"Tiện tỳ to gan, lại dám chống đối ta? Triệu ma ma, tát miệng của nó thật mạnh cho ta!" Lão Phúc tấn hạ lệnh một tiếng, lập tức có người bắt Châu nhi, Triệu ma ma hung tợn tiến lên ngay sau đó, trên danh nghĩa là tát miệng Châu nhi, nhưng thực chất là bạt tai!
"Châu nhi!" Tần ma ma kinh hoảng la lên, lập tức quỳ xuống phía lão phúc tấn cầu xin tha thứ. "Là nô tỳ không tốt, không có dạy dỗ Châu nhi! Phúc tấn muốn phạt thì phạt nô tỳ, bỏ qua cho Châu nhi đi!"
Nghe Châu nhi kêu khóc, Tần ma ma cầu xin tha thứ, nhìn thấy cảnh khó chịu, trong lòngY Linh khó chịu khổ sở. Nàng bây giờ không muốn Tần ma ma và Châu nhi vì nàng, mà bị chỉ trích!
Tại sao nàng phải tham như vậy , Duy Kinh mới đưa nàng một món y phục xinh đẹp mà thôi, nàng liền hớn hở , cái gì cũng quên, làm hại người khác bị khổ sở vì nàng!
"Rắc!" Một tiếng, cái trán Y Linh rơi xuống đất thật manh, nhanh đến nỗi làm mọi người phản ứng không kịp rốt cuộc xảy ra chuyện gì.
Giọng nói của nàng rõ ràng tràn đầy quật cường giận mà không dám nói gì, lại nói khúm núm: "Ta thừa nhận làm nô tỳ cũng được! Toàn bộ chuyện cũng không liên quan đến họ, phúc tấn nếu muốn trách cứ, thì chỉ phạt một mình ta, đừng lấy những người không liên quan cho hả giận!"
Mặc dù nàng không có lỗi, nhưng chỉ cần làm như vậy có thể khiến cho những người đối tốt với nàng không chịu liên lụy thì nàng cũng nguyện ý làm! Nhận lỗi thôi, cũng không phải là chuyện quá đáng gì, nàng sẽ không để ý đâu! Nàng không biết. . . . . .
"Ta nói phúc tấn, trò chơi dạy dỗ tiểu cô nương cũng nên có chừng có mực." Đông vương gia vẫn bên cạnh thờ ơ lạnh nhạt, nhàn nhạt mở miệng, hất càm ý bảo ."Kinh nhi đã tới."
Tất cả mọi người nhìn lại về phía Ánh Nhật các, Duy Kinh đã đến gần đám người.
Hắn cúi đầu liếc Y Linh , thấy nàng quật cường trên mặt tuy có nước mắt, nhưng vẫn quỳ trên mặt đất thì ánh mắt của hắn bỗng lạnh lùng quét về phía mọi người, không nhanh không chậm hỏi: "Đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì?"
Tất cả bọn hạ nhân đều run rẩy cúi đầu thối lui đến sau lưng lão chủ tử, rất sợ chủ tử trẻ tuổi sẽ giận dữ, tìm bọn hạ nhân họ hả giận.
Mọi người đều biết, trong phủ Đông vương trên danh nghĩa lớn nhất mặc dù còn lão Vương gia và lão Phúc tấn, nhưng lão Vương gia tuổi tác đã cao, không quản chuyện trong phủ, cũng có tin tưởng với cháu trai duy nhất, sớm đã giao thực quyền trong phủ gánh vác cả mạch sống của Vương Phủ, lên tay Duy Kinh người thừa kế tương lai duy nhất, cho nên mặc dù là lão Phúc tấn, đều phải sợ hắn ba phần.
"Kinh nhi, vì sao con mang dã nha đầu này về phủ? Nàng thấy ta và Vương gia, ngay cả thỉnh an cũng không biết, rõ ràng không thèm để ý đến chúng ta!" Lão Phúc tấn chất vẫn trước, tránh cho Y Linh giành tố cáo trước với Duy Kinh.
"Là tôn nhi không có dạy nàng những quy củ này, bởi vì không ngờ tới các lão nhân gia ngài sẽ tản bộ đến bên này của cháu." Hắn bước từng bước về phía trước, đứng ở trước người nàng, giọng nói thâm trầm, thái độ ung dung nói: "Bà nội muốn truy cứu, thì trách tôn nhi nhất thời sơ sót thì được rồi, nhưng ngàn vạn đừng vì chuyện này mà động khí."
"Ngươi đã nói như vậy, lần này ta liền xem như không có chuyện gì!" Ngại vì muốn bảo vệ thể diệm cho chính mình, cùng nghe ra lời nói bảo vệ của Duy Kinh với nha đầu này, bà không dám làm quá phận, tránh cho chọc Duy Kinh không vui.
Duy Kinh quay đầu đưa tay kéo Y Linh, để nàng đừng nữa quỳ. "Đủ rồi, tiếp tục như vậy cái trán cũng sẽ trầy da!"
Y Linh nhìn thấy hắn tới giải vây giúp nàng, trong lòng cao hứng e rằng không thể nói rõ, vội vàng lau nước mắt oan ức trên mặt, lộ ra nụ cười muốn hắn yên tâm. Thật may là hắn tới, nếu không cho dù bị dạy dỗ trước mặt mọi người nàng cũng chẳng bất ngờ.
Khi nàng đứng dậy thì ánh mắt của hắn cũng chuyển theo nàng, nhìn thấy nàng một thân kỳ bào diễm lệ mà hắn giúp nàng chuẩn bị, hắn nín thở, tham lam muốn nhìn nàng nhiều một chút không giống với tâm tình thường ngày .
"Duy Kinh . . . . . ." Nàng bỗng gọi, giống như là ở trong biển rộng mênh mông, tìm được cây nổi cứu mạng.
Hắn vỗ vỗ lưng của nàng, nhìn vào gương mặt nhỏ tái nhợt của nàng." Bây giờ không sao rồi, nàng đừng khóc, khuôn mặt càng khó coi!"
Lời này của hắn vừa ra, bọn nha hoàn, bọn nô bộc nghe được con ngươi cũng sắp rớt xuống, mà Vương gia không nhịn được mỉm cười. Đại bối lặc của Đông vương phủ lúc nào biết dụ dỗ nữ nhân?
"Ta mới không có khóc . . . . . ." Nàng kéo cánh tay của hắn mượn sức đứng vững, giọng nói nhỏ oan ức truyền vào trong tai hắn. "Duy Kinh, chân của ta thật là đau, cái giày đáy hoa này ta mang không quen, vừa mới quỳ xuống đất thiếu chút nữa bị trật! Ta có thể không mang được không?"
Thấy bộ dáng nàng chật vật, vậy mà tâm hắn hơi đau ! Khuôn mặt tuấn dật của hắn đến gần gương mặt xinh đẹp của nàng, trong mắt nuông chiều nói: "Hôm nay không mang, từ từ luyện tập đi!"
"Nhưng tại sao muốn ta mang? Ta mặc y phục trước kia là được, ta không muốn mặc xiêm áo phiền phức như vậy." Nhớ tới lời của lão Phúc tấn..., mặc dù nàng thật sự cao hứng có thể mặc thanh trang xinh đẹp như vậy, nhưng khi nhìn thấy ngay cả cái quyền lợi này nàng cũng không có. . . . . .
"Đúng vậy, nàng ta không xứng mặc loại kỳ bào trong cung đình này! Nàng ta là thân phận gì, lại dám mặc hoa phục quý tộc của bát kỳ chúng ta?" Lão Phúc tấn nhịn không được, nhăn lông mày chỉ trích."Nàng ta loại dã nha đầu không rõ lai lịch, kỳ kỳ quái quái, còn ở trong Vương Phủ chúng ta có vẻ ổn thỏa, ai biết tương lai nàng ta sẽ mang đến phiền toái gì?"
Đáy lòng Y Linh chợt lạnh, ngẩng đầu nhìn nam nhân vịn nàng. Hắn có thể cứ như vậy đuổi nàng đi hay không? Nhưng nàng không muốn rời đi lúc này, không muốn về sau sẽ không thấy hắn nữa!
Duy Kinh nghe vậy, ngẩn ra, sau đó thản nhiên lại cười giễu cợt nói: "Nàng có thể đi chỗ nào?" Hắn chưa từng có ý niệm đuổi nàng ra ngoài phủ, chỉ muốn lưu lại nàng ở ngực mình.
"Bất cứ đâu cũng được, cho dù là bát đại hồ đồng. . . . . ." Bát đại hồ đồng là bên trong thành Bắc Kinh, là nơi tập trung tất cả các nhà thổ.
"Nếu là cháu mang nàng vào Vương Phủ, mạng của nàng chính là của cháu! Nếu cháu không cho phép, ai cũng không thể mang nàng đi!" Những câu của hắn vang lên có lực, ám hiệu chuyện hắn đã quyết định, ngay cả phúc tấn cũng không thể xen vào!
Đáng chết! Bán nàng đến bát đại hồ đồng để phục vụ nam nhân khác? Không có cửa đâu!
"Nàng luôn phạm sai lầm, tất cả mọi người không hy vọng nàng lưu lại!" Triệu ma ma lớn mật thay chủ tử nói ra lời nói từ đáy lòng.
"Chớ lắm mồm!" Lão Phúc tấn tuy mắng nhỏ, khóe miệng lại cong lên.
"Mọi người ? Đó là chỉ ai? Ta cũng muốn nghe một chút nô tài nào lắm mồm, lại dám loạn tạo thị phi trong phủ!" Ánh mắt của hắn lạnh lùng quét qua hạ nhân.
Ánh mắt sắc bén của Duy Kinh đưa mắt nhìn, tất cả hạ nhân vội vàng lắc đầu; khϊếp sợ khí thế của hắn, lão Phúc tấn cũng chột dạ phải lui một bước, không dám nhiều lời nữa.
"Giả như thật sự xảy ra chuyện gì, thì do ta gánh vác, có nghe thấy hay không?" Ánh mắt của hắn nghiêm túc đến mức gần như lãnh khốc, nhìn thấy trái tim lão Phúc tấn phát rét một trận.
"Nếu như vậy, ngươi muốn cho tiểu nữ oa này ở vị trí nào?" Đông vương gia tiến lên một bước, lộ ra nụ cười yếu ớt ý vị hỏi tôn nhi. "Cho nàng làm nha hoàn sai khiến được không?"
"Hoàng ama, chuyện này xin do Tôn nhi làm chủ." Duy Kinh thu mắt lại im lặng một lúc lâu, hai mắt khép lại, khóe môi mỏng nở nụ cười, hình như có tính toán khác.
"Dĩ nhiên, người là ngươi mang về, ngươi thích như thế nào liền như thế đó."
"Duy Kinh . . . . . ." Y Linh cau mày kéo kéo ống tay áo của hắn, cảm thấy có chút bất an.
Nàng không phải sợ bị đuổi ra Vương Phủ, cuộc sống sẽ khó khăn, càng không phải lo lắng mình có thể trở lại tương lai hay không, nàng sợ , là từ trong miệng hắn nghe lời vô tình của hắn! Nàng không biết tại sao mình sợ như vậy, nhưng chính là không muốn hắn ghét nàng, chính miệng đuổi nàng đi! Chỉ vì hắn là người nàng để ý nhất ở nơi này trên thế giới!