Chương 32: Vợ Bỏ Con Rồi

Lúc về đến nhà, tựa hồ trong nhà cũng không có gì thay đổi, hai đôi dép một lớn một nhỏ đặt cạnh nhau ở cửa, Kỳ Thư giẫm lên đôi dép đi vào trong.

Con gấu bông màu vàng nằm lảo đảo trên ghế sô pha, đè lên con thỏ nhồi bông nhỏ. Tề Vị An đã mua tất cả vì biết cô thích những thứ dễ thương này.

Kỳ Thư không muốn nhìn, cô cảm thấy rất mệt mỏi, giống như không còn chút sức lực nào.

Cô lê bước vào phòng ngủ thì phát hiện trên giường đang trải tấm ga của Tề Vi An cùng cô mua vào trước đó, màu xanh nhạt pha chút trắng, trên đó có hình cỏ bốn lá.

Không còn tâm trạng dọn dẹp, cô quyết định ngủ ở phòng khách.

Kỳ Thư quay người đi vào phòng tắm rửa mặt, nhưng phòng tắm lại càng khó chịu hơn.

Cặp bàn chải đánh răng được đặt cạnh nhau ngay ngắn, còn có chiếc dao cạo râu bên cạnh kệ mỹ phẩm.

Hai chiếc khăn tắm được treo cùng một chỗ, còn là một cái màu hồng và một cái màu xanh.

Kỳ Thư không thể chịu đựng được nữa, nghiến răng nghiến lợi với đối mắt đỏ hoe. Người này mới ở đây có mấy tháng, sao có thể có nhiều đồ như vậy chứ?!

Cô dứt khoát đi đến phòng thay đồ, lấy ra hai cái túi lớn, nhét đồ của Tề Vị An vào đó.

Áo phông, áo thun, vài bộ đồ ngủ mùa hè, đồ ngủ mùa đông mua nhưng chưa kịp mặc. Đồ đôi, đồ cặp. Ném hết vào!

Sau khi dọn dẹp phòng thay đồ, cô quay lại phòng tắm và ném dao cạo râu, sữa rửa mặt và keo xịt tóc vào túi. Nhân tiện, còn có con thỏ tội nghiệp trên ghế sofa.

Như sợ mình hối hận, Kỳ Thư kéo hai cái túi xuống lầu, túi nhựa màu đen ném vào bãi rác, túi dệt màu be được đưa đến ga tốc hành, gửi đến nhà Tề Vị An.

Phí một trăm rưỡi ngàn, đứt gánh mối quan hệ này.

"Thiếu gia, có chuyển phát nhanh của ngài." Chú Trần mang một chiếc hộp lớn đi tới, gõ cửa phòng ngủ của Tề Vị An.

Tề Vị An chớp chớp mắt, tiếp tục ngơ ngác nhìn. Anh đã hai ngày không ra ngoài, mí mắt đã sưng lại càng sưng hơn.

Chú Trần thở dài, thiếu gia từ khi hẹn hò với cô Chu trở về vẫn chưa ra ngoài, ông không biết chuyện gì đã xảy ra, cũng không dám tùy tiện hỏi.

"Thiếu gia, tôi đã để ở cửa cho ngài. Thức ăn do đầu bếp Khang nấu cũng ở trước cửa, ngài nhớ ăn nhé."

Chú Trần đặt đồ đạc cạnh chiếc xe để thức ăn, liếc nhìn cánh cửa đóng chặt rồi lắc đầu.

Bữa trưa nguội lạnh, bất động, đầu bếp Khang đứng ở cửa lo lắng, nếu không ăn uống như vậy, cơ thể thiếu gia sao có thể chống đỡ nổi?

"Thiếu gia, ngài muốn ăn gì? Tôi lập tức đi làm." Lão Khang đứng ở ngoài, nhẹ nhàng gõ cửa.

Tề Vệ An vẫn giữ một tư thế, ngồi ở mép giường, ngơ ngác nhìn về phía cửa sổ.

Anh không biết mình muốn ăn gì, hôm nay là thứ hai, bình thường sau giờ làm việc Kỳ Thư sẽ nói cho anh biết cô muốn ăn gì, anh sẽ ở nhà nấu cho cô.

Sau đó họ ăn cùng nhau, anh sẽ ăn bất cứ thứ gì cô ăn.

Lão Khang trầm tư đi vào bếp, mở tủ lạnh muốn làm một tô mì hải sản, mì và canh tốt cho dạ dày, thiếu gia trước đây cũng muốn học làm nên chắc chắn sẽ thích ăn chúng.

...

Kỳ Thư đói run tay mới nhận ra đã gần đến giờ tan sở, cũng đã đến giờ ăn tối.

Hôm nay bận rộn cả ngày, đầu tiên cô đảm nhiệm vị trí mới và làm quen với một số quy trình.

Sau đó được bộ phận công nghệ yêu cầu xác minh công thức toán học của thuật toán, buổi chiều lại quay về trung tâm R&D để họp đánh giá mới của "AloTing" với các chuyên gia tâm lý.

Mới nhậm chức, rất nhiều người đều đang dòm ngó việc mình làm, Kỳ Thư có chút khó chịu khi bị nhiều cặp mắt nhìn chằm chằm như vậy.

Điều đáng mừng duy nhất là Lý Chí Đông đã bị sa thải, cấp trên nhẫn tâm không chuyển anh ta xuống chức vụ thấp hơn mà trực tiếp sa thải.

Nhìn bề ngoài, mọi người có thể thấy rằng sự việc này có liên quan đến việc hắn khiến Kỳ Thư xấu hổ vào thứ sáu tuần trước, nhưng hắn thường xúc phạm rất nhiều người và không đối xử tốt với cấp dưới nên không ai cảm thấy tiếc cho hắn.

Ngay cả Kỳ Thư cũng thắc mắc liệu chủ tịch có thay mặt cô ra tay hay không, nhưng cô cũng không dám “tự cao" như vậy mà đi hỏi.

“Sau giờ làm chúng ta nên ăn gì?” Đào Đào cùng mấy người trẻ tuổi khác cùng nhau ngồi lại thảo luận.

“Có thể gọi đồ ăn mang tới."

"Thật nhàm chán, tôi muốn ăn lẩu."

“Tôi còn chưa thử nhà hàng hải sản mới mở bên cạnh.”

Kỳ Thư không tham gia vào cuộc trò chuyện của họ, im lặng đi qua, khi trước đáng lẽ lúc này phải có người nấu ăn cho cô ở nhà, cũng sẽ chụp ảnh và hỏi cô khi nào mới về.

Nếu ở nơi làm việc không có việc gì gấp, cô sẽ lái xe về nhà đúng giờ và được ăn những món ăn nóng hổi yêu thích của mình.

Nhìn lại, họ mới chỉ yêu nhau được nửa năm, thói quen quả thật rất đáng sợ.

Cùng Đỗ Chí Phàm quen nhau một năm, khi chia tay cô cũng không có thay đổi gì lớn.

Buồn một chút, nhưng sau chưa tới một tuần, cô đã có thể buông bỏ, nghĩ như vậy, cô có chút bình tĩnh lại.

Thời gian chỉ có nửa năm, sẽ sớm quên thôi, khi có thời gian, sẽ đi đâu đó để khuây khỏa.

Được, mình sẽ làm được.

Về phần Tề Vị An, tên ngốc đó bây giờ chắc có lẽ cái gì cũng không màn tới, chỉ có cô là tự mình nhớ đến những điều không nên nhớ này.

Cũng có thể đang bên cạnh cô gái kia, hẳn là ăn uống rất tốt. Lo về cuộc hôn nhân giữa những gia đình giàu có xứng tâm.

...

“Cậu chủ, cậu ra ngoài ăn chút đi.” Đầu bếp Khang đã nấu xong mì hải sản, đi tới gõ cưa, “Canh Lão Khang mới nấu, cậu nếm thử đi.”

Tề Vị An lau nước mắt trên mặt, nhưng nước mắt lại cứ như không chịu đủ, chảy ra thành từng hàng.

Anh cầm điện thoại, nhìn chằm chằm chữ “chia tay” hồi lâu, không thể phục hồi tinh thần, trong đầu chỉ đọng lại một câu: Kỳ Thư không cần anh nữa.

“Thiếu gia vẫn chưa ăn sao?” Dì Vương bước tới hỏi.

Đầu bếp Khang lắc đầu, thở dài.

"Thiếu gia, mì hải sản tôi để trước cửa, nếu đói thì cậu nhớ ăn nhé." Lão Khang để đồ ăn ở ngoài cửa, liền nhìn thấy một gói hàng chuyển phát nhanh bên cạnh.

"Số 27, đường Văn An, tên Kỳ Thư, đây là gửi cho thiếu gia sao?" Lão Khang khó hiểu hỏi: "Là bạn của thiếu gia à?"

Cái gì? Tề Vị An nghe thấy ngoài cửa có người gọi tên Kỳ Thư, cô ấy có đưa gì cho mình à? Cô ấy có đến không? Chẳng lẽ cô ấy hối hận nên tặng quà dỗ dành rồi chuẩn bị đưa mình về nhà cùng?

Thần sắc của Tề Vị An cuối cùng cũng quay trở lại, đôi mắt lóe lên tia sáng chói của thường ngày.

Nếu hiện tại Kỳ Thư hối hận, anh sẽ không quan tâm đến những lời cô nói trước đó, chỉ cần cô dỗ dành anh một chút, anh sẽ tha thứ cho cô.

Không, chỉ vài câu thôi, nếu cô dỗ dành anh vài câu, anh sẽ không tức giận nữa.

Tề Vị An hưng phấn rời khỏi giường, đứng dậy, do ngồi lâu nên có chút loạng choạng.

Vấp phải chăn suýt chút nữa ngã xuống, anh cũng không quan tâm.

Một nửa chăn rơi xuống đất, che mất đôi dép, anh lục lọi không thấy nên không tìm nữa, đôi chân trần giẫm lên sàn nhà, bước nhanh về phía cửa.

Đầu bếp Khang cùng dì Vương vui mừng khi thấy cậu chủ cuối cùng cũng mở cửa.

"Thiếu gia, cậu nhanh ăn mì đi. Trong bếp còn có mấy món ăn, cậu muốn ăn cái gì, tôi đều bưng lên."

Tề Vị An nhìn quanh, người đâu? Vừa rồi bọn họ không phải đang nói về Kỳ Thư sao?

"Thiếu gia, ngài đang tìm cái gì? Ngài định đi nhà hàng ăn sao?" Dì Vương quan tâm hỏi.

Tề Vị An cúi đầu nhìn hai người, sau đó nhìn thấy một gói lớn ở cửa. Sổ 27, đường Văn An, Người gửi: Kỳ Thư.

Đây là gì? Anh kéo gói hàng vào phòng, đầu bếp Khang nhanh chóng bưng mì vào.

Tề Vị An không để ý đến những thứ phía sau.

Anh lấy con dao rọc giấy ra, cắt một đoạn băng dính lớn, mở khóa chiếc túi bên trong ra, liền nhìn thấy bộ đồ ngủ quen thuộc.

Đây là bộ đồ ngủ đầu tiên Kỳ Thư đã mua cho anh, anh vẫn luôn mặc nó khi ở nhà cô.

Tề Vị An mơ hồ đoán được điều gì đó, anh cầm hai bộ quần áo phía trên lên, nhìn tất cả các thứ bên trong.

Dao cạo râu, nước hoa, đồng hồ, vòng cổ và chú thỏ nhỏ nhồi bông, cô đều gửi lại cho anh. Cô đây là không đến đón anh, cô vẫn không cần anh.

Anh ôm con thỏ nhỏ trượt xuống đất, Kỳ Thư luôn nói con thỏ đó trong cứ ngốc nghếch.

Thỏ Ngốc cũng giống như anh, bị cô bỏ rơi.

Tề Vị An vùi mặt vào con thỏ, không nhịn được nữa mà bật khóc.

Cảm giác ngột ngạt kéo đến, tim anh như bị chèn ép đau đớn, không thể thở nổi.

Đầu bếp Khang và dì Vương nhìn nhau, không biết nên làm gì, có lẽ nên đợi ông Tề và cậu cả quay về.

Dì Vương đặt chiếc bánh mì mà đầu bếp Khang vừa mới nướng xuống, có thể để lại cho thiếu gia ăn vào ban đêm.

Hai người quay người lại, đang định đóng cửa thì nghe thấy tiếng động lớn, nhìn lại liền thấy Tề Vị An đã ngất xỉu trên mặt đất.

...

Tề Vị An cảm thấy mình vừa ngủ vừa không ngủ, anh có thể nhận ra xung quanh có người, nhưng lại không nghe rõ họ đang nói gì.

Dòng thuốc lạnh theo huyết mạch chảy vào máu, tuần hoàn khắp cơ thể, nhưng toàn thân anh lại nóng bừng, cổ họng như bị gì đó làm ngạt.

"Bác sĩ Triệu, con trai tôi thế nào rồi?" Tề Văn Triết đứng cạnh giường bệnh lo lắng hỏi.

"Cậu ấy sốt 40 độ. Tôi đã tiêm thuốc hạ sốt, thuốc sẽ có tác dụng trong một thời gian nữa."

"Chắc chắn ổn chứ?"

"Có thể là cảm lạnh hoặc viêm nhiễm. Theo kết quả vừa rồi kiểm tra, cậu ấy ít nhất đã hai ngày không ăn uống, cho nên sức đề kháng giảm sút. Nhưng bình thường sức khỏe của cậu ấy rất tốt, sẽ không sao cả. Sau khi nghỉ ngơi và ăn uống lấy lại sức là được."

Tề Văn Triết lo lắng không tìm ra lý do, con trai ông đã xảy ra chuyện gì? Hôm thứ bảy không phải vẫn nói chuyện vui vẻ với Chu Y Y sao? Người phụ nữ xấu xa đó cũng đã bị đuổi đi, sẽ không còn ai lừa dối hay ức hϊếp nó nữa, sao con trai ông lại đột nhiên trở nên như vậy?

Không biết đã qua bao lâu, Tề Vị An muốn mở mắt ra nhưng không thể, mí mắt của anh tựa như nặng trĩu.

Mấy giờ rồi? Vợ có dậy đi làm chưa? Anh phải dậy và làm bữa sáng cho vợ của mình. Kỳ Thư tối qua nói sáng nay muốn ăn gì? Tại sao anh không thể nhớ nổi?

"Vợ...” Tề Vị An muốn hỏi Kỳ Thư muốn ăn sáng món gì, nhưng lại không mở miệng được.

Tề Văn Triết xem chừng anh trên ghế số pha trong phòng cả đêm, liền nghe thấy con trai lẩm bẩm.

"Thư Thư...vợ...” Tề Vị An muốn xoay người ôm cái gì đó, nhưng sau khi dùng hết sức lực, anh chỉ có thể nhấc lên một nửa vai.

"Con trai, con trai, con tỉnh rồi à?" Tề Văn Triết thăm dò hỏi, ông bật chiếc đèn cạnh giường lên, phát hiện trên trán và cổ của Tề Vị An đổ đầy mồ hôi.

Có vẻ như con trai không tỉnh táo và đang nằm mơ. Ông lấy khăn lau mồ hôi cho con rồi đau khổ sờ đầu con.

Tề Vị An mơ, trong giấc mơ, Kỳ Thư nhốt anh lại không cho anh trở về nhà, anh liên tục gõ cửa cầu xin cô, khi cô mở cửa, một con thỏ ngốc nghếch bước ra. Không, vợ ơi, đừng không cần anh, anh sẽ ngoan ngoãn nghe lời, sẽ không đi lung tung chọc tức em nữa.

“Vợ..” Tề Vị An vươn tay muốn giữ cô, sau đó rầm một tiếng rơi khỏi giường bệnh.

"Vị An, con...", Tề Văn Triết vội vàng đi đỡ anh, nhưng Tề Vị An cao lớn, sức ông cũng không thể nhấc nổi.

Tề Vị An mở mắt, ngơ ngác nhìn xung quanh, đây là đâu?

"Con trai, con không sao chứ?" Tề Văn Triết lo sợ, liên tục hỏi con mình.

"Cha, kẻ ngốc vô dụng này bị vợ vứt bỏ rồi."

Tề Văn Triết sửng người, trong lòng đau nhức, không thể khống chế cảm xúc.

Đừng nói thế con trai, đừng nói con là kẻ ngốc.

Dù có tài phú, quyền lực, có thể khiến người khác im lặng, ông cũng không thể ngăn cản hai từ này thốt ra từ miệng con mình, nói ra từ chính miệng con, quả thực chính là nhát dao xé nát trái tim của một người cha.

Đôi mắt Tề Vị An nhìn sang tấm kính sáng sớm nhưng không phản chiếu được ánh nắng, phía trước là sương mù dày đặc bao phủ, đây là lần đầu tiên kể từ khi bị thương năm đó, anh thừa nhận mình là kẻ ngốc trước mặt cha mình.