Chương 4: Cảm Tình

Vào một ngày nghỉ hiếm hoi, Kỳ Thư gác công việc bận rộn sang một bên, lấy ra cuốn truyện tranh yêu thích của mình.

Bộ truyện mới nhất về con người và động vật nhỏ của Thiên Thiên rất cảm động, hình ảnh các con vật rất dễ thương, đặc biệt là những đoạn hội thoại như thể con người đã thực sự giao tiếp được với động vật.

Đáng tiếc cuốn có chữ ký của Thiên Thiên đã bị hỏng, tuy cô đã mua một cuốn mới nhưng trên đó không có chữ ký.

Tề Vị An đặt năm cuốn sách đã ký sang một bên, đợi người đại diện của anh đến lấy vào ngày hôm sau, người đại diện nói đây là quà tặng cho người quen.

Anh luôn rất tập trung khi vẽ truyện tranh, khi đã đắm chìm trong thế giới của riêng mình anh sẽ không bị ngoại vật tác động, tuy nhiên hôm nay anh lại thường xuyên mất tập trung.

Anh luôn nghĩ tới Kỳ Thư, những gì anh đã trải qua ngày hôm qua, những trải nghiệm mới lạ đó, nhớ tới anh lại bất giác mỉm cười.

Cha nói anh không được cười vô tri như vậy, sau khi nhận ra anh liền thu lại nụ cười, nhưng một lúc sau, nụ cười lại nở trên môi như cũ.

Anh đã có một người bạn, Kỳ Thư ngày hôm qua đã nói: “Chúng ta là bạn.”

Cô ấy là bạn của anh.

Cô không cười nhạo sự ngu ngốc của anh, cô đưa anh đi xem phim, trò chuyện cùng anh và sẵn sàng làm bạn với anh.

Tề Vị An đang suy nghĩ thì đột nhiên nảy ra ý tưởng, anh mở bức tranh mới vẽ một cô gái với con tôm hùm dễ thương trên đĩa trước mặt.

Anh mở tài khoản mạng xã hội, đăng ảnh lên và viết hai chữ "rất vui".

Cuối tuần luôn ngắn ngủi, may mắn thay, sau khi uống thuốc được hai ngày, Kỳ Thư không còn cảm thấy đau ở cánh tay nữa, tràn đầy năng lượng, chuyên tâm làm việc.

Chỉ làm việc thôi cũng không thể khiến cô có động lực như vậy, cô là có dự định khác, công việc hiện tại là để tích lũy kinh nghiệm cho bản thân.

“Chị Thư." Đào Đào đi vào, đóng cửa lại.

"Có chuyện gì vậy?"

"Giáo sư phái người tới đây, tên là Vu Mộng, chị biết không?" Đào Đào nghiêng người về phía trước, cùng Kỳ Thư thấp giọng thương lượng.

Đào Đào tốt nghiệp hai năm trước, đến công ty được phân công vào phòng thí nghiệm, khi đó Kỳ Thư đã hướng dẫn cô ấy từng bước, được coi là một đệ tử của cô.

Kỳ Thư là một người đơn giản nên cô ấy luôn thích cô, đến bây giờ đã là hậu duệ trực tiếp và trở thành người bạn tâm giao lúc nào không hay.

"Không có quyết định từ phía trên?"

"Không có, anh Hàn muốn chị sắp xếp. Hiện tại mọi người đang tập trung làm việc của mình."

Đào Đào chờ cô đưa ra quyết định.

Khả năng làm việc của Kỳ Thư trong công ty mấy năm nay ai cũng thấy rõ, xếp hạng thành tích của cô luôn là người đứng cao nhất, tuy nhiên cô không kiêu ngạo hay có suy nghĩ cao thấp.

Thay vào đó, cô luôn dịu dàng và lịch sự với mọi người.

Quan trọng hơn, từ khi còn lãnh đạo một đội nhỏ chỉ vài người, Kỳ Thư đã biết bảo vệ người của mình và chia sẻ công lao với cấp dưới.

Dần dần, cô trở nên nổi tiếng như là “mẹ bảo vệ bê con”.

Kỳ Thư nghĩ về những kế hoạch tương lai của mình, quyết định thà rằng làm ít hơn là làm nhiều.

Hiện tại đội cô không thiếu người, nếu tiếp tục mở rộng thì sau này sẽ không quán xuyến nổi.

Hơn nữa, Vu Mộng này là dùng mối quan hệ, cô không biết liệu anh ta có thực sự đến đây để lập nghiệp hay không, hay gia đình đã sắp xếp cho anh ta đến đây để làm thử rồi rời đi.

Cô không còn đủ sức lực để kiềm kẹp một người mới như vậy nữa.

"Tháng trước anh Thành nhờ tôi giúp đỡ, anh ấy nói không đủ nhân lực, giao qua cho anh ấy đi."

Lưu Thành đã có gia đình, công việc hiện tại yên ổn, trình độ chuyên môn và tính cách đều khá tốt nên đưa qua đó là hợp lý nhất.

"Được rồi, em sẽ báo cáo anh Hàn."

"Ừ, cái này cho em." Kỳ Thư từ trong tủ lấy ra một túi quà.

Cuối tuần cô có đi mua sắm, tìm thấy loại nước hoa mà Đào Đào thích nhưng đã ngừng bán.

Đây là hàng duy nhất còn sót lại trong cửa hàng, nhân viên quầy vừa lấy ra liền được cô mua lấy.

"A, cảm ơn chị Thư." Đào Đào cười lớn, đầy hưng phấn.

“Suỵt.” Kỳ Thục liền đưa ngón trỏ lên miệng làm động tác giữ im lặng.

Đào Đào vội vàng lấy tay bịt miệng, che túi quà vào áo khoác, ánh mắt vẫn tràn ngập ý cười, nhanh chân bước ra khỏi phòng.

Tan giờ làm, nghe đồng nghiệp bàn tán xem phim chiếu rạp mới nhất, Kỳ Thư nhớ tới bộ phim cô và Tề Vị An đã xem, phim quả thật rất hay.

..

Ngày hôm đó Tề Vị An không vẽ truyện tranh, mà ngồi nghĩ ngợi cả ngày.

Anh không biết nhà Kỳ Thư ở đâu, làm cách nào để tới chơi với cô.

Anh mở điện thoại nhưng không thấy gì ngoài bản thông báo chuyển khoản, phía trên còn có ảnh đại diện nhỏ là cô, tay anh gõ rồi xóa, lại gõ, rồi tiếp tục xóa.

Đột nhiên trên thông báo điện thoại có một tin nổi lên, tiêu đề là "Làm thế nào để mời một cô gái đi chơi" Đúng vậy, đấy chính là vấn đề anh muốn hỏi, Tề Vị An bấm trực tiếp vào bài viết.

“Đầu tiên, chúng ta phải thành thật đưa ra lời mời, không được để các cô gái cảm thấy mình không được coi trọng." Tề Vị An gật đầu, anh rất coi trọng.

"Thứ hai, hãy hỏi ý kiến cô ấy. Khi không biết đi ở đâu, hãy cho cô ấy lựa chọn." Lựa chọn đi đâu? Điều này Tề Vị An tán thành, anh không biết còn có chỗ nào thú vị hơn để đi.

“Bước cuối cùng, khi ra ngoài đừng vội, cho cô ấy có thời gian trang điểm." Tề Vị An cũng không vội, anh có thể đợi được.

"Xin lỗi, khi nào chị Kỳ Thư có thời gian?" Không, chị ấy xem mình là bạn không thể kêu là chị được, như vậy không dễ thương chút nào.

"Xin lỗi, khi nào Kỳ Thư có thời gian?" Tề Vị An làm theo lời khuyên trong bài viết, cẩn thận gửi tin nhắn cho cô, không biết ứng dụng này có phải là gửi tin nhắn hay không nữa.

Sau khi Kỳ Thư về nhà, cô cởϊ áσ khoác, rồi vào phòng tắm thư giãn.

Tề Vị An nhìn chằm chằm vào điện thoại, cô ấy có thấy tin nhắn không? Tại sao không trả lời? Bài báo nói nếu một cô gái không trả lời bạn, cô ấy không muốn hẹn hò với bạn. Cô ấy từ chối mình sao? Tề Vệ An có chút mong đợi, lại có chút lo lắng.

Kỳ Thư sấy khô tóc rồi nằm lên giường, liền nhìn thấy tin nhắn của Tề Vị An, cậu nhóc này muốn hẹn hò với mình?

"Có vấn đề gì không?"

“Dinh.” Điện thoại kêu, Tề Vị An vui vẻ gửi tin nhắn thứ hai, "Chúng ta có thể ra ngoài chơi cùng nhau không? Đi công viên hay đi sở thú?" Đây là hai lựa chọn mà anh đã dày công nghĩ ra.

Cô thực sự cũng có chút cảm tình với cậu nhóc này.

Đó là lấy do tại sao hôm qua cô không chuyển khoản ngay mà thêm mạng xã hội của anh, khi chuyển rồi còn chụp màn hình gửi qua.

Là không muốn đứt liên lạc.

Cô luôn có nhiều người theo đuổi, nhưng lần cuối cùng cô có một mối quan hệ nghiêm túc là khi còn học đại học, hẹn hò một khoảng thời gian thì chia tay, cô lo gầy dựng sự nghiệp của mình, suy cho cùng, kiếm tiền là vui nhất.

Cô nghĩ đến Tề Vị An, anh là người cho cô cảm giác khác biệt nhất với những người đàn ông cô đã gặp.

Mối quan hệ chị em gần đây cũng trở nên phổ biến, bạn bè của cô có rất nhiều cặp như vậy, tuy nhiên, mấy cậu nhóc này còn trẻ, tích cách bốc đồng, không thể mong đợi bất kỳ sự trách nhiệm nào, chỉ là quen cho vui thôi.

Kỳ Thư suy nghĩ, thấy tìm hiểu một chút cũng được.

"Có thể đi dã ngoại và cắm trại ở bãi biển Kim Sóng lúc 10 giờ sáng Chủ nhật không?" Đúng giờ và luôn chính xác là thói quen của cô.

Tề Vị An hưng phấn gõ ngay chữ "Được", cô ấy đồng ý, bọn họ có thể gặp lại nhau.

Công việc căng thẳng, cuối tuần ra ngoài để thư giãn cũng tốt.

Kỳ Thư đặt điện thoại xuống, không ngừng suy nghĩ về ngày đó.

Tề Vị An đã bắt đầu đếm ngược, đếm từng ngày còn lại trên đầu ngón tay.

Nếu là bốn giờ chiều, anh sẽ cảm thấy vui vẻ từ ba giờ chiều. Thời gian càng đến gần, anh càng cảm thấy hạnh phúc hơn.

Tề Vị An đếm ngược từng ngày với sự mong chờ, cuối cùng cũng đến ngày cuối tuần như thỏa thuận, anh không ngủ được, sáu giờ sáng đã dậy, háo hứng mặc bộ quần áo đã chọn mấy ngày trước.

Rồi đếm những đồ dùng dã ngoại mà anh đã chuẩn bị.

Từ Tề gia đến bãi biển Kim Sóng chỉ mất chưa đầy một giờ, Tề Vị An giục tài xế xuất phát lúc 8 giờ, đáng tiếc anh vẫn bị kẹt xe.

Anh lo lắng nhìn đồng hồ, bài báo nói con trai không nên trễ hẹn trong buổi hẹn hò đầu tiên, đến muộn là rất kỳ cục, anh muốn gặp Kỳ Thư càng sớm càng tốt.

Lúc 9h45, Kỳ Thư đến địa điểm đã thỏa thuận. Đúng giờ là một thói quen tốt xưa nay của cô.

Trôi qua mấy chục phút, thấy thiếu gia lo lắng, tài xế lách qua đoạn đường tắc nghẽn. Vừa vội vã vừa cố giữ tay lái, cuối cùng cũng đưa được người đến nơi.

"Thiếu gia, để tôi lấy cho ngài." Xuống xe, tài xế liền đi vòng qua cốp sau xe.

“Không, tôi tự làm.” Tề Vị An không muốn Kỳ Thư nghĩ rằng mình là người phải cần người khác chăm sóc.

"Về đi, phải chú ý an toàn." Tề Vị An tự lấy đồ ra hết, rồi tạm biệt tài xế.

Kỳ Thư dựa vào thân xe nhìn xung quanh, cuối cùng nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc, mặc áo phông màu xanh nhạt và quần đùi đen xám, vai trái phải đeo hai túi vải, trên tay đeo đầy túi lớn nhỏ, từng bước một đi về phía trước, vừa đi vừa ngó nghiêng tìm kiếm.

"Ở đây." Kỳ Thư vẫy tay gọi anh.

Tề Vị An nghe được âm thanh liền quay đầu lại, hai mắt sáng lên. Anh hào hứng muốn vẫy tay nhưng lại phát hiện trên tay mình có quá nhiều thứ treo lơ lửng không thể nhấc nổi.

Cô bước tới giúp, chia sẻ một phần đồ trên người anh.

"Sao cậu lại mang theo nhiều đồ thế?"

“Không nhiều, tôi vẫn có thể mang hết được, tôi khỏe lắm." Toàn bộ vai và cánh tay của Tề Vị An mơ hồ duỗi ra thấy rõ cơ bắp.

"Cậu đến đây bằng gì?"

“Tài xế đưa tôi tới đây, cũng không đến muộn đâu." Tề Vệ An lo lắng cô sẽ không vui.

"Ờ." Kỳ Thư gật đầu, anh đi xe đến, sẽ không quá vất vả.

Cô từ trong cốp xe lấy ra hai cái ghế xếp, rồi nói: "Đi thôi."

Tề Vị An đi theo, hai người chọn một vị trí trên bãi biển, cạnh một cái cây rồi đặt đồ đạc xuống.

Ánh nắng dần dần làm chói mắt anh, Kỳ Thư nhìn nước da trắng của Tề Vị An, anh có bôi kem chống nắng không, dám mặc như vậy thì khi về đến nhà đến má cũng nhận không ra.

Anh cởi túi lớn túi nhỏ ra, vui vẻ nhìn cô.

“Anh đã bôi kem chống nắng chưa?”

"A? Kem chống nắng là gì?" Tề Vị An xoa xoa ngón tay, chẳng lẽ bỏ sót cái gì mà không chuẩn bị đủ sao?

Kỳ Thư lắc đầu, đúng như dự đoán.

“Không sao, chúng ta dựng lều trước đi." Dựng lều xong, đưa kem chống nắng cho anh thoa sau cũng được.

“Vâng." Tề Vị An từ trong túi lấy ra một chiếc lều gấp, anh đã luyện tập ở nhà mấy ngày nay, bây giờ đã có thể dựng lên rất thuần thục.

Kỳ Thư nhìn chiếc lều khổng lồ được dựng lên, sửng sốt trong giây lát, họ đến bãi biển để dã ngoại chứ không phải mở nhà hàng trên bãi biển, sắp bằng quầy bán đồ uống ở đây luôn rồi.

Tề Vị An đứng ở cửa lều, vẻ mặt kiêu ngạo.

“Ừ, không tệ.” Kỳ Thư mỉm cười, đưa ngón cái với anh.

Tề Vị An nhận được lời khen ngợi mà anh mong đợi, liền cười toe toét.

Điều khiến Kỳ Thư sốc hơn nữa là những gì xảy ra sau đó.

Tề Vị An bày bàn ghế, mở thêm vài chiếc túi khác và lấy ra từng hộp đồ ăn, bao gồm bánh mì sandwich, sushi, bánh quy, thịt om, thịt bò xì dầu, lát trái cây, v.v. Cà chua bi rửa sạch, quả việt quất, nước trái cây, cola, nước có ga...

Cô nuốt nước bọt, "Cậu có phải là sinh viên đại học đang khởi nghiệp không vậy?"

"Khởi nghiệp?" Tề Vệ An không hiểu, anh hỏi đầu bếp khi đi biển cùng bạn bè nên chuẩn bị gì. Đầu bếp đưa cho anh thực đơn này, anh cảm thấy rất ngon, Kỳ Thư không thích những món này sao?

Kỳ Thư nhìn núi đồ ăn, không những có nhiều loại mà mỗi món đều có nhiều hơn một hộp, khó trách anh lại mang vác nhiều túi nặng nề như vậy.

Đầu bếp nhà họ Tề ở nhà hắt hơi một cái, xoa xoa mũi.

Thiếu gia chắc đã đến nơi rồi, thiếu gia nói sẽ cùng bạn bè đi biển ăn tối, nghe xong lời này rất có động lực chuẩn bị đồ ăn cho tám người cho thiếu gia và bạn bè.

Chúc thiếu gia sẽ có khoảng thời gian đi chơi vui vẻ...