Chương 12: “Ba Cách Yêu”

"Được rồi, báo cáo không có vấn đề gì." Kỳ Thư đóng tài liệu lại, trả lại cho Đào Đào.

"Chị Thư, em có một câu hỏi?"

"Sao? Em nói đi."

"Chị đang yêu à? Khuôn mặt rạng rỡ luôn tràn đầy gió xuân." Đào Đào cười nói đùa.

Cô không khỏi bật cười, sức quyến rũ ở khóe mắt và lông mi càng ngày càng rõ ràng. Đào Đào không khỏi nhìn thêm một chút, chị ấy thật sự quá xinh đẹp.

Sau khi Đào Đào đi ra ngoài, Kỳ Thư nhìn vào gương. Rõ ràng như vậy sao?

Trong cuộc họp sáng, một đồng nghiệp ở bộ phận khác báo cáo cuối cùng có chút dài dòng, đến giờ ăn trưa, mọi người đều thiếu kiên nhẫn mà anh ta vẫn còn nói.

Cuộc họp kết thúc, sự kiên nhẫn của mọi người đã cạn kiệt. Kỳ Thư xoa xoa eo có chút đau, lấy điện thoại ra xem Tề Vi An gửi tin nhắn gì.

“Đội trưởng Kỳ.” Chủ tịch Hà gọi cô.

"Vâng, sếp Hà." Cô lễ phép chào, đặt điện thoại lại.

"Đội của cô đã làm rất tốt trong báo cáo ngày hôm nay, ngắn gọn mà có ý nghĩa."

Kỳ Thư mỉm cười, "Cảm ơn sếp. Báo cáo được viết bởi Đào Đào từ bộ phận của chúng tôi." Cô nói, kéo Đào Đào đến lộ mặt trước ông chủ lớn, "Cô ấy được tuyển vào hai năm trước, hiện tại phụ trách kiểm tra thuật toán."

"Chào, sếp Hà." Đào Đào có chút khẩn trương chào hỏi.

“Ừ, làm rất tốt.” Chủ tịch Hà, người đã ngoài năm mươi, động viên thế hệ trẻ của mình.

"Cảm ơn sếp Hà, tất cả đều được làm dưới sự hướng dẫn của chị Kỳ Thư.”

Đào Đào nói cho Kỳ Thư, báo đáp lòng tốt của cô. Nếu không có sự giúp đỡ của chị ấy, những thứ cô ấy làm chỉ có thể là một bản thảo.

"Kỳ Thư đã dẫn dắt rất tốt, hãy tiếp tục phát huy nhé."

"Vâng, tạm biệt sếp Hà."

"Tạm biệt sếp Hà."

Nhìn thấy ông đã đi xa, Đào Đào thở phào nhẹ nhõm nói: “Cảm ơn chị Thư nhiều lắm." Cô ấy nũng nịu áp vào cánh tay của Kỳ Thư.

"Đi ăn nhanh lên, đồ ăn trong căng tin sắp nguội rồi đó."

Kỳ Thư lấy điện thoại di động ra, xem danh sách dài tin nhắn Tề Vị An gửi đến. Không có gì đặc biệt, nhưng cô bất giác mỉm cười khi nhìn vào nó.

Tề Vị An gặp phải một vấn đề lớn, anh phát hiện ra mình không biết yêu thế nào, anh nên làm gì đây?

Dinh, một tin tức hiện lên trên điện thoại của anh. "Không biết thể hiện tình yêu? Bậc thầy tình cảm sẽ dạy cho bạn ba chiêu khiến đối phương phải xiêu lòng."

Anh đầy mong đợi bấm vào.

“Trong tình yêu, chỉ cần đáp ứng được ba yêu cầu sau đây, đảm bảo người kia sẽ hết lòng vì bạn và sẽ không bao giờ rời xa bạn."

Không bao giờ rời xa? Nghe thật tuyệt vời, Tề Vị An không muốn rời xa Kỳ Thư, anh muốn họ ở bên nhau mãi mãi.

Anh tiếp tục nhìn xuống dưới bài viết.

"Thứ nhất, tiền. Xã hội ngày nay có rất nhiều áp lực, đặc biệt là ở các thành phố lớn. Kiếm tiền không dễ, có tiền chắc chắn sẽ khiến người ta thư thái. Vì vậy, cách thể hiện tình yêu trực tiếp nhất với một người là kiếm tiền, và tiêu tiền cho đối phương là chân thành nhất, nếu bạn có đủ tiền và nhiều hơn người khác thì đối phương sẽ không bao giờ có người khác bên ngoài."

Tề Vị An nghĩ nghĩ, cảm thấy có lý.

Cha yêu anh và anh trai nhiều đến nỗi ông đã kiếm cho họ rất nhiều tiền.

Anh không cần phải đi làm, nhưng Kỳ Thư lại phải sáng đi làm, tối mới về, kiếm tiền chắc chắn rất vất vả, nếu anh đưa hết tiền cho cô thì cô sẽ không phải đi làm.

Vì vậy cô sẽ thích anh nhiều hơn.

"Thứ hai, tình yêu. Phụ nữ đều là động vật giàu cảm xúc, có người là mèo, có người là chó, có người giống như những con cáo nhỏ, nhưng bất kể là ai, họ đều cần được quan tâm và yêu thương. Điều cơ bản nhất là đòi hỏi sự ấm áp, và mọi chuyện không thể chỉ dừng lại ở đó. Nói một cách dễ hiểu, khi thời tiết lạnh, đừng chỉ bảo cô ấy mặc quần áo như thế nào mà hãy tặng cô ấy một bộ quần áo. Nếu đối phương cảm thấy không khỏe, đừng chỉ hỏi thăm cô ấy. Mà nên đưa cô ấy đến bệnh viện, nấu cháo cho cô ấy, chăm sóc cô ấy, để đối phương luôn có cảm giác được quan tâm."

Đúng vậy, cha anh đã dặn, đừng nhìn những gì người khác nói mà hãy nhìn những gì người khác làm.

Đừng có tình bạn sâu sắc với những người chỉ nói suông nhưng không giữ đúng lời họ nói.

"Thứ ba, tìиɧ ɖu͙©. Một số phụ nữ ngại nói về các chủ đề liên quan đến tìиɧ ɖu͙©, nhưng ai cũng có ham muốn. Đàn ông không được bỏ qua nhu cầu của bạn tình mà chỉ quan tâm đến sự thỏa mãn của bản thân. Điều quan trọng hơn là kỹ năng giường chiếu. Đàn ông nên quan tâm đến đời sống tìиɧ ɖu͙©. Hãy quan tâm đến cảm xúc của nhau, vệ sinh cá nhân, mơn trớn nhau thật nhiều trước để đối phương cảm thấy thật sẵn sàng thoải mái, sau đó hôn họ thật nhẹ nhàng và cùng nhau vận động đến khi lêи đỉиɦ. Quan trọng hơn là việc bỏ đối phương bơ vơ sau khi quan hệ là điều không nên!"

Hết bài viết, Tề Vị An nhớ lại đêm đó hay sáng hôm sau anh đều không tắm cho Kỳ Thư, liệu cô có nghĩ rằng anh là người đàn ông không tốt chuyện giường chiếu không?

“Ầm, ầm...”

Bên ngoài trời đang sấm sét, Tề Vị An ngẩng đầu cầm ô đi trong mưa.

Anh lấy hai chiếc ô, nhờ chú Trần đưa anh đến công ty của Kỳ Thư.

Bốn giờ chiều, còn có một giờ nữa là cô tan sở, Tề Vị An ngơ ngác chờ ở cửa. Anh không thể làm phiền khi cô đang làm việc.

Người lao công đang lau kính bên trong, không hiểu người đàn ông đứng đó làm gì, cũng không có đi vào, nhìn qua cũng không giống người xấu.

Gió thổi qua khiến Tề Vị An có chút lạnh, những hạt mưa văng trúng ống quần của anh.

Năm giờ mười phút, mọi người lần lượt ra khỏi tòa nhà, Tề Vị An lần lượt nhìn những khuôn mặt xa lạ, đầy mong chờ.

Nếu biết hôm nay cô đã đậu xe trong hầm, Kỳ Thư nghĩ, sáng nay cô tính để bên ngoài cho tiện, bây giờ cô bắt buộc phải đi bộ dưới mưa tới lấy xe.

"Kỳ Thư ~" Tề Vị An vui vẻ vẫy tay khi nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.

Kỳ Thư ngẩng đầu, liền mỉm cười, may mắn đậu xe bên ngoài, ra khỏi cửa mới có thể nhìn thấy anh. Tại sao tên ngốc này đến đón mà không nói với cô một tiếng?

Tề Vị An cầm ô che đầu cho cô khỏi mưa, họ cùng nhau lên xe.

Ngay khi điều hòa ấm áp được bật lên, Tề Vị An không khỏi rùng mình.

“Có lạnh không?" Kỳ Thư chạm vào tay anh thấy lạnh ngắt, quần áo cũng ẩm ướt.

"Không lạnh."

“Ngu ngốc.” Cô xoa xoa mặt anh.

Tề Vị An dọc đường cùng Kỳ Thư trò chuyện, chia sẻ những điều nhỏ nhặt hôm nay.

"Kỳ Thư, em đi làm có mệt không?" Tề Vị An đã nhìn thấy cha và anh trai mình làm việc, đôi khi họ không mệt mỏi, đôi khi họ lại rất mệt mỏi.

"Có một chút, sao vậy?"

Kỳ Thư không quen tâm sự với người khác về sự cố gắng của mình, làm sao có thể không làm việc chăm chỉ mà có được như ngày hôm nay, nếu nói ra thì đôi khi có người khâm phục, nhưng cũng có những người sẽ coi thường sự yếu đuối đó.

"Cảm ơn em đã làm việc chăm chỉ. Anh cũng sẽ làm việc chăm chỉ để kiếm thật nhiều tiền, để em không phải làm việc vất vả nữa."

Tề Vị đã tính toán tài sản của mình trong đầu. Phí bản quyền hàng năm cho các bức tranh của anh có thể thay đổi.

Lúc thì vài chục triệu, lúc thì vài trăm triệu, số tiền kiếm được trong mấy năm qua anh gần như không tiêu một đồng nào ngoại trừ việc mua quà sinh nhật cho cha và anh trai.

Nhà có tất cả, anh chẳng có cách nào tiêu hết tiền.

Có phải anh đang nói về việc nuôi mình không? Cô chấp nhận lời đề nghị làm việc chăm chỉ, nhưng cô thích được nghe lời nói “Anh ủng hộ em” từ người đàn ông của mình hơn, cô có năng lực và sự nghiệp, lại có mức lương hàng năm bảy con số nên cô sẽ không sống cuộc sống ngửa lòng bàn tay để xin tiền ai cả.

Kỳ Thư nhớ tới Tề Vị An nói anh vẽ tranh kiếm tiền, có lẽ là giáo viên mỹ thuật, anh còn trẻ, chưa từng học đại học, vẫn sống cùng gia đình, có lẽ được gia đình hậu thuẩn một chút.

"Được rồi, chúng ta cùng nhau cố gắng nhé." Trong khi chờ đèn đỏ, Kỳ Thư đưa tay về phía bên cạnh, nắm lấy tay anh.

“Được.” Tề Vị An gật đầu.

“Anh dạy vẽ à?”

Anh đã từng dạy vẽ cho trẻ em hàng xóm, Tề Vị An nghĩ, "Phải."

“Anh vẽ gì vậy?” Cô biết có rất nhiều trường phái hội họa.

Tề Vị An căng thẳng, anh trẻ hơn Kỳ Thư và có chỉ số IQ thấp, nếu anh nói rằng anh vẽ truyện tranh dành cho trẻ em, liệu cô ấy có nghĩ mình quá ngây thơ không?

Anh nhớ lần đầu tiên anh gặp Kỳ Thư là tại buổi ký tặng của anh, có lẽ cô đến xin chữ ký cho bọn trẻ hàng xóm.

Có lẽ là vì anh đeo mặt nạ nên Kỳ Thư không hề nhận ra anh, nếu không cô đã biết anh đang vẽ cái gì, may mắn cô không biết anh là Thiên Thiên.

Tề Vị An có chút sợ, họ chỉ mới bắt đầu yêu, trước đó Kỳ Thư đã cho anh những cảm xúc lúc nóng lúc lạnh, ký ức về nỗi sợ bị bỏ rơi vô cớ vẫn còn rất rõ ràng.

Anh không muốn bị cô bỏ rơi lần nữa.

Kỳ Thư liếc nhìn Tề Vị An, anh lại cụp mắt xuống, hồi lâu không nói gì, "Anh đang nghĩ gì đó?"

"Không, không có gì, anh vẽ động vật." Tề Vị An vẫn không thể nói dối, nói ra một nửa sự thật.

Kỳ Thư hiểu, có thể là vẽ tranh động vật sống động? Lúc này Kỳ Thư không ngờ rằng Tề Vị An lại vẽ động vật hoạt hình.

Cô đậu xe ở lối vào trung tâm thương mại, tháo dây an toàn ra.

“Em đi đâu vậy?” Tề Vị An biết còn chưa tới nhà cô.

“Mua bữa tối cho chúng ta với vài bộ quần áo cho anh.” Ở nhà cô không có quần áo nam, không thể để Tề Vị An mỗi lần ngủ đều khỏa thân như vậy được, quá nguy hiểm.

Tề Vị An xuống xe, cầm ô che hai người họ.

Kỳ Thư nhanh chóng lấy vài món hải sản và gia vị, chuẩn bị làm món lẩu cay, thời tiết hiện tại rất thích hợp ăn món này.

Sau đó cô dẫn anh lên tầng, chọn cho anh hai bộ đồ ngủ và một đôi dép trong nhà thích hợp.

Tề Vị An vui vẻ, bài viết nói thích ai sẽ tiêu tiền cho người đó, Kỳ Thư thích anh.

Sau khi hai người về nhà, họ bắt đầu cùng nhau nấu lẩu, đồ ăn kèm đều được cắt sẵn và đóng gói trong cửa hàng nên họ không quá vất vả.

Ở nhà vẫn còn một số nguyên liệu có thể thêm vào nên Kỳ Thư lấy đồ trong tủ lạnh ra.

"Vừa rồi bên ngoài chắc là lạnh lắm, ăn nhiều vào cho ấm." Cô gắp cho anh một miếng mực.

Tề Vị An cũng gắp cho cô một miếng. Cô quan tâm đến anh, còn chuẩn bị đồ ăn cho anh ăn, bậc thầy tình cảm có nói qua, Kỳ Thư thích thích anh!

Kỳ Thư không biết tên ngốc này vui vẻ vì điều gì, anh dường như lúc nào cũng cười tươi, khiến cô cũng phải vui vẻ theo.

Cô đã chuẩn bị trước, nên không chỉ mua vài món hải sản thường mà còn có nhiều thứ để bổ sung cơ thể, hôm nay trời lạnh, quá thích hợp để cùng sưởi ấm giường...