Ái Thiếp Của Bối Lặc

4/10 trên tổng số 5 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Duy Kinh là đại bối lặc của Đông vương phủ xuất thân hiển hách, nghiêm khắc gần như lạnh nhạt vô tình; Thân là người tâm phúc của hoàng thượng bây giờ, cho dù kiêu căng như công chúa cũng quỳ gối dưới …
Xem Thêm

"Đang yên lành như vậy, sao lại bị đâm? Công phu của ngươi không phải là rất lợi hại sao?" Đây đều là nàng nghe được từ miệng Châu nhi.

"Ta cũng không phải là con em quý tộc nhàn rỗi không chuyện gì làm. Là người thần tử, bị thương một chút cũng không sao." Hắn nói nhỏ, muốn lực chú ý của nàng đừng đặt ở vết thương. Nếu nàng biết là mấy chục sát thủ đấu một mình hắn, nàng sẽ biết công phu lợi hại thế nào, cũng khó mà địch được chúng.

"Vì hoàng thượng nguyện trung thành, cũng phải giữ được mình mới được, hoàng thượng có vô số thủ hạ có thể sai khiến, nhưng ngươi cũng chỉ có một mạng nha!"

Biết rõ hắn ngoan cố không nghe nàng " bàn về tự vệ " , nhưng nàng chính là không nhịn được muốn nói. Chỉ riêng mấy vết thương này, đã khiến cho nàng tâm hoảng ý loạn rồi, bây giờ nàng không muốn nhìn thấy thêm bất kỳ vết thương nào của hắn nữa nha!

Gương mặt tuấn tú của Duy Kinh lộ vẻ cảm động nổi lên một nụ cười khó nói, biết nàng đang khẩn trương. Tiểu cô nương này thật sự quan tâm hắn sao?

"Ngươi còn cười, thật hết thuốc chữa!" Nàng cũng theo đó mà cười. "Nhưng, bị thương thì không thể tắm , vì đối với vết thương không tốt."

"Thế thì, nàng giúp ta rửa sạch vết thương và vết máu chung quanh." Nói xong, Duy Kinh liền bắt đầu cỡi cúc áo y phục của mình ra. Mà động tác này của hắn đột nhiên xuất hiện, dọa nàng sợ đến nỗi vội vàng bật ra.

"Tại sao là ta?" Y Linh quay đầu không dám nhìn hắn, mặt đỏ bừng: "Ta. . . . . . Ta đi kêu người tới giúp ngươi!"

" Nếu nàng muốn chuyện ta bị thương lộ ra, thì cứ việc đi gọi người." Hắn tự tiếu phi tiếu đi tới sau tấm bình phong, cởi toàn bộ áo trên người xuống, ngồi vào ghế nhỏ bên cạnh thùng nước tắm. "Quyết định không đi, tới đây giúp ta chà lưng. Ta bị thương, không thể có động tác mạnh." Mấy chữ cuối cùng, hắn cố ý đặc biệt nhấn mạnh.

Nàng do dự thật lâu, rốt cục bị đánh bại bởi sự quan tâm của mình với hắn, từ từ đi vào sau tấm bình phong.

Trong thùng nước bốc hơi nóng, lượn lờ bay lên cao, một trận mơ hồ mông lung, làm nàng thoáng an tâm, nên sẽ không cẩn thận nhìn thấy cái đồ không nên thấy.

"Không nghĩ tới nàng có mặt xấu hổ như vậy." Duy Kinh nhạo báng cười ngắm dáng vẻ nàng xấu hổ, gương mặt nàng mềm mại ngượng ngùng, giống như một viên kẹo mạch nha, ngọt đến nỗi muốn trộm ăn một miếng.

"Người ta cho tới bây giờ chưa từng hầu hạ người!" Nàng cũng không phải là nô tỳ của hắn, sao có thể sai khiến nàng làm chuyện như vậy?

"Vậy trước tiên học một ít đi!" Hắn vẻ mặt ôn hòa, tựa hồ rất hưởng thụ niềm vui thú của khắc này."Mau cầm lụa bố lên, bắt đầu từ bụng ta."

Nàng khẽ run cầm lấy lụa bố, đỉnh đầu gần sát l*иg ngực rộng rãi của hắn, cẩn thận lau, đôi mắt thỉnh thoảng không cẩn thận liếc lên làn da hàon mỹ trước người hắn, không nhịn được lúng túng mà nung đỏ gò má!

Thân thể hắn cường tráng không có chút vết sẹo, màu da cổ đồng bền chắc cơ ngực hiện ra đường cong mê người, chọc cho mặt nàng đỏ ửng, nhịp tim cuồng loạn không dứt.

Hắn nghe thấy tiếng hít thở rối loạn của nàng, tâm tình tốt hơn, nở nụ cười tà tà."Nàng thấy thích sao?"

"Thích. . . . . . Không! Ta nói, loại người như ngươi vóc người đẹp, bất kỳ nữ nhân nào thấy cũng sẽ thích, cũng giống như ta yêu thích vóc người cường tráng của người mẫu nam vậy. . . . . ."

"Vóc người cường tráng của người mẫu nam? Là cái gì?" Hắn cau mày, vừa nghe cũng biết đó không phải là đồ nghiêm chỉnh rồi!

"Những nam nhân kia, vóc người đẹp đến không có gì nói được, vóc dáng lại cao, bắp thịt lại bền chắc, mặc y phục gì nhìn cũng đẹp, dĩ nhiên, không mặc càng đẹp mắt hơn. . . . . ." Nàng bây giờ rất nhớ mấy tuấn nam thấy ở trên TV và tạp chí nha!

"Nàng lại dám to gan nhìn chăm chú nam nhân tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ?" Nghe nàng miêu tả "sinh động như thật" như vậy, Duy Kinh xoay người lại, không vui nhìn cô nương bên thùng. "Nàng đến tột cùng là chạy đến đâu mà nhìn? Nhà tắm phố lớn ngõ nhỏ sao?"

"Không phải không phải, ta thấy ở trên ti vi!" Cái gì nhà tắm, nói như vậy giống như là nàng toàn quay lén vậy “Ngươi nổi giận gì chứ!"

"Cửa hàng? Đây là địa phương gì?" Hắn nhìn vào nàng gắt gao, quyết định không để cho nàng tiếp tục nói bậy nói nhiều thứ hắn không hiểu. "Dù sao về sau không cho phép nàng nhìn nam nhân khác! Nàng thật sự muốn nhìn như vậy thì nhìn ta được rồi, ta không tin những tên phố phường kia có thể đẹp hơn ta --"

"Ta mới không cần nhìn ngươi!" Nàng đỏ mặt giận dữ.

"Cách nói của nàng giống như tiểu cô nương, ngôn hành cử chỉ không thích hợp lại to gan, bây giờ ta nên làm sao với nàng đây?" Vừa khống chế không được nàng, trong lòng lại không dứt bỏ được nàng.

Trong nháy mắt hắn chế trụ nàng muốn trốn, dùng giọng nói trầm thấp mà lại hơi từ tính hỏi: "Nói cho ta biết, tại sao vào lúc này, còn đến Ánh Nhật các?"

Hắn vừa hỏi, khiến cho tay chân Y Linh càng thêm luống cuống “ Ta. . . . . ." Nàng cũng không thể nói trong lòng mình có chút nhớ hắn, vì nhớ hắn, mới bất tri bất giác mà đi tới gần đây đi?

Hắn dùng mu bàn tay nhẹ nhàng nghịch qua cổ nhỏ trắng của nàng, tiếp theo nắm lấy gương mặt của nàng, khiến nàng không thể tránh né nhìn thẳng hắn. "Nàng muốn gặp ta, có đúng hay không?"

"Ngươi, ngươi nói bậy!" Trời ơi! Hắn giống như có mắt nhìn thấu vậy, đều thấy rõ tất cả ý định của nàng?

Duy Kinh nhìn ánh mắt của nàng chuyển thành thâm trầm, trong đôi mắt đen thoáng qua một tia du͙© vọиɠ, ngay sau đó nâng mặt của nàng lên, khí phách chộp lấy đôi môi mềm mại của nàng, để cho hơi thở của hắn chiếm lĩnh nàng.

Trong nháy mắt, tất cả ý thức của Y Linh đều biến mất, chỉ có thể ngạc nhiên nhìn gương mặt tuấn tú của hắn gần kề! Mũi anh tuấn của hắn thân mật liếʍ mũi thon của nàng, còn có múi môi của hắn. . . . . .

Hắn không nhịn được kéo nàng vào ngực, cúi đầu thật sâu thăm dò môi của nàng.

Nàng thiếu nữ ngọt ngào, ôn nhuận như ngọc mê hoặc hắn, nhưng đặc biệt hơn, lúc này ở sâu trong linh hồn đầy sức sống của nàng là trái tim thuần khiết!

Hắn nhiệt liệt hôn, khiến cho nàng vốn chưa kịp phản ứng đã dọa giật mình! Động tác thân mật như vậy, tại sao hắn có thể đối với nàng như vậy?

Nàng hít thở điều hoà không kịp tiết tấu của hắn, thiếu chút nữa hít thở không thông. Duy Kinh phát hiện, mới lưu luyến không nỡ buông nàng ra.

Hắn vừa để tay xuống, Y Linh lập tức mở miệng hít thở, tức thì hai tay che môi, kinh ngạc mở mắt trừng hắn!

Hắn như một con chim ưng nhìn kỹ từng biểu tình của nàng, giống như biết được ý tưởng của nàng.

"Ngươi hôn ta!" Tay nàng đυ.ng vào đôi môi, giờ phút này giống như đang đυ.ng vào môi của hắn vậy, mặt nàng nóng đến đỏ bừng! Nàng cũng tức giận, nhưng tệ nhất chính là, đáy lòng nàng lại vui mừng! Ông trời, nàng đang nghĩ gì!

"Ta muốn hôn thì hôn."

Nàng không thể tiếp nhận tầm mắt nóng bỏng của hắn, cúi đầu chạy trốn chạy như bay về phía cửa, không chút bận tâm hiện tại đã là canh hai, có thể sẽ quấy nhiễu sự yên tĩnh của mọi người.

Duy Kinh thấy nàng thật sự chạy trỡ, khe khẽ thở dài, đem cả khuôn mặt của mình ngâm vào trong nước nóng bốc hơi, sau đó đầu khẽ tựa vào bồn tắm bên cạnh.

Hắn nhất thời động tình, chẳng những hù được nàng, cũng khiến mình ngây ngẩn cả người. Cho tới bây giờ hắn không muốn mình sẽ có loại tâm tình này. . . . . . Hôn nha, hắn đã bao lâu chưa có nghiêm túc hôn một nữ nhân?

Nhưng trong đầu hắn không ngừng thoáng qua ý niệm này, hắn muốn từ từ chinh phục nàng, muốn nàng ở lại bên cạnh mình; hắn muốn chiếm lấy nàng không thả, trở thành nữ nhân dành riêng cho hắn.

Hắn lầm bầm cúi đầu châm biếm mình."Thật là chơi càng ngày càng vui, xem ta tự mình làm những thứ gì?"

"Y tỷ tỷ, nàng mau đến nhìn xem bối lặc gia sai người đưa tới gì?" Châu nhi vui vẻ cầm đồ, đi vào gian phòng Y Linh.

Mấy ngày qua, Châu nhi mới mười lăm tuổi và Y Linh rất hợp ý, cho nên Y Linh muốn Châu nhi đừng kêu nàng là Y cô nương, đổi tên gọi nàng một tiếng tỷ tỷ, như vậy khá lọt tai; mà Tần ma ma này ở trong phủ làm lão nô bộc cả đời, tuổi bối phận cũng lớn hơn nàng, nàng muốn Tần ma ma gọi nàng Linh Linh là được rồi.

Thêm Bình Luận