Chương 2: Tâm Sự Người Làm Anh

Bảy giờ sáng, Kỳ Thư đến công ty đúng giờ.

"Chào chị..."

"Ừm..."

“Chào buổi sáng.” Cô đi ngang qua bàn làm việc, chào mọi người rồi bước vào văn phòng của mình.

Kỳ Thư treo túi lên móc, xoa xoa cánh tay, hôm qua cô đi bệnh viện nhưng bác sĩ chuyên khoa đã nghỉ làm.

Bác sĩ trực xem xét sơ bộ nói chắc chắn không có gãy xương, nhưng vẫn đề nghị cô ngày mai quay lại kiểm tra kỹ hơn.

Nhưng cô lại không thể nghỉ, hôm nay sẽ có chuyên gia của đối tác đến giao lưu.

Mà cô, trưởng nhóm của R&D, bắt buộc phải có mặt.

Kỳ Thư cố gắng chịu đựng cơn đau, tập trung vào công việc của mình.

"Mức độ gắn bó của người dùng hiện tại đối với sản phẩm của chúng tôi là chưa đủ, sau đợt tăng trưởng cao vừa qua, tỷ lệ hoạt động hàng ngày hiện đã giảm xuống còn 10%." Ông chủ bên kia nói.

Kỳ Thư mỉm cười chuyên nghiệp, không trả lời ngay.

Trước khi họ yêu cầu thực hiện, cô đã gợi ý rằng họ nên cải thiện các chức năng cơ bản của sản phẩm và phải thực sự giải quyết được nhu cầu của người dùng để theo đuổi con đường phát triển lâu dài.

Nhưng ông chủ này không nghe, họ chỉ dựa vào sự nổi tiếng. Cố gắng bỏ ra hàng triệu usd chỉ tập trung duy nhất vào mạng lưới quảng cáo!

Sau khi làm xong, giờ đây ứng dụng dày công phát triển đã biến thành một ứng dụng dùng một lần.

Kỳ Thư cùng Hàn Kỷ Dao trao đổi ánh mắt, đạt được thỏa thuận ngầm từ bỏ khách hàng này.

Tài liệu đã được phê duyệt vào đầu năm, vài tháng tới họ sẽ không phải lo lắng về kinh phí nghiên cứu, vì vậy họ quyết định ngừng phục vụ.

Dù cho là ai, đã bước ra khỏi quy tắc an toàn của nhóm R&D bọn họ, đến ông lớn cũng sẽ không nể mặt.

Tiếp theo là cuộc gặp gỡ giao lưu với các chuyên gia của Đại học Giang Tô và Đại học Camere ở nước ngoài.

Liên tiếp hai buổi gặp mặt, bụng mọi người cũng đã cồn cào, Hàn Kỷ Dao chuyên xử lý những cuộc gặp xã giao liền mời mọi người đến nhà hàng ăn tối.

Kỳ Thư để đầu óc nghỉ ngơi một lát, không nói chuyện nhiều mà tập trung ăn.

Nhưng bữa tiệc như thế này không thể thiếu sự trao đổi qua lại.

Qua một lát, giáo sư mở lời trước giới thiệu sinh viên của mình với mọi người.

"Đây là Kỳ Thư, một kỹ sư thuật toán rất giỏi còn là trưởng nhóm của R&D. Kỳ Thư, đây là nghiên cứu sinh của tôi, Vu Mộng."

"Xin chào." Kỳ Thư lịch sự đặt đũa xuống, bắt tay đối phương.

"Xin chào, em đã sớm biết chị rất lợi hại, vừa rồi nghe chị giải trình em thật sự đã học được rất nhiều."

"Cảm ơn em."

"Không ngờ chị lại trẻ và xinh đẹp như vậy."

"Không, em cũng rất dễ thương." Kỳ Thư thường không mấy để ý đến việc được khen ngợi ngoại hình của mình ở nơi làm việc, để tránh gây ra rắc rối không đáng có.

Tuy nhiên, vì đối phương là con gái nên cô vẫn sẽ lịch sự tiếp lời.

"Đừng nhìn Kỳ Thư như vậy mà đoán mò, cô ấy chỉ lớn hơn em hai tuổi. Đã tốt nghiệp Đại học P, cô ấy là một trong số ít người có thể làm trong phòng thí nghiệm sau khi tốt nghiệp đại học. Bây giờ cô ấy còn có thể lãnh đạo đội của riêng mình. Đúng rồi, từ nay về sau em nên theo học hỏi cô ấy đi."

"Em đã biết, em sẽ học hỏi cô giáo Kỳ nhiều hơn."

Đây chính là mục đích ban đầu, xem ra đứa trẻ này hẳn là họ hàng của giáo sư, giáo sư khen ngợi nhiều như vậy để có thể đưa vào.

Không cần tâng bốc, nịnh nọt, chỉ cần đối xử bình đẳng lịch sự với nhau là được.

Kỳ Thư luôn sống như vậy.

Cô cười trừ, nói: "Không cần khách khí, cứ gọi tôi là chị Thư là được."

"Vâng, chị Thư."

Ngồi một hồi, Kỳ Thư ăn cũng không thấy ngon, vừa rồi không phát hiện nhưng hiện tại nhớ đến, cánh tay lại càng đau hơn.

Cô xin phép đi toilet, để ra ngoài hít thở không khí một lát.

Điện thoại liên tục thông báo có tin nhắn mới, không biết là ai thành lập một nhóm lớp, tên là “Tiệc tối lớp 0708”.

Nhóm cựu sinh viên này thỉnh thoảng cùng nhau ăn tối giao lưu vào cuối tuần, vào ngày này cô phải đến bệnh viện tư nhân để chụp X- quang cánh tay.

Kỳ Thư tắt thông báo tin nhắn, không quan tâm tới.

Cô không biết tại sao, nhưng từ tối qua đến giờ cô luôn nhớ đến khuôn mặt khóc lóc đến đáng thương của cậu nhóc kia...

...

Tề Vị An từ khi về nhà đến giờ vẫn luôn im lặng, thậm chí ăn cơm cũng ăn không được mấy miếng. Cha và anh trai anh rất bận rộn, quản gia và những người giúp giúp việc trong nhà cũng đã quá quen với việc này.

Anh không giống với người bình thường, nên hôm nay họ cũng không nhận ra điều bất thường.

Tề Vị An ngồi một mình tự cảm thấy áy náy và tự trách, tối hôm qua anh đã suy nghĩ rất lâu, lẽ ra anh phải đưa người kia đến bệnh viện để thanh toán viện phí, nhưng anh lại đứng ngây ngốc.

"Nhị thiếu gia, bệnh viện nhắc cậu, ngày mai tới đợt kiểm tra, sáng mai tôi sẽ sắp xếp tài xế đưa cậu đi." Quản gia đi tới nói với anh.

"Vâng, đã biết."

Tề Vị An ngoan ngoãn gật đầu, quá trình này nhiều năm qua anh đã quá quen thuộc.

Anh trời sinh không phải như vậy, cha anh nói khi anh còn nhỏ không khác gì những đứa trẻ bình thường, thậm chí còn thông minh hơn.

Nhưng năm anh 2 tuổi đã xảy ra một vụ tai nạn, mẹ đã chết vì cố gắng bảo vệ anh, anh bị thương rất nặng, cộng thêm tình trạng nghẹt thở kéo dài khiến não bị trục trặc.

Trong những năm đầu, cha đã mời nhiều bác sĩ nổi tiếng trong và ngoài nước đến khám cho anh, họ đều đi đến kết luận còn sống là tốt lắm rồi, còn sự phát triển trí não thì phải nhờ vào ý trời.

Với sự nỗ lực không ngừng nghỉ của các bác sĩ và gia đình, trí thông minh của anh cuối cùng dừng lại ở con số 85%.

Không thể nói rằng anh hoàn toàn là một kẻ ngốc, nhưng nếu để ý kỹ, có thể thấy rằng anh hơi khác so với người bình thường.

Cái chết của mẹ anh đã giáng một đòn nặng nề vào cả gia đình, trong nhà chỉ còn lại ba người đàn ông: cha, anh trai và anh, cha không kỳ vọng gì lớn lao mà chỉ mong anh có thể sống một cuộc sống bình yên, và thật khỏe mạnh.

Sự thật đã chứng minh, cha và anh trai đã bảo vệ anh rất tốt, nhà có tiền, chỉ cần anh không gặp vấn đề gì, tài sản đó cũng đã đủ nuôi sống anh cả đời.

Anh không thể vào đại học, không thể hòa nhập vào cuộc sống tập thể mà cũng không ai ép anh phải học.

Bộ phim yêu thích của anh là "Forrest Gump", anh muốn tự lập và học cách tự kiếm tiền, không muốn sống một cách vô nghĩa nên đã sử dụng tài năng duy nhất là hội họa và trái tim trong sáng của mình để trở thành một họa sĩ truyện tranh dành cho trẻ em.

Để bảo vệ anh, Tề gia đã mở một công ty truyền thông và thuê một ekip chuyên nghiệp lo mọi việc đối ngoại cho anh, anh chỉ cần tập trung vào hội họa.

Tề Vị An không thể chơi những trò chơi đòi hỏi về trí não, chỉ có thể thao là một trong số ít sở thích của anh ngoài vẽ tranh.

Không có việc gì làm, anh đến phòng tập chạy bộ, sau đó nâng tạ một lúc rồi nhìn bản thân đổ mồ hôi đầm đìa trong tấm gương trong suốt, cha anh nói đàn ông phải mạnh mẽ như vậy mới không bị bắt nạt.

Nhắc đến bắt nạt, anh lại nghĩ đến cô gái ngày hôm qua, không biết cô có còn đau không.

Cô ấy trông thật hung dữ, nhưng cô ấy không cười nhạo anh mà còn nói chuyện với anh, mặc dù lúc đó anh không hiểu.

Mình không biết tên cô ấy, thành phố này rộng lớn như vậy, có thể gặp lại nhau không? Mình vẫn còn nợ chi phí khám bệnh của cô ấy.

Tề Vị An nghĩ nghĩ, vô thức bắt đầu phác họa dung mạo của cô bằng ngòi bút.

Cô có dáng người nhỏ nhắn, buộc tóc đuôi ngựa cao, một tay ôm eo, tay còn lại đang chảy máu giơ lên trước mặt tra hỏi anh.

Anh dán miếng gạc lên bàn tay bị thương của cô, hy vọng nó sẽ không còn đau nữa.

"Vị An, vẫn còn đang vẽ sao?" Người lên tiếng là Tề Minh Trụ, anh trai của anh.

Vì lý do nào đó, Tề Vị An cảm thấy có chút áy náy nên lấy thân mình chặn bức tranh lại, "Bây giờ đã tối, anh bận rất nhiều công việc à?"

Tề Minh Trụ ngồi ở góc bàn hàn huyên với em trai, "Bận rộn, buổi sáng đi kiểm tra xưởng, buổi chiều bàn chuyện làm ăn với giám đốc Lưu. Là người em đã gặp ở bữa tiệc của Vương gia lần trước, em có nhớ không?

“Người đó bụng bự đầu bị hói?” Là một họa sĩ truyện tranh, Tề Vị An rất giỏi nắm bắt đặc điểm của các nhân vật.

"Đúng, chính là hắn. Lão hồ ly không nói về chuyện làm ăn, mà không ngừng chuyển đề tài, lo mở rượu vang đỏ ngắm mỹ nữ. Uống đến nhức cả đầu."

"Anh vất vả." Tề Vị An run run nói, anh không thể giúp đỡ việc kinh doanh của gia đình, không thể chia sẻ bớt gánh nặng với cha và anh trai.

Anh chỉ có thể cố gắng chăm sóc bản thân thật tốt, cố gắng không gây rắc rối cho họ.

Tề Minh Trụ xoa đầu em trai, nói: “Chỉ cần Vị An nhà chúng ta vui vẻ, anh sẽ không cảm thấy vất vả.”

Lời Tề Minh Trụ nói là thật lòng, một trong những lý do khiến anh làm việc chăm chỉ là để chăm sóc tốt cho em trai mình.

Khi cha già đi, sẽ có một ngày cha không còn ở bên cạnh bọn họ nữa, lúc đó hai anh em sẽ phải nương tựa vào nhau.

Trước đây anh vốn không biết, em trai đã khóc rất nhiều sau khi bị anh đánh.

Anh lớn hơn em trai mình bảy tuổi, cha luôn bảo anh phải nhường nhịn em trai nhưng anh không nghe theo.

Khi còn nhỏ, anh có tính tình ngổ nghịch không thể giải thích được.

Khi anh ra ngoài chơi với bạn, em trai luôn lủi thủi đi theo sau, để thoát khỏi em trai mình, anh thậm chí còn trèo qua bức tường phía sau.

Khi đó, Tề Minh Trụ cảm thấy mình không thích người em trai này.

Cho đến một hôm gặp kẻ thù của cha đang tìm cách bắt cóc anh, em trai đã bị đánh một cách ngu ngốc chỉ để bảo vệ anh.

Sau khi trải qua chuyện đó, anh đã tự hứa với lòng mình rằng: "Họ là anh em, anh cả đời sẽ bảo vệ em trai thật tốt."

Sau đó Tề Vị An dường như hiểu ra điều gì đó, cậu không còn bám lấy anh trai nữa mà chỉ ở lủi thủi chơi một mình.

Tề Minh Trụ đang chuẩn bị đến cuộc hẹn với một người bạn thì nhìn thấy bóng lưng của em trai ở trong vườn.

Cậu bé mười hai tuổi dáng gầy, đang một mình ngồi xổm ở đó, cho ăn và trò chuyện với con thỏ nhỏ.

Vào lúc đó, Tề Minh Trụ mới hiểu rằng em trai mình không thể kết bạn, thế giới của nó không phong phú và đầy màu sắc giống như anh.

Tề Vị An sống trên thế giới này với rất ít người, cho đến bây giờ em trai cũng không có nhiều bạn bè.

Gia đình đã cho Tề Vị An một sự bảo vệ cô lập, không có cách nào cho anh một thế giới bình thường như người khác.

"Ngày mai chúng ta sẽ đến bệnh viện để khám bệnh theo định kỳ. Quản gia có nhắc em chưa?"

"Em đã biết." Tề Vệ An cảm thấy sức khỏe của mình rất tốt, mấy năm nay cũng hiếm khi bị bệnh.

Nhưng là để trấn an cha và anh trai, anh vẫn sẽ nghe lời đi kiểm tra.

"Ngủ sớm đi, đừng vẽ quá muộn." Tề Minh Trụ đứng dậy, nói.

"Chúc anh ngủ ngon..."

"Ừ, ngủ ngon." Tề Minh Trụ bước ra khỏi phòng, đóng cửa lại.

Tề Vị An nhìn cô gái trên bảng vẽ, rồi lặng lẽ cất bức tranh vào ngăn tủ.

Anh nằm trên giường không ngủ được, suy nghĩ một lúc, anh lấy ra một xấp tiền nhét vào túi quần, sạc chiếc điện thoại di động, nếu lần sau gặp lại sẽ có tiền đền bù cho cô.