của Đông vương phủ xuất thân hiển hách, nghiêm khắc gần như lạnh nhạt vô tình; Thân là người tâm phúc của hoàng thượng bây giờ, cho dù kiêu căng như công chúa cũng quỳ gối dưới …
Xem Thêm

Y Linh do dự nhìn chăm chú, khiến cho trong đầu Duy Kinh hiện lên một tia không tha! Chốc lát, hắn quyết định!

Hắn nhướng đôi mắt xinh đẹp, nhìn Y Linh một chút sau đó, liền nói nhỏ với hai lão: "Xin thứ cho tôn nhi về Ánh Nhật các trước. Qua tối nay, hết thảy đều sẽ khôi phục bình thường."

Vừa nói xong, hắn liền nhẹ nhàng khom người ôm lấy khả nhân nhi, đi tới viện của mình, bỏ lại những người khác không liên quan gì

"Vương gia, này!" Lão Phúc tấn kêu lên, biết rõ Duy Kinh là có ý gì!

Đông vương gia khoát khoát tay, lặng yên bày ra không muốn phúc tấn quấy rối nữa, mặc Duy Kinh muốn như thế nào thì như thế đó, đùa giỡn nhàm chán này cũng nên tan cuộc.

Duy Kinh là đứa cháu duy nhất của ông, được thương yêu nhất, săn thú, cỡi ngựa bắn cung cùng võ công tất cả thông thạo xuất sắc; thuở nhỏ thì theo ông lăn lộn ở sa trường và trong quan trường, hơn mười tuổi đã là dũng sĩ dũng mãnh thiện chiến, nhờ Khang Hi gia tán thưởng, lại thêm được đi lại ở trên điện, vì gia tộc chiếm được không ít vinh quang.

Hiện tại ông ngày càng già nua, Duy Kinh cũng từ từ gánh vác công việc bên trong phủ, phàm là việc nhà hằng ngày, thu chi tiền bạc, tiễn đưa nghênh đón, mặc kệ phức tạp như thế nào, Duy Kinh đều có thể an bài rất ngăn nắp, không để cho trưởng bối vất vả.

Ông không để cho Duy Kinh giống như một đứa nhỏ trưởng thành mà không buồn không lo; ông kỳ vọng quá nhiều, cùng nguyên nhân huyết mạch ít ỏi trong nhà, khiến Duy Kinh trở nên thành thục lão luyện, thường ngày rất nghiêm cẩn, mà trói buộc chặt tình cảm của mình.

Ông thậm chí nghĩ đến, cho dù Duy Kinh sẽ lấy vợ sinh con, nhưng cũng chỉ là cố gắng trách nhiệm nối dõi tông đường thôi, có lẽ sẽ không có chút tình cảm nào với thê tử. Nhưng cho đến mới vừa rồi, ông đột nhiên phát hiện Duy Kinh kỳ thực vẫn có thể yêu một nữ nhân! Hoàng a ma như ông, rốt cục có thể yên tâm!

"Thả ta xuống! Duy Kinh , chàng mau buông ta ra!"

Dọc đường đi, Y Linh đều không ngừng giãy giụa kêu gào trong lòng Duy Kinh, nhưng cánh tay hắn giống như cây sắt vẫn ôm nàng thật chặc, đẩy cũng đẩy không được.

"Không thả." Hắn lạnh nhạt nói.

"Ta muốn đi cứu Châu nhi và Tần ma ma!" Không thả? Hắn lại còn nói không thả?

"Hoàng ama sẽ giải quyết hậu quả, ta bảo đảm bọn họ không sao." Hơn nữa bà nội là một người thức thời, không nhìn mặt quỷ cũng sẽ nhìn mặt phật.

Nghe cam đoan của hắn, nàng yên lòng, cũng không giãy giụa kêu gào nữa. "Vậy ngươi muốn ôm ta đi đâu? Ngươi muốn làm gì chứ?"

"Ta muốn giữ nàng."

Nàng nghe được mà sững sờ! Giữ nàng? Có ý gì?

Hắn mới vừa bước vào Ánh Nhật các, đúng lúc A Thái Qua và bọn nha hoàn từ trong nhà đi ra ngoài liền nhìn thấy chủ tử ôm Y Linh, toàn bộ ngơ ngác đứng nguyên tại chỗ, A Thái Qua thấy Duy Kinh làm như không nhìn thấy chuyển sang hành lang gấp khúc đến phòng ngủ của mình thì mới hốt hoảng đuổi lên trước hỏi.

"Bối lặc gia, ngài, ngài. . . . . ."

Duy Kinh cũng không thèm nhìn tới A Thái Qua, phất tay với hắn nói: "Tối nay không cần người hầu hạ, đi xuống đi!"

"Nhưng ngài còn chưa dùng bữa tối. . . . . ."

"Kêu người thu dọn đi! Trừ phi ta ra lệnh, nếu không thì bất luận kẻ nào cũng không được tới quấy rầy, hiểu chưa?"

"Dạ. . . . . ." A Thái Qua không dám có bất kỳ ý kiến, không thể làm gì khác hơn là dừng ở ngoài cửa phòng ngủ của chủ tử, nhìn cánh cửa kia bị một cước của chủ tử đá văng ra, cũng không quay đầu lại mang theo mỹ nhân đi vào, sau đó đóng lại thật mạnh.

Bối lặc gia lại vào lúc bóng đêm buông xuống, mang theo Y Linh cô nương tiến vào phòng ngủ kia cho tới bây giờ chưa từng có nữ nhân đặt chân qua? Đó là đại biểu. . . . . . ?

"Còn không lui xuống cho ta?" Bên trong cửa truyền đến một tiếng quát trách móc.

"Vâng! A Thái Qua xin lui ra!" Hắn vội vàng mang theo bọn nha hoàn lui xuống.

Phòng ngủ tối đen một màn, Y Linh không nhìn thấy bất kỳ vật gì, chỉ biết là gian phòng kia hình như rất lớn, hắn ôm nàng đi một chút mới để nàng xuống.

"Duy Kinh . . . . . ."

"Cái gì?"

"Nơi này quá tối, ta không nhìn thấy, ngươi có thể thắp đèn hay không?" Giác quan của nàng chỉ có thể cảm nhận được Duy Kinh, khiến nàng hơi khϊếp đảm!

"Không, một chút nữa cũng sẽ tắt, cần gì làm điều thừa?" Giọng nam ở rất gần nàng đang vang lên, hơi thở phái nam làm người ta mê hoặc quất vào mặt, bên tai nàng nghe thanh âm ma sát của y phục.

"Ngươi có phải muốn mắng ta hay không?" Đem nàng vây ở nơi đưa tay không thấy được năm ngón, còn không cho phép người đến quấy rầy: “Ta biết ta không hiểu quy củ, gây phiền toái cho ngươi, khiến cho ngươi bị bà nội của ngươi trách cứ, nhưng không phải ta cố ý! Nếu như ngươi thật sự tức giận, vậy ta nói xin lỗi với ngươi có được hay không?"

"Ta không muốn mắng nàng, cũng không cần nàng nói xin lỗi." Hắn tháo xuống trường bào dài bên ngoài, từ từ cỡi cúc áo quần áo trong ra.

"Không phải vậy?" Tâm nàng buông lỏng, cả người xụi lơ, ngay sau đó nàng phát hiện mình không phải là ở trên ghế, mà là đang ở trên giường mềm mại: “Tại sao người ôm, ôm ta lên trên giường?" Nơi này là phòng ngủ của hắn sao?

"Tại sao? Ta không phải đã nói rồi sao?" Hắn bước lên giường, một tay ôm nàng vào trong ngực. "Ta muốn giữ tiểu nhân nhi như nàng, ta sẽ không để cho người khác mang nàng đi!"

Đầu Y Linh hiện ra hình dạng mờ mịt, tiếng tim đập nhanh như đánh trống lớn đến nỗi ngay cả hắn cũng nghe thấy!

Nhiệt độ ấm áp trong ngực của hắn, nghe có vẻ như uy hϊếp lại làm lòng người ngọt như thế, quả thật cũng khiến nàng không có chút lý trí bước vào trong bẫy rập của hắn!

Mùi hương của nàng mềm mại đáng yêu, mềm mại của nàng đáng yêu, khiến hắn tiêu mất tự chủ từ trước đến giờ, nóng lòng muốn xâm chiếm nữ tử đặc biệt như vậy!

"Tại sao. . . . . . Nếu như vậy?" Ở trong ngực nóng rực của hắn, toàn thân nàng bắt đầu nóng rang, suy yếu nói.

"Chỉ cần nàng trở thành người của ta, như vậy về sau trừ ta ra cũng không có bất kỳ kẻ nào có thể quyết định nàng đi hay ở, nàng có thể quang minh chánh đại ở lại bên cạnh ta!"

Hắn thích nàng ở bên cạnh mình loại cảm giác đó dễ chịu, vui vẻ, càng thích nàng lệ thuộc vào mình!

Trời mới biết hắn những ngày qua, mỗi lần nghĩ đến nàng, liền không nén nổi động tình, trái tim giống như bị trộm đi vậy, không còn khống chế mình được nữa! Hắn thật sự hoài nghi nếu nhịn nữa, sớm muộn gì hắn cũng sẽ bị nội thương!

Y Linh khẩn trương ngẩng đầu, muốn lên tiếng lần nữa, ôi chao, hắn dùng sức hôn nàng, ngậm đôi môi đỏ mọng căng mịn của nàng nhẹ nhàng cắn, thân thể cũng tiến tới gần nàng hơn!

"Linh nhi, đừng cự tuyệt ta. . . . . ." Hắn khàn khàn khẽ gọi. "Ta là vì nàng, biết không? Chẳng lẽ nàng không muốn ở lại chỗ này? Chẳng lẽ nàng không có một chút ý nghĩ nào với ta?"

Nàng luống cuống mà muốn lui ra, nhưng ngược lại bị cánh tay hắn buộc chặc, ôm chặc lấy nàng, cứng rắn đem nàng cố định ở trước người cao lớn cường tráng của mình, không để cho nàng chạy trốn.

"Ta, ta biết chàng tốt với ta, nhưng chàng không thể đối với ta như vậy. . . . . ." Nàng cho rằng giọng của mình khá lớn, nhưng sao ra ngoài giọng nói trở nên là lạ ?

Môi của hắn rất nhanh đã đến trước ngực nàng, hôn lên làn da trắng mịn. "Tại sao không thể?" Vẫn là lần đầu tiên hắn nghe thấy, hắn "Không thể" muốn một nữ nhân mà hắn muốn!

Nàng cắn môi, trong lòng nghĩ tới mấy nguyên nhân cự tuyệt hắn, nhưng càng muốn, nàng lại càng không có lý do gì! Nàng không lừa được mình, ngay từ đầu nàng đã sớm thích người nam nhân này rồi!

Vừa nghĩ tới mình và hắn vốn chính là người ở hai thế giới khác nhau, nhiệt tình của nàng đều hóa thành tro! Nàng và hắn, một là nữ nhân bình thường đến không thể bình thường hơn, một là trụ cột tôn quý có địa vị cao ở Mãn Thanh, và quan trọng nhất là, nàng là nữ nhân sanh ở thế kỷ hai mươi mốt, hắn là nam nhân sống ở Thanh triều!

Thêm Bình Luận