Chương 26: Gia Đình Phát Hiện

“Xin chào!” Tề Vị An vừa mới thức dậy đã nhận được điện thoại.

Thành phố H đã là buổi chiều, nhà họ Tề cuối cùng cũng gọi được cho thiếu gia.

"Này con trai, con đang ở đâu?" Tề Văn Triết cẩn thận kiểm tra xem đứa trẻ của ông có an toàn không.

“Con ở Milan, Ý.”

Milano? Nước Ý? Mọi người trong nhà họ Tề nhìn nhau.

"Ai đưa con đến đó? Bây giờ con có an toàn không?"

“Vợ chồng con rất an toàn." Tề Vị An không biết tại sao cha lại hỏi, bọn họ sống trong một khách sạn ở Milan, ngoài cửa cũng có bảo vệ.

Vợ? Nghe xong, Tề Văn Triết vô cùng sửng sốt và ra dấu với người bên cạnh, kêu ghi âm lại.

"Vị An, vợ con là ai, dung mạo như thế nào? Khi nào con mới trở về?" Ông Tề lo lắng hỏi. Đứa nhỏ này ngay cả yêu cũng chưa từng yêu ai. Lấy đâu ra vợ? Chắc chắn là bị lừa rồi...

Tại sao lại lừa con trai ông sang Ý? Đưa chỗ xa để đòi tiền chuộc sao? Nếu đã như vậy thì ông phải nói chuyện với bọn bắt cóc, chỉ cần Tề Vị An an toàn trở về, có cần bất cứ số tiền nào ông cũng sẽ cho.

"Cô ấy tên là Kỳ Thư, cô ấy rất xinh đẹp, để con gửi trước cho cha một bức ảnh để xem mặt."

Để không làm phiền giấc ngủ của Kỳ Thư, Tề Vị An đứng trong phòng khách và lặng lẽ nói chuyện.

Anh chọn bức ảnh đã chụp cùng cô vào buổi tối ăn kem, gửi qua cho ông.

Kỳ Thư? Luật sư Dương kìm nén giọng nói, dùng tay ra hiệu: “Tôi biết.”

Tề Văn Triết nhận được bức ảnh, nhìn thấy hai người chạm đầu vào nhau, người phụ nữ này trông trưởng thành hơn Tề Vị An một chút, với khả năng nhận dạng và phán đoán sự việc trong nhiều năm qua của ông, đây không phải là người đơn giản.

Ông ngay lập tức chuyển những bức ảnh cho thám tử và luật sư để điều tra.

"Khi nào con về, con trai? Cô gái đó có đi cùng con không?"

"Chúng con sẽ đáp chuyến bay trở về vào ngày 7. Cô ấy đang ngủ, còn con ở bên ngoài."

Bên ngoài? Tề Văn Triết và Tề Minh Trụ nhìn nhau, cả hai đều nghĩ về điều tương tự.

"Vị An, bây giờ đừng quay lại nữa. Hãy tìm một nơi an toàn và chờ đợi. Anh sẽ cử người đến đón em."

"Anh? Anh ở với cha à? Tại sao? Kỳ Thư bảo em không được đi lung tung, đi đâu em cũng phải nói với cô ấy."

Vợ sợ anh lạc ở nước ngoài nên đã nhắc nhở anh rất nhiều lần.

Không thể rời đi? Ruột gan Tề Văn Triết như dâng lên đến cổ họng, con trai ông đang bị khống chế, "Vị An, con có biết tên nơi con sống không?"

“Khách sạn phương Đông, Milan ạ.”

“Số phòng là bao nhiêu?”

"Con có thể nhớ luôn, là 3028."

Tề Văn Triết chỉ tay, kêu viết nó ra.

"Vị An, đừng nói với cô gái đó. Bây giờ con liền ra ngoài bắt taxi đến Đại sứ quán ở Milan. Khi đến nơi nhờ nhân viên giúp đỡ. Nói rằng đã bị bắt cóc và khống chế. Anh trai con đã gọi điện sẽ có người đến đón con ngay.”

"Cha, con không phải bị bắt cóc, Kỳ Thư nếu biết con đi lung tung sẽ tức giận." Tề Vị An nghe không rõ cha đang nói cái gì, vì sao lại nói mình bị bắt cóc? Hay có ai đó đang cố bắt cóc anh sao?

“Anh đang nói chuyện với ai vậy?" Kỳ Thư tỉnh dậy, thấy đầu giường bên kia trống không, ngơ ngác bước ra khỏi phòng ngủ để tìm anh.

"Là cha."

Cô thấy anh đang cầm điện thoại, liền nhỏ giọng, "Xin lỗi, anh tiếp tục nói đi."

"Cha, anh trai, chúng con đi ăn sáng, trở về sẽ nói chuyện với hai người." Tề Vị An cúp điện thoại.

"Này, Vị An!"

"Này, con trai!"

Hai cha con nhà họ Tề cố gắng kêu lớn với đầu dây bên kia, nhưng đã tắt ngụm.

"Vị An cúp điện thoại ngay khi người phụ nữ đó xuất hiện." Tề Minh Trụ nói với cha mình.

"Cô ta hỏi Vị An đang nói chuyện với ai, nó chắc chắn đang rất sợ hãi."

Con trai út của ông luôn được gia đình bảo vệ chu đáo, người trong nhà thậm chí còn phải dùng giọng nói ôn hòa nhất nói chuyện với anh.

Nó chưa từng trải qua chuyện như thế này, chắc chắn bị người phụ nữ xấu xa kia dọa sợ, sợ đến không nói nên lời.

Tề Văn Triết càng phân tích, ông lại càng lo lắng.

"Ông Tề, tôi biết người tên Kỳ Thư này." Luật sư Dương mở thông tin trên máy tính.

"Sao?"

"Vâng, khoảng mấy tháng trước, thiếu gia nhờ tôi kiểm kê tài sản đứng tên ngài ấy và lập danh sách. Mấy ngày trước tôi đã kiểm kê xong và hỏi ngài ấy muốn làm gì, ngài ấy nói muốn làm thủ tục chuyển nhượng, dự định chuyển toàn bộ tài sản đứng tên mình cho một người phụ nữ tên là Kỳ Thư, nghe vậy tôi cảm thấy có gì đó không ổn nên đã tự ý kiểm tra lai lịch thì đúng là người phụ nữ trong bức ảnh.”

"Cho tôi thông tin." Tề Minh Trụ nhìn ảnh hai người trên điện thoại và đối chiếu với ảnh trong lý lịch, xác nhận đây là cùng một người.

"Làm ở Trung tâm R&D của Phòng thí nghiệm Công nghệ, đồng thời là kỹ sư thuật toán cao cấp, tốt nghiệp Đại học P. ” Anh ấy đọc theo văn bản trên đó, “Thông tin này có đúng không?"

"Theo cuộc điều tra hiện tại, không phát hiện thấy gian dối trong sơ yếu lý lịch."

“Để cha gọi cho Giám đốc Hà của Trung tâm R&D.” Tề Văn Triết lấy điện thoại di động ra.

"Này, chủ tịch Tề, lúc rảnh rỗi có lý do gì anh tìm tôi đây?" Điện thoại reo ba hồi, bên kia mới nhấc máy.

"Giám đốc Hà, không cần dài dòng nữa, tôi muốn hỏi về một người trong công ty của anh, người phụ nữ tên Kỳ Thư. Tôi nghe nói cô làm ở đó sao?”

"À, đúng rồi, cô gái này làm việc rất tốt.” Đã để ý cô cho cháu trai, ông Hà không thể nào không biết.

“Ông bảo đảm, cô gái đó thật sự là sinh viên từng tốt nghiệp Đại học P sao?”

"Bảo đảm, việc làm giả bằng cấp học vấn sẽ bị vạch trần sau khi kiểm tra.” Ông Hà tự hào nói thêm: “Sản phẩm của nhóm cô ấy ra mắt tháng trước đang hoạt động rất tốt, đang yêu cầu nghỉ ngơi tịnh dưỡng."

“Nghỉ phép bao lâu?"

"Tới ngày 10 tháng 10."

"Tôi hiểu rồi. Cảm ơn giám đốc Hà. Lần khác chúng ta cùng nhau uống trà."

“Vâng, giám đốc Tề, không có việc gì.”

Ông Tề cúp điện thoại, thở phào nhẹ nhõm, nếu lai lịch của người này là đúng thì mục đích chính của cô là kiếm tiền, trước khi lấy được tài sản của Tề Vị An, sẽ không dễ dàng từ bỏ, cô sẽ không đến mức không có tiền mà làm ra chuyện gì đó, quan trọng hơn là con trai ông sẽ không bị đe dọa tới tính mạng.

"Cha, con đã xem. Sản phẩm họ tung ra có tên là "AloTing", hiện tại đã có thể tải xuống trên thị trường. Người tên Kỳ Thư quả thực là người phụ trách, có bằng chứng xác thực.”

"Ông Tề, hãng hàng không đã có kết quả điều tra. Thiếu gia và cô gái này cùng nhau rời đi trên cùng một chuyến bay vào ngày 3 tháng 9. Họ bay thẳng từ đây đến Milan. Cũng đã đặt vé khứ hồi vào ngày 7 tháng 10.”

Tề Văn Triết chậm rãi hít một hơi, ngồi xuống, tốt nhất là bắt cóc tống tiền, nhà ông có đủ tiền.

"Cha cứ bình tĩnh. Vị An sẽ không sao đâu."

"Ừ." Tề Văn Triết đáp lại, nhưng ông sẽ không thể nào buông bỏ trái tim treo lơ lửng của mình cho đến khi nhìn thấy con trai bình an trở về.

Con út của ông từ nhỏ đã mắc nhiều bệnh tật, vợ ông mất sớm, con lớn hưởng được tình thương của mẹ mấy năm, còn con út lại không nhớ nhiều về mẹ.

Vợ chồng ông là đôi bạn trẻ yêu nhau, họ đã sống chung mười năm trước khi cưới, vợ đã ở bên ông từ khi không có gì đến khi ông có được tất cả.

Nhưng không may vợ lại không cùng ông đi hết cuộc đời.

Sau khi vợ qua đời, mọi người đều khuyên ông nên tìm một người bên cạnh để chăm sóc.

Nhưng ông không bao giờ nghĩ tới, ông không muốn người người phụ nữ nào khác ngoài người ông yêu nhất trong tim mình, ông muốn tự mình nuôi dạy và chăm sóc món quà mà vợ ông đã để lại cho ông trên thế gian này.

Nhưng như vậy thì ông cũng không thể nào thay thế được mẹ của chúng, có rất nhiều việc ông không thể nào làm tốt, ông có thể kiếm tiền cho con, giữ vững công việc kinh doanh của gia đình, đảm bảo cho con cái có đủ cơm ăn áo mặc suốt đời.

Nhưng dù có làm thế nào đi nữa, ông cũng không quán xuyến hết nổi.

Ông thường xuyên bận rộn đến mức không có thời gian bên con và không thể lo liệu mọi việc, thậm chí ông còn phải hỏi đầu bếp con mình thích ăn gì.

Những người khác thì thầm cười nhạo ba người độc thân trong nhà họ, nói rằng Tề Minh Trụ và Tề Vị An là những đứa trẻ mồ côi mẹ, ông là một người cha, cảm thấy áy náy và mắc nợ chúng.

Nếu không phải ông quá lơ là với con, ông đã không phát hiện ra con mình “mất tích” suốt một tháng.

Tề Minh Trụ trong lòng cũng cảm thấy day dứt, nếu như em trai thật sự xảy ra chuyện, anh cùng cha vất vả như vậy để làm gì? Gia tài khổng lồ mà không có người yêu thương bên cạnh thì có ý nghĩa gì?

Sáu giờ chiều, theo giờ Milan, tại khách sạn.

Tề Vị An sau khi nhận được cuộc gọi lần nữa, không hiểu chuyện gì đã xảy ra, anh nói rằng mình thực sự không bị bắt cóc và sẽ trở về nước vào ngày mai.

Người trong bộ xác nhận thiếu gia vẫn an toàn liền báo về cho Tề Minh Trụ, sau khi nhận được chỉ đạo, họ quẫn quanh phòng 3028.

Nhóm người đặt hết các phòng còn trống trên cùng một tầng, bốn người trong số họ đã mua vé cho ngày mai, phải đảm bảo rằng thiếu gia ngày mai sẽ lên máy bay an toàn, hạ cánh an toàn và trở về nhà họ Tề.

Kỳ Thư không biết những chuyện đang xảy ra, cô ở trong bếp làm mì trường thọ cho Tề Vị An, dù sao đây cũng là nước ngoài, đồ ăn trong nhà hàng cũng được biến tấu theo khẩu vị địa phương, nếu cô muốn ăn một bát mì đích thực, phải tự mình làm.

Buổi tối, Tề Vị An nhắm mắt lại, nghiêm túc cầu nguyện với ngọn nến trên bánh.

Anh hy vọng rằng cha, anh trai, Kỳ Thư và cả gia đình sẽ khỏe mạnh và bình an. Hy vọng Nem Rán cũng có sức khỏe tốt, không kén ăn, sống thật nhiều năm cùng anh.

Anh cũng mong cầu cho công việc sẽ suôn sẻ và sẽ có nhiều người yêu thích truyện tranh của anh hơn.

Tề Vị An dự định sẽ thú nhận với cô công việc của mình là một họa sĩ truyện tranh dành cho trẻ em sau khi trở về nước, anh hy vọng Kỳ Thư sẽ không ghét sự ngây thơ và chấp nhận công việc của anh.

Cuối cùng, anh cầu rằng anh và Kỳ Thư sẽ có thể ở bên nhau trọn đời, và hy vọng cô sẽ yêu anh mãi mãi.

Kỳ Thư nhìn người đàn ông trước mặt qua ánh nến lung linh, miệng mấp máy lên xuống, không biết anh đã ước tới bao nhiêu điều, thật ngốc nghếch đáng yêu.

Cô mong bản thân có thể ước được một điều ước, hy vọng rằng mọi kỳ vọng tốt đẹp của cả hai về tương lai sẽ trở thành hiện thực.

"Anh thổi nến đi."

Tề Vị An thổi tắt hai ngọn nến có ghi số "23" trên đó.

"Chúc mừng sinh nhật anh, bình an mạnh khỏe." Kỳ Thư mang mì trường thọ ra.

Tề Vị An ăn hết mì, không giữ sĩ diện húp hết cả nước súp.

Cả hai lặng lẽ ngồi trên ban công ngắm sao, trò chuyện và tận hưởng đêm cuối cùng tại Ý.