Ái Thiếp Của Bối Lặc

4/10 trên tổng số 5 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Duy Kinh là đại bối lặc của Đông vương phủ xuất thân hiển hách, nghiêm khắc gần như lạnh nhạt vô tình; Thân là người tâm phúc của hoàng thượng bây giờ, cho dù kiêu căng như công chúa cũng quỳ gối dưới …
Xem Thêm

Xem ra Duy Kinh đối với nha đầu kia rất đặt biệt, chỉ sợ hắn đã có ý niệm này. Nhưng mà, bà tuyệt không cho phép nữ nhân này đoạt đi chú ý của Duy Kinh! Duy Kinh là ngạch phụ (phò mã) được chọn mà bà lén đề cử với Hoàng thái hậu, tuyệt đối không thể để cho nha đầu này làm đảo lộn kế hoạch, để cho cơ hội rơi vào tay kẻ khác!

"Thật may là nữ nhân kia rất có chừng mực, cũng không có làm gì ở trong phủ. Phúc tấn tính xử lý như thế nào?"

"Nếu nàng ta có chừng mực, cũng không cần phải lo lắng, trước hãy chờ xem! Dân nữ thấp hèn như vậy, xem Duy Kinh sẽ cưng chìu nàng ta bao lâu, giả như ngày sau cô nương này thật sự được voi đòi tiên, vọng tưởng ở Vương Phủ chúng ta được lợi ích gì, vậy cũng đừng trách ta không khách khí."

Triệu ma ma hiểu ý của phúc tấn, khẽ đáp một tiếng, ở đáy lòng vui vẻ.

Màn đêm buông xuống, là lúc mọi người đi ngủ, nhưng Y Linh mất ngủ lần nữa, lại len lén chuồn ra khỏi phòng.

Không biết vì sao, hai đêm nay bóng dáng Duy Kinh vẫn luôn ở trong đầu nàng. Nghĩ đến hắn cho phép nàng vào thư phòng, để cho nàng xem sách của hắn, đặc biệt cho phép nàng gọi thẳng tên của hắn, còn nói muốn vào cung lấy nước hoa cho nàng. . . . . . Tất cả điều này khiến cho Y Linh nghĩ đến sẽ cười, trong lòng ấm áp!

Nhưng mà nghĩ đến bộ dáng hắn tức giận, muốn mình quỳ xuống phía hắn, tình yêu của hắn đối với nàng lộ ra kháng cự và khinh thường, trái tim nàng liền trầm xuống.

Nàng không rõ ràng lắm đêm qua sao mình có thể đột nhiên nói tới tình yêu với Duy Kinh, có lẽ là cuộc sống quá nhàm chán, nàng mới có thể cùng một nam nhân tán gẫu chuyện không nên này? Bây giờ Y Linh rất hối hận, cũng bởi vì sợ mình mạo phạm hắn, hắn sẽ không thích nhìn thấy nàng, cho nên nàng vẫn không dám đi Ánh Nhật các tìm Duy Kinh, ngay cả cửa phòng cũng không dám ra, sợ A Thái Qua vì sốt ruột cho chủ mà tới hỏi tội.

Nhưng nàng chính là không nhịn được nha! Không đi ra ngoài được nhất định sẽ buồn chết, cho nên thừa dịp lúc ban đêm vắng người thì len lén ra ngoài một chút, hi vọng sẽ không có ai phát hiện.

Y Linh bước đi, lại đi tới vườn gần Ánh Nhật các. Nàng dĩ nhiên không dám công khai mà tới "đêm khuya bái phỏng", chỉ đi vòng đường nhỏ ở phía ngoài khu vườn. Nơi này yên tĩnh như vậy, lại đã khuya, chắc sẽ không ai thấy nàng đi?

Đang lúc nàng nghĩ như vậy thì một bóng dáng thon dài đột nhiên xuất hiện ở bên cạnh nàng, cắt đứt suy nghĩ của nàng, kéo ý thức nàng về.

Y Linh cả kinh thiếu chút nữa kêu lên, nhưng mà bóng ma lập tức che miệng của nàng, mà lại chế trụ hai tay của nàng thật chặc, khiến nàng không thể giãy giụa.

"Xuỵt! Đừng lên tiếng!"

Nàng cảm thấy mặt của đối phương chôn ở cổ của nàng, ở bên tai nàng thấp giọng cảnh cáo. Lúc này, nàng không còn có trì độn giống như lần trước, lập tức nghe ra chủ nhân của giọng nói chính là Duy Kinh.

"Nàng đáp ứng ta không kêu, ta sẽ buông tay." Thấy nàng gật đầu, Duy Kinh để tay ở trên miệng nàng xuống, nhưng vẫn ôm lấy nàng.

"Ngươi. . . . . . Sao ngươi. . . . . ." Đột nhiên xuất hiện ở chỗ này, còn đột nhiên ôm lấy nàng không buông?

"Nếu như nàng chỉ một mình, kia theo giúp ta được không?" Tiếng nói của hắn nghe nhẹ nhàng, cùng khí phách chấn động lòng người trước giờ hoàn toàn khác biệt, giống như là rất mệt mỏi.

Những lời này của hắn, khiến trái tim nàng như có vô số con nai con đυ.ng không ngừng “Duy Kinh, ta. . . . . ."

Hắn buông thân thể nàng ra, để cho Y Linh có thể đối mặt nhìn hắn. Nàng ngẩng đầu, phát hiện bộ mặt hắn đầy mồ hôi lạnh, chảy qua mày kiếm nhíu lại của hắn, nhỏ lên lông mi mắt hơi khép, trên trán mặc dù vẫn bình tĩnh như thường, nhưng sắc mặt đã bán đứng sự khác thường của hắn.

"Duy Kinh, ngươi làm sao vậy?" Nàng hoảng hốt nắm hai cánh tay của hắn, dùng lực chống đỡ thân hình cao lớn của hắn.

"Ta bị thương. . . . . ." Hắn giữ vị trí rỉ ra vết máu dưới lưng."Cùng ta trở về phòng đi."

Thấy hắn bị thương, trong lòng Y Linh quýnh lên, đỏ mắt, tiếng nói không ngờ trở nên kích động."Mau tìm đại phu tới đi!"

Hắn đưa tay bắt lấy nàng, thấp lạnh cảnh cáo: "Không thể để cho người ta biết ta bị thương, tuyệt đối không được!"

Lúc này là hắn lĩnh mật chỉ của hoàng thượng, bí mật đi ra ngoài điều tra sự tình, cũng không cẩn thận bị người của đối phương gây thương tích. Thật may là đối phương cũng không nhận ra hắn, Phù Tang cũng yểm trở cho hắn chạy trốn trước. Vì vậy hắn ngàn vạn không thể lộ ra chân tướng, ngay cả người trong phủ cũng không được biết chuyện hắn bị thương, nếu không nhiều người nhiều miệng, nếu tiết lộ tin tức hắn hồi phủ bị thương, ngày sau khẳng định nhiều phiền toái!

"Này. . . . . .Vậy làm sao đây?" Nàng sợ đến nỗi chảy nước mắt. "Nhất định rất đau đi. . . . . ." Nếu như không phải bị thương không nhẹ, luôn thản nhiên như hắn sẽ không có bộ dáng này!

"Nàng im lặng theo giúp ta trở về là được." Hắn kéo nàng tiến vào cửa hông Ánh Nhật các, dễ dàng lẻn về phòng của hắn.

"Ta phải giúp ngươi như thế nào?" Vừa đóng của lại, Y Linh liền đến gần hắn hỏi. "Tại sao không thể gọi nha hoàn tới giúp ngươi xử lý vết thương? A Thái Qua đâu? Hắn đi đâu rồi?"

"A Thái Qua bị ta phái vào trong hoàng cung làm việc, ngày mai mới trở lại; các hạ nhân khác, ta không tin được." Duy Kinh ngồi vào kháng (1) trên giường, nhìn nàng lo lắng, trong lòng chắc chắn, tiểu cô nương này thẳng tính sẽ không phản bội hắn!

"Không, ngươi phải tìm đại phu tới chữa trị vết thương mới được!" Nàng không thể trơ mắt nhìn hắn bị thương chảy máu, mà tay chân luống cuống!

Hắn nhíu lông mày."Ta chỉ muốn nàng phục vụ ta là đủ rồi, nàng cho ta yên tĩnh một chút."

"Nhưng. . . . . . Ta không hiểu y thuật mà!" Nàng bất lực nước mắt như mưa rớt xuống, lại nhìn chằm chằm hắn nói: "Người bị thương như thế còn ngoan cố như vậy, không thể không nhượng bộ?"

"Nàng đừng khóc. . . . . ." Mặc dù nước mắt của nàng khiến trong lòng hắn khó chịu, nhưng ánh mắt long lanh của hắn đột nhiên ngưng lại nhìn nàng, nhẹ giọng nói: "Hộc tủ bên kia, trong ngăn kéo thứ ba có thuốc và vải, giúp ta gói một bọc là được rồi."

Y Linh theo lời đi qua lấy đồ, Duy Kinh lại thấp giọng gọi người bên ngoài, bảo bọn nô bộc mang nước nóng và thùng gỗ vào.

"Nơi này không cần các ngươi hầu hạ, toàn bộ đi ra ngoài, không có mệnh lệnh của ta, không được đi vào." Hắn nhàn nhạt căn dặn.

"Vâng." Một đám tôi tớ đều lui ra ngoài.

Y Linh chờ tôi tớ đều lui ra bên ngoài, mới dám từ bên cạnh tủ quần áo đi ra. "Còn nói không thể để cho người khác biết chuyện ngươi bị thương, tại sao gọi người mang nước tắm cho ngươi?" Thật không biết đầu óc của hắn đang nghĩ gì, mỗi lần đều khiến nàng không cách gì chống đỡ được.

"Tắm rửa thay quần áo thôi, sẽ không khiến người hoài nghi." Hắn che vết thương đứng lên, phải đi đến trước thùng nước tắm, nhưng là vừa xé ra, vết thương của hắn lại chảy máu!

Nàng thấy thế, lập tức đi tới dùng cái khăn lụa màu trắng bị nàng xoắn thành không giống hình dáng gì, đặt ở trên vết thương của hắn. Máu của hắn, dính vào khăn lụa và đầu ngón tay của nàng, thoạt nhìn hết sức kinh người.

"Ngươi có nơi nào không thoải mái hay không? Có choáng váng đầu không?" Nàng nhíu chặt lông mày, kéo ra áo khoác ngoài và áo dài bên trong của hắn, thay hắn lau vết máu vết thương bên sườn bụng. "Chảy nhiều máu như vậy, sao ngươi giống như không đau? Chết còn chống đỡ cái gì? Ta cũng sẽ không cười ngươi!"

"Nàng không sợ?" Hắn mặc cho nàng chui đầu vào trong ngực hắn, hai tay cố tình đáp ở vai nàng, hưởng thụ tư vị được nàng quan tâm.

"Sợ, ta thật là sợ ngươi chết mất đó nha!" Nàng tức giận ngẩng đầu trừng hắn một cái.

Hắn giật mình! Nàng sợ hắn chết? Hắn cũng không phải là người nào đó của nàng, tại sao nàng lo lắng cho hắn như vậy? Chẳng lẽ chỉ vì hắn là ân nhân cứu mạng của nàng? Tình cảm đột nhiên lan tràn ra.

Thêm Bình Luận