Chương 47: Dỗ Dành

“Hai người quay lại với nhau?” Lâm Hân kinh ngạc, xét đến tính cách của Kỳ Thư, sao có thể quay lại với người yêu cũ?

"Ừ." Kỳ Thư có chút áy náy gật đầu, không dám nhìn cô ấy.

Điều khó khăn nhất khi một mối tình tan vỡ rồi quay lại với nhau chính là uống rượu cùng bạn thân khi chia tay và tâm sự với bạn suốt đêm, để đối phương soi sáng cho bạn.

“Kỳ Thư!” Lâm Hân khoanh tay trước ngực, nâng cằm nhìn cô.

"Thật xin lỗi, lúc đó mình không ngờ tới, tất cả chỉ là hiểu lầm...” Kỳ Thư nói càng ngày càng nhẹ nhàng, lộ ra nụ cười chân chó.

"Cậu khóc nhiều đến nỗi mình lo cậu không dám ngủ. Nhưng không ngờ cậu..."

"Thực xin lỗi, thực xin lỗi. Đừng tức giận, tiểu thư Hân Hân xinh đẹp, nàng tức giận sẽ không xinh đẹp, người có thể nói cho ta biết phải làm sao, ta sẽ cùng người xin lỗi."

Kỳ Thư là người hiểu rõ bạn mình nhất, cô ấy miệng cứng nhưng lòng lại mềm.

"Cuối tuần đi mua sắm với ta.”

"Được, mình sẽ thanh toán hết."

Đi mua sắm với Lâm Hân không chỉ tốn tiền mà chân còn phải đi nhiều đến phát đau, nhưng để dỗ dành bạn thân, cô cũng bằng lòng.

“Ờ, lâu quá không chill, giờ mình với cậu đi uống rượu trước đi.”

“Hử...” Kỳ Thư do dự.

"Chuyện gì?"

"Tề Vị An đã chuẩn bị xong, mình phải về nhà ăn cơm."

"Kỳ Thư! Có tình yêu cậu liền quên mất bạn bè, coi trọng tình yêu hơn bạn bè!"

"Xin lỗi, xin lỗi cục cưng, cuối tuần anh đây sẽ ở lại với em nha ~"

“Mau cút!” Lâm Hân làm vẻ “ăn tươi nuốt sống” nếu không rời đi, rồi dịu giọng nói: “Vậy đi, cuối tuần gặp."

Trước khi về nhà, cô ghé cửa hàng quần áo mua thêm hai bộ đồ ngủ cho anh.

Lúc chia tay đồ của anh đã bị cô thu dọn trả hết, hiện tại cô sẽ đích thân chuẩn bị đón anh về.

“Em về rồi.” Kỳ Thư mở cửa, ngửi thấy mùi thơm của thức ăn, cô thích nhất là cảm giác này.

"Vợ ơi ~" Tề Vị An vui mừng khi nhìn thấy cô, nhe ra tám chiếc răng, cười toe toét.

Kỳ Thư ôm anh hôn hôn, nhân cơ hội sờ mó cơ ngực rắn chắc của anh.

Dạo này còn khỏe hơn dịp Tết, cô cười thầm, câu này là có nhiều ý.

"Anh đã làm gì cho bữa tối vậy?"

“Sườn chiên giòn, tôm nướng phô mai, canh rau củ, salad trái cây.” Tề Vị An tự hào nói, tay nghề nấu nướng của anh lại tiến bộ.

Kỳ Thư hôn lấy môi anh, đáp lại công sức của anh.

Sau bữa ăn, Tề Vị An một bên gọt xoài, cô một bên chuyên tâm gặm xoài.

Không biết có phải do cô tưởng tượng hay không, nhưng từ khi Tề Vị An trở về, những cây xanh héo rũ trong nhà cũng đã chuyển biến tốt.

Hai ba tháng nay đều rũ xuống, hiện tại thân lá đều cao lớn đứng thẳng.

Ăn xong, Kỳ Thư đưa cho anh hai bộ đồ ngủ mới, "Em mua cho anh, quần áo trong tủ không đủ. Còn thiếu rất nhiều thứ, ngày mai em đi lấy đồ cho anh nhé?"

Tề Vị An nghĩ đến con thỏ ngốc nghếch, buồn bã cúi đầu, do sợ lại bị vợ “đuổi ra khỏi nhà” nên mấy ngày nay anh cũng không dám mang thứ gì đến.

Kỳ Thư thầm than thở, bản thân thật có lỗi.

Lúc đó mình đang nghĩ gì vậy, giờ phải đến "nhà cha mẹ đẻ" đón anh về.

"Chú thỏ rất hợp với gấu nhỏ trên ghế sô pha, em rất thích nó. Chúng ta đón nó về đây đi, gấu con cũng rất nhớ nó."

“Được chứ?” Cô đưa tay, xoa xoa tóc anh.

“Khi em gửi đồ về, họ đều cho rằng em không cần anh nữa.” Tề Vị An nhắc đến cảnh tượng lúc đó, trên mặt hiện rõ vẻ ủy khuất.

"Thật xin lỗi, em sai rồi. Lần này em sẽ tự mình lái xe tới đón anh, mang người về cho mọi người xem.”

“Ừm,” Tề Vị An nhỏ giọng đồng ý, “Vậy em lái xe đến đón anh, đừng để chú Trần chở anh tới.”

“Vâng.”

Kỳ Thư quay người ngồi lên đùi anh, Kỳ Vị An vội ôm lấy eo cô, sợ cô ngã.

Cô đưa tay ôm lấy mặt anh, anh cao to, nhìn như không thể đánh bại, nhưng tính tình lại mềm yếu, cho dù bị cô bắt nạt, anh cũng chỉ có thể đáng thương nhìn cô.

“Đừng buồn, đều là lỗi của em.” Cô cúi đầu hôn lên môi anh, nhẹ nhàng an ủi anh.

"Ừm..." Tề Vị An ngẩng đầu hôn lại cô, tâm tình anh không tốt, được cô hôn anh liền quên hết mọi chuyện.